Tiêu Binh và Diệp Tử đi tới một nhà hàng và gọi
mấy món ăn và mấy bát cơm, anh ăn như hổ đói, còn cô thì ăn chậm rãi.
Thấy Tiêu Binh ăn cơm như vậy, cô không nhịn được cười khúc khích: "Xem
anh ăn cơm thật liều mạng chẳng khác nào Nhị Hóa."
Trong miệng Tiêu Binh đầy thức ăn, vừa nhai, vừa nói không rõ ràng: "Không ăn gì, bụng rỗng lại uống hai chén rượu, anh đói suýt chết rồi."
Diệp Tử cười hì hì nói: "Đáng đời anh."
Tiêu Binh liên tục ăn mấy bát cơm, khi đặt đũa xuống thì thấy Diệp Tử vẫn đang chậm rãi ăn, anh mỉm cười nói: "Diệp Tử."
"Sao vậy?"
"Trông em ăn cơm thật tuyệt."
Diệp Tử trừng mắt với Tiêu Binh, cái trừng mắt này giống như có điện, làm
anh có cảm giác tê tê. Bỗng nhiên, anh vô thức đứng dậy, đi qua và
nghiêng đầu về phía trước, hôn nhẹ lên môi cô. Cô ngẩn người ra, anh
cũng vậy. Mặt hai người cách nhau rất gần, nhìn nhau, sau đó liền không
nhịn được bèn hôn nhau.
Mà ở nhà họ Diệp, Diệp Bán Thành ăn một bữa cơm không vui vẻ gì liền rời
khỏi nhà ăn, trở lại phòng mình. Sau đó, Diệp Hân Di gõ cửa đi vào, thấy vẻ mặt ông ta thâm trầm mới cẩn thận nói: "Cha, con đã nghe hết chuyện
vừa rồi, không biết có thể để cho con nói vài câu được không?"
Diệp Bán Thành lạnh lùng nói: "Con có gì, cứ nói đi."
"Ôi, cha một lòng muốn tốt cho Tiêu Binh kia, nhưng cậu ta lại làm cha mất
mặt trước nhiều người như vậy, con cảm thấy cậu ta thật không biết điều. Cha, cho dù cậu ta là ân nhân cứu mạng cha, nhưng chúng ta có thể cho
anh ta một khoản tiền, cũng xem như đã báo đáp cậu ta rồi. Bây giờ, rõ
ràng cậu ta muốn trở mặt với Bắc Thiên Vương, cuối cùng không phải cậu
ta chết thì cũng đắc tội ông Hầu...."
Diệp Bán Thành liếc nhìn Diệp Hân Di hỏi: "Con thấy khả năng nào lớn hơn?"
Diệp Hân Di bình tĩnh nói: "Thật ra trong lòng cha hẳn biết rõ hơn con. Bắc
Thiên Vương là một con át chủ bài trong tay ông Hầu, nắm giữ những kẻ
hiếu chiến trong toàn bộ khu bắc. Đắc tội Bắc Thiên Vương, Tiêu Binh
chắc chắn phải chết."
Diệp Bán Thành hỏi: "Nếu Bắc Thiên Vương chết thì sao?"
Diệp Hân Di nghiêm giọng nói: "Vậy trừ phi là mặt trời mọc phía tây... Nhưng nếu chẳng may mặt trời thật sự từ phía tây đi ra, đó mới là lúc tai họa thật sự bắt đầu. Bắc Thiên Vương quan trọng với ông Hầu thế nào, chắc
cha cũng biết... Nếu như Bắc Thiên Vương xảy ra chuyện gì, tương đương
với Tiêu Binh đắc tội ông Hầu. Nếu như cha lựa chọn đứng ở bên phía cậu
ta, chẳng phải cũng đắc tội ông ta sao? Con gái biết địa vị của cha rất
quan trọng, nhưng người thế giới ngầm căn bản không hành động theo lẽ
thường, nếu thật sự đắc tội, cho dù là người như cha, con chỉ sợ cũng là một chuyện rắc rối...."
Diệp Bán Thành nhìn người con gái nhiều mưu kế của mình, hỏi: "Vậy con thấy nên làm thế nào?"
"Duy trì giới hạn với Tiêu Binh, tốt nhất là trước mọi chuyện rõ ràng, cha
bảo em gái con cũng nên giữ khoảng cách với anh ta, để tránh dẫn lửa đốt mình."
Diệp
Hân Di nghiêm túc nói: "Cha, con nói những điều này cũng chỉ vì suy nghĩ cho gia tộc thôi. Cha xây dựng ra một đế quốc thương nghiệp lớn như
thế, không thể vì một Tiêu Binh mà xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn
được...."
"Được rồi, con ra ngoài đi."
Diệp Hân Di nói: "Cha...."
Diệp Bán Thành nghiêm túc nói: "Hân Di, cha biết ý của con rồi, đáng tiếc
cha đã không thể bỏ mặc chuyện này mà không quan tâm được."
"Vì sao?"
"Bởi vì cậu ta đã cứu cha." Diệp Bán Thành thở dài nói: “Nếu là trước khi bị bệnh nặng, có thể cha sẽ đặt lợi ích lên trên tình cảm. Nhưng sau khi
trải qua một lần chết đi sống lại mọi chuyện đã khác. Chỉ khi đứng giữa
ranh giới của sự sống và cái chết, con người mới hiểu được mạng sống quý giá và quan trọng tới mức nào. Về sau con đừng nói những lời này nữa.
Tiêu Binh cứu mạng cha, như vậy cha nhất định phải cảm ơn cậu ta. Cha hi vọng con cũng hiểu thế nào gọi là cảm ơn, con ra ngoài đi."
Diệp Hân Di nhìn cha mình với ánh mắt phức tạp, sau đó cung kính lùi ra
ngoài. Khi ra khỏi cửa, trong mắt cô ta sáng lên, dường như nghĩ tới
điều gì lại khẽ nói ra hai chữ: "Tiêu Binh."
Hoặc bị giết chết, hoặc chinh phục!
Tiêu Binh cảm giác lưỡi của Diệp Tử thật ngọt, thật mềm mại và thơm tho. Khi hai người hôn nhau, Diệp Tử trợn tròn mắt nhìn. Cô thấy kinh ngạc, sau
đó dường như cả người cũng sắp bị tan chảy vậy. Tiêu Binh chậm rãi đi
vòng qua bàn ăn và tới gần, sau đó ôm cô vào trong lòng. Một nhân viên
phục vụ đang đi về phía bên này, nhìn thấy cảnh như vậy thì hoảng hốt,
vội lùi lại mấy bước. Cô ta ngượng ngùng, dùng tay che mặt nhưng vẫn lén nhìn sang.
Quá đẹp. Nhìn hai người hôn nhau, cô ta chỉ thể dùng hai từ để diễn tả, quá đẹp.
Vào giờ phút này, trong lòng Tiêu Binh không hề có dục vọng nào, chỉ muốn
thân thiết, muốn bảo vệ, muốn cưng chiều cô gái nhỏ trong lòng mình. Cảm giác này thật khó nói thành lời, dường như mỗi lần chạm vào cô đều
khiến trái tim anh đập loạt, không thể nào thoát ra được.
Trong mắt Diệp Tử cũng tràn ngập niềm vui. Cô thích cảm giác này, cô thích
được Tiêu Binh cưng chiều, ôm cô vào trong lòng. Cô có thể cảm nhận được anh yêu mình tới mức nào. Mặc dù hai người bọn họ quen biết không lâu,
nhưng cảm giác vừa gặp đã yêu này lại mãnh liệt như vậy, đủ để cho trái
tim bọn họ loạn nhịp mỗi ngày.
Cuối cùng, miệng hai người rời nhau, nhưng cơ thể không tách ra. Tiêu Binh vẫn ôm cô.
"Anh Binh."
"Sao em?"
"Anh dẫn em tới một nơi được không?"
"Em muốn đi đâu?"
"Bên bờ sông." Trong mắt Diệp Tử đong đầy hạnh phúc: “Để cho em lại trải nghiệm cảm giác tự do kia."
Tiêu Binh hôn nhẹ lên mũi của Diệp Tử, cười dịu vàng và nói: "Được, anh đưa em tới bờ sông."
Hai người đi ra khỏi nhà hàng trong ánh mắt hâm mộ của mọi người. Sau đó,
bọn họ bảo tài xế chở đến bờ sông, hai người bọn họ ngồi sát nhau trên
bậc đá bên sông. Diệp Tử khẽ dựa vào trong lòng Tiêu Binh, bọn họ nhìn
dòng sông trong vắt, cô hỏi: "Anh còn nhớ đêm hôm đó không?"
"Đương nhiên rồi." Tiêu Binh xúc động nói: “Thậm chí có đôi lúc anh còn cảm ơn đại ca cụt ngón kia, cho dù anh ta đáng chết, nhưng nếu không phải anh
ta muốn sàm sỡ em, anh làm sao có thể quen biết em được!"
Diệp Tử nghiêng đầu, mỉm cười và nói: "Anh Binh, anh biết không, lúc em còn
nhỏ thường dựa vào người anh trai em để đếm những ngôi sao trên bầu
trời, mỗi lần em đều muốn đếm xem trên trời cuối cùng có bao nhiêu ngôi
sao, nhưng lần nào cũng không đếm được, anh có thấy em có phải rất ngốc
không?"
"Đúng
vậy." Tiêu Binh thấy Diệp Tử trừng mắt thì mỉm cười và nói: “Vì sao em
không chọn đếm mây trên trời chứ? Có lẽ trên bầu trời chỉ có hai đám mây thì sao...."
Diệp Tử cười khúc khích, hai nắm đấm nện vào trên ngực Tiêu Binh nói: “Anh đúng là chẳng biết lãng mạn gì cả."
"Không, anh cảm thấy có thể trêu cho em vui vẻ mới là chuyện lãng mạn nhất, hạnh phúc nhất trên thế giới."
Tiêu Binh khẽ đẩy Diệp Tử nằm xuống, để cô gối đầu trên đùi mình bsg hơi cúi đầu, đưa miệng qua rồi chợt dừng lại. Trong lòng cô đang mong chờ lại
thấy anh dừng lại thì không khỏi tò mò nhìn theo ánh mắt anh. Ngay sau
đó cô liền nhận ra anh ở trong tư thế này vừa vặn có thể liếc nhìn phần
áo lót màu hồng và rãnh sâu như ẩn như hiện bên trong áo váy của
mình....
Diệp Tử lập tức thoát khỏi vòng tay của Tiêu Binh, đuổi theo đánh anh, miệng còn hét lớn: "Đồ háo sắc này."
Tiêu Binh cười ha ha và chạy dọc theo bờ sông, Diệp Tử vẫn đuổi theo phía sau.
Hai người đánh đủ rồi, ầm ĩ đủ rồi, Diệp Tử nói với vẻ mong đợi: "Anh Binh, anh đưa em đi bay đi."
"Được!" Tiêu Binh ôm cô, hai chân rời khỏi mặt đất và bay về phía trong rừng
cây, khi sắp rơi xuống đất, hai chân anh đạp ở trên thân cây và lại bay
về phía trước. Diệp Tử hít sâu, nhớ kỹ cảm giác được bay lượn này, mỗi
tế bào trên cơ thể cô dường như cũng đang nhảy lên theo.
Cô lẩm bẩm khẽ nói: "Anh Binh, có thể... từ giây phút khi lần đầu tiên anh mang em đi bay lượn, em đã thích anh rồi."
Có đôi lúc, tình yêu không cần trải qua sóng gió đau khổ, không cần những
giây phút sống chết, không cần thề non hẹn biển, chỉ trong nháy mắt, hai người Tiêu Binh và Diệp Tử đã phải lòng nhau.
Khi đi qua rừng cây, hai người ngồi dựa vào dưới cái cây lớn, im lặng.
"Diệp Tử."
"Sao vậy anh?"
"Thật ra anh có thể cảm giác được, cha em thật sự rất yêu em."
Diệp Tử hơi nhíu mày: "Vì sao anh lại nói tới cha em?"
"Anh chỉ không hy vọng chỉ vài chuyện trước kia mà tình cảm của hai cha con
em mãi mãi xa cách như vậy... Có vài sai lầm có thể thật sự không có
cách nào bù đắp, nhưng tình thân không thể dùng hai chữ đúng sai để cân
nhắc. Không cần biết ông đã làm sai chuyện gì, nhưng em không thể phủ
nhận sự thật ông là cha em, trong cơ thể em ít nhất đang chảy một nửa
dòng máu của ông ấy."
Tiêu Binh thở dài, nhặt một cành cây lên và vẽ trên mặt đất, trong mắt tối
lại: "Bởi vì em chưa từng phải khát khao có được tình thân giống như
anh. Anh từ nhỏ đã không cha không mẹ, ngay cả chuyện nhận được ánh mắt
thương yêu của cha mẹ cũng chỉ là một hy vọng xa vời. Nhưng bây giờ bên
cạnh em vẫn còn có cha. Tranh thủ lúc cha em còn khỏe mạnh... vì sao em
không thay đổi góc độ suy nghĩ một chút, cố gắng trân trọng...."
Diệp Tử nhìn ra sự cô đơn trong mắt Tiêu Binh, bỗng nhiên cảm thấy đau lòng. Cô nhào vào trong lòng anh, ôm thật chặt lấy anh và khẽ nói: "Anh Binh, từ trước đến nay anh chưa từng gặp chú và dì, từ trước đến nay anh cũng chưa từng cảm nhận được tình yêu của cha mẹ. Nhưng em có thể cho anh
tất cả tình cảm của mình, em bảo đảm anh sẽ nhận được tình yêu lớn nhất
thế giới của một người phụ nữ...."
Hai người không bước qua tầng cuối cùng giữa nam nữ, cơ thể bọn họ vẫn duy
trì sự trong sáng, nhưng tình cảm giữa bọn họ dường như đã tan chảy, hòa quyện vào nhau....