Tất cả mọi người không biết Tiêu Binh đang diễn vở kịch gì. Trương Quý và Anh Tử là ai? Bọn họ đều lộ ra vẻ mặt mờ mịt.
Chỉ có điều, bọn họ có thể cảm nhận được một điểm, Tiêu Binh tuyệt đối không định xin lỗi, mà lựa chọn... tuyên chiến?
Tiêu Binh lại rót đầy ly rượu của mình, sau đó giơ, vẻ mặt trang trọng mà
nghiêm túc nói: "Chú Diệp, ông Hầu... tha lỗi cho Tiêu Binh tôi phải làm cho hai người thất vọng rồi...."
Vẻ mặt Diệp Bán Thành thoáng biến đổi, ông Hầu không cười nữa, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh, trong mắt lóe sáng.
"Tiên Tử, cô và tôi có thể dùng một ly rượu hóa giải ân oán, nhưng linh hồn
của Trương Quý và Anh Tử ở trên trời phải làm thế nào? Với một ly rượu,
tính mạng của hai người bọn họ có thể hóa giải được sao?"
Vẻ mặt Mẫu Đan Tiên Tử trở nên lạnh lùng. Chu Minh Vũ đứng sau cô ta cũng
phát ra khí lạnh. Giọng cô ta lạnh như băng: "Tôi không biết Trương Quý
và Anh Tử là ai cả."
"Cô đương nhiên không biết rồi." Tiêu Binh cười lạnh nói: “Cô chỉ tùy tiện
ra lệnh một tiếng, phía dưới sẽ có vô số người chạy tới chịu chết thay,
thậm chí cô còn không biết ai đã chết vì mình. Cô không biết ai bị cô
liên lụy mà phải chết. Cô không biết, Trương Quý và Anh Tử vốn là một
đôi tình nhân rất đáng thương, vì kế hoạch của cô mà trở thành con dê
chết thay. Cô hẳn đã nghe nói qua cái tên Chu Lệ Á này chứ? Người đàn
ông đóng vai chồng cô ta chính là Trương Quý, mà người yêu thật sự của
anh ta chính là Anh Tử."
"À." Trong mắt Mẫu Đan Tiên Tử đầy vẻ khó tin, nhìn Tiêu Binh, hỏi: “Cậu
tính vì hai người không liên quan này mà trở mặt với tôi à?"
"Đúng."
"Vì sao?"
"Bởi vì hai người bọn họ yêu nhau, bởi vì từ hai người bọn họ, tôi thấy được cái gì là thật lòng, bởi vì bây giờ người yêu đơn thuần, yêu say đắm,
yêu thật lòng như bọn họ quá ít...." Hai mắt Tiêu Binh nhìn chằm chằm
vào Mẫu Đan Tiên Tử: “Từ hai người bọn họ, tôi thấy được hy vọng của
tình yêu nam nữ, cô lại tự tay phá nát hy vọng ngay trước mắt tôi!"
"Bởi vì tình yêu vốn là một ảo tưởng không thực tế, giống như một bọt biển,
tôi chỉ sớm chọc vỡ bọt biển của bọn họ, nếu không chờ tới một ngày bọn
họ phát hiện tình yêu của mình hóa ra chỉ một ảo ảnh, sợ là bọn họ có
thể còn đau khổ hơn cả chết." Mẫu Đan Tiên Tử đứng ở trước mặt Tiêu
Binh, không hiểu sao trong mắt hiện ra sự điên cuồng: “Bọn họ chết, còn
cậu muốn đòi lại công bằng cho bọn họ sao?"
"Đúng!"
"Cậu muốn đòi lại công bằng này thế nào?"
"Rất đơn giản." Tiêu Binh nhìn về phía Diệp Bán Thành có phần không được tự
nhiên cùng ông Hầu không dễ suy đoán được đang nghĩ gì: “Người giang hồ
tất nhiên có cách làm việc của giang hồ. Ở trước mặt hai người lớn tuổi, tôi chính thức đưa thư khiêu chiến cho Bắc Thiên Vương. Tôi muốn thực
hiện một cuộc chiến đấu công bằng với Bắc Thiên Vương. Nếu như tôi thua, tôi chết! Nếu như cô thua, cô cút ra khỏi thành phố Giang Thành. Mẫu
Đan Tiên Tử, cô dám đồng ý không?"
Diệp Bán Thành trầm giọng nói: "Cháu trai, không nên làm liều."
Ở trong mắt người ngoài, một chiêu này của Tiêu Binh là ngu ngốc, bởi vì
người thông minh tuyệt đối sẽ không đối địch với người trong thế giới
ngầm - những kẻ luôn làm việc bất chấp thủ đoạn. Nhưng theo anh, đây là
hành động thông minh. Bởi vì chỉ cần một trận đấu sẽ giải quyết được vấn đề, ít nhất có thể khiến cho ưu thế người đông thế mạnh của đối phương
không còn nữa, nhưng đối phương cũng không tiện từ chối. Trong giang hồ, nếu như từ chối sẽ đại biểu cho thua trước một trận. Có đôi lúc, thể
diện của người thế giới ngầm còn quan trọng hơn cả tính mạng.
Tiêu Binh mỉm cười, ánh mắt sáng ngời nhìn Mẫu Đan Tiên Tử. Ngực cô ta phập
phồng lên xuống, dường như thật sự muốn nổi giận. Bỗng nhiên cô ta cười
khanh khách nói: "Rất tốt, rất tốt... ngài Diệp không cần nhiều lời nữa. Tiêu Binh, Mẫu Đan Tiên Tử tôi là phái nữ, nhưng có thể đặt chân ở
Giang Thành, được phong là một trong Đại Thiên Vương, cậu nghĩ là vì cái gì?"
Tiêu Binh nghe Mẫu Đan Tiên Tử nói, trong mắt bỗng nhiên lộ vẻ nghiêm trọng: "Tôi thường nghe nói, ở trong giới sát thủ, đáng sợ nhất chính là phụ nữ và
trẻ nhỏ. Bởi vì bọn họ có thể lăn lộn ở trong giới thì nhất định phải có chỗ hơn người. Tôi nghĩ điều đó cũng đúng với thế giới ngầm của các
người."
Trong mắt Mẫu Đan Tiên Tử sáng lên một cách khác thường: "Vậy cậu thấy Mẫu Đan tôi thật sự biết sợ cậu sao? Được, tôi đồng...."
Mẫu Đan Tiên Tử còn chưa nói hết lời, Chu Minh Vũ đứng sau lưng Mẫu Đan
Tiên Tử bỗng nhiên lạnh lùng nói: "Tôi bằng lòng nhận lời khiêu chiến!"
Chu Minh Vũ ngắt lời Mẫu Đan Tiên Tử khiến cô ta nhíu mày. Tiêu Binh thở
dài nói: "Càng đáng sợ hơn phụ nữ và trẻ nhỏ chính là người thân tàn
nhưng ý chí kiên cường, nhất là một người mù...."
Từ đầu đến cuối, vẻ mặt Chu Minh Vũ đều lạnh lùng, không hề dao động nói:
"Tất cả điều kiện của các người trước đó không còn giá trị, tôi sẵn lòng lấy tính mạng ra đánh cược với tính mạng của cậu."
Mẫu Đan Tiên Tử bỗng nhiên tức giận, Tiêu Binh suy nghĩ một chút. Nhìn Chu
Minh Vũ này thì chắc là cánh tay đắc lực của Mẫu Đan Tiên Tử, tạm thời
không giết được cô ta, nhưng có thể chặt gãy một cánh tay của cô ta cũng xem như đáng giá, vì vậy anh rất hào phóng trả lời: "Tôi đồng ý!"
Mẫu Đan Tiên Tử lạnh lùng nói: "Cứ quyết định như vậy đi, hai ngày sau, tại sàn đấu ngầm của thành bắc, cậu và Minh Vũ quyết đấu một trận sinh
tử!"
Mẫu Đan
Tiên Tử nhìn về phía Diệp Bán Thành, lãnh đạm nói: "Ông Diệp, tôi dẫn
người về trước, đến lúc đó hi vọng ông Diệp cũng có thể đến xem."
Sau khi nói xong, cô ta khẽ gật đầu với ông Hầu rồi nhanh chóng bỏ đi.
Ông Hầu cũng đứng lên, thấy Diệp Bán Thành có ý giữ lại, ông ta xua tay mỉm cười nói: "Đúng là thế hệ sau càng giỏi hơn thế hệ trước. Tới ngày thi
đấu, tôi cũng sẽ qua làm chứng. Ông Diệp, tôi cũng đi trước đây. Cảm ơn
ông Diệp đã tiếp đón."
Tất cả mọi người rời đi, Diệp Bán Thành thở dài nói: "Tiêu Binh, cháu cần
gì phải làm vậy chứ? Vì hai người hoàn toàn không quen biết mà cháu đắc
tội người nắm giữ thế giới ngầm ở ba khu phía bắc Giang Thành à? Cháu
thấy có đáng không?"
"Cháu làm việc chỉ mong không hổ thẹn với lòng mình, chứ không quan tâm xem
nó có đáng giá hay không. Chuyện hôm nay, cháu phải xin lỗi chú Diệp và
Diệp Tử, là cháu đã phụ lòng tốt của hai người. Nhưng nếu như hôm nay
cháu thật sự hòa giải với cô ta, vậy cháu cũng không phải là Tiêu Binh
nữa."
Nhị Hóa
đặt bát ăn cơm xuống, miệng và quần áo dính đầy dầu mỡ, còn ợ một cái
mới nói: "Mẹ tôi nói, làm việc không cần để ý xem người khác nghĩ thế
nào, không có lỗi với lương tâm của mình là được.
Nhị Hóa vỗ nhẹ vào ngực mình. Tiêu Binh nói: "Chỗ đó của cậu không phải là lương tâm, mà là vú của cậu."
Diệp Bán Thành khẽ thở dài. Ánh mắt Diệp Tử lại sáng ngời. Cô đứng lên và
cười híp mắt nói: "Anh Binh, bất kể anh làm gì, em đều sẽ ủng hộ anh,
bởi vì anh là bạn trai của em."
Tiêu Binh nhìn gương mặt tươi cười tinh nghịch, còn có ánh mắt ủng hộ đầy
kiên định của Diệp Tử, trong lòng anh thấy ấm áp. Sau khi nháy mắt ra
hiệu với Diệp Tử, anh nhìn về phía Diệp Bán Thành nói: "Chú Diệp, hôm
nay cám ơn chú đã chiêu đãi, cháu và bạn cháu về trước đây."
Tâm trạng Diệp Bán Thành không tốt lắm, không còn tâm tư đâu mà giữ Tiêu
Binh lại, chỉ khẽ gật đầu, mặc cho anh rời đi. Sau đó, Diệp Tử cũng đi,
trong phòng ăn chỉ còn lại một mình ông ta.
Sau khi rời khỏi trang viên nhà họ Diệp, xe của nhà họ Diệp đã chạy tới.
Diệp Tử quay kính xe xuống, mỉm cười và nói: "Anh Binh, lên xe đi."
Tiêu Binh nhìn về phía Nhị Hóa, mỉm cười và nói: "Còn ngây ra đó làm gì, chúng ta cùng lên xe thôi."
Tiêu Binh ngồi vào trong xe và sờ bụng, mỉm cười và nói: "Anh còn chưa ăn no đâu. Chúng ta đưa Nhị Hóa về cửa hàng trước, sau đó em đi ăn với anh
nhé?"
"Được, vậy có tiền boa không nhỉ?"
"Đi ăn cơm với anh mà còn đòi tiền boa à?" Tiêu Binh nhẹ nhàng kéo tay Diệp Tử, ánh mắt say đắm nhìn về phía Diệp Tử: “Tiền boa chính là anh hôn em một cái nhé?"
Diệp Tử trừng mắt nhìn Tiêu Binh với vẻ tinh nghịch, mỉm cười và nói: "Da mặt anh càng ngày càng dày rồi đấy."
Nhị Hóa ngồi ngây người nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng không biết anh ta thông
minh ra, hay chỉ vừa vặn làm vậy, lại mặc cho hai người bên cạnh liếc
mắt đưa tình.
Khi sắp tới quán mì, Nhị Hóa mới lên tiếng: "Anh Binh, anh thật sự muốn đánh một trận với người mù kia sao?"
Tiêu Binh khẽ gật đầu, nói: "Đương nhiên."
"Tôi cảm thấy, thực lực của người mù kia không yếu đâu. Dù sao tôi đánh với anh ta sẽ không thể thắng được."
"Ồ? Sao cậu nhìn ra được vậy?"
"Cảm giác... Mẹ tôi nói, người thần kinh thô như tôi trái lại có trực giác nhạy bén hơn những người khác."
Tiêu Binh tò mò nói: "Vậy cậu cảm giác, nếu như tôi và anh ta chiến đấu sinh tử, khả năng tôi sống sót nhiều hơn, hay là anh ta nhiều hơn."
"Cái này thì tôi không biết." Nhị Hóa lắc đầu giống như trống bỏi: “Tôi chỉ
biết, nếu như đổi lại là tôi lên, chỉ có thể bị ăn đòn, hay là để tôi
lên thay cho anh Binh vậy?"
Tiêu Binh kinh ngạc nói: "Sao phải làm vậy? Nếu cậu biết rõ không phải là
đối thủ của anh ta, tại sao còn muốn chủ động xin lên chiến đấu?"
"Bởi vì tôi giỏi chịu đòn hơn... Bình thường đánh tôi sẽ không chết được."
Trong lòng Tiêu Binh dâng lên cảm giác khác thường, bỗng nhiên đánh một quyền vào trên lồng ngực rắn chắc của Nhị Hóa, cười to nói: "Hay cho Nhị Hóa
cậu, cậu biết không, từ hôm nay trở đi, cậu không chỉ là người bạn Tiêu
Binh này nữa."
Nhị Hóa giật mình há hốc miệng, Tiêu Binh mỉm cười và nói: "Còn là người anh em của anh."
Nhị Hóa chỉ vào Tiêu Binh, nói: "Anh... anh... anh bắt chước tôi."
Sau khi đưa Nhị Hóa về đến quán mì, Diệp Tử nói với tài xế: "Anh tìm một nhà hàng ăn ngon một chút."
Tiêu Binh nhẹ nhàng ôm Diệp Tử vào trong lòng, dịu dàng nói: "Em biết
không... Trước đây anh chỉ xem Nhị Hóa là một người bạn đầu óc đơn giản, bây giờ cậu ta chính là người anh em trong mắt anh. Em biết hai từ anh
em mà anh nói đại biểu cho cái gì không?"