"Anh Binh, vừa rồi anh ra tay quá thô bạo
rồi...." Tô Tiểu Tiểu và Tiêu Binh ngồi trong quán ăn cơm. Bởi vì chuyện vừa rồi, hai người còn bị đưa tới Cục cảnh sát, sau đó phải gọi điện
thoại cho Diệp Tử mới giải quyết xong.
Cho dù Tiêu Binh và Tô Tiểu Tiểu có lý, là người kia thò móng heo ra trước, sau đó mới gây ra xung đột, nhưng dù sao anh ra tay quá mức tàn nhẫn,
bẻ gãy một cổ tay của người ta thì tương đương với đánh người gây thương tích, mà cái này cũng chưa tính là quan trọng nhất, quan trọng chính là anh trực tiếp dùng cành cây chọc vỡ hoa cúc của người ta nữa đấy....
Tiêu Binh vừa ăn cơm, vừa nói: "Cả đời tôi ghét nhất chính là đám tay heo
không có tiền đồ này, chỉ biết len lén sàm sỡ các cô gái trên xe buýt.
Đáng tiếc lỡ mất cả buổi sáng, hôm nay chỉ có thể bớt đi hai cửa hàng."
"Chuyện này cũng không có gì, nhưng về sau anh không nên tàn bạo như thế, tôi
cảm thấy dạy dỗ gã một trận rồi đưa đến đồn công an là được. Ở chỗ của
chúng ta, trừ khi anh có quyền thế, nếu không thì không thể thực hiện
những thủ đoạn trong quân đội được đâu."
Tiêu Binh để đũa xuống, lau miệng và nói: "Tôi biết, cô cứ từ từ ăn, tôi đi ra cửa hút điếu thuốc đã."
Tiêu Binh đi tới cửa của nhà hàng, móc một điếu thuốc ra ngậm lên miệng,
khói thuốc lượn lờ trước mắt anh, trong đầu anh lại vang vọng giọng nói
và nụ cười của Tô Bội Nhã.
Từ trước đến nay, Tiêu Binh quả thật chưa từng yêu Tô Bội Nhã, nhưng vào
giây phút khi cô sắp chết, trong lòng anh đau buồn không kém gì mất đi
một người vợ thân thiết nhất. Vợ thì khó tìm, nhưng người bạn tri kỷ như cô ấy lại càng khó tìm hơn.
"Anh đang nghĩ gì đấy?" Tô Tiểu Tiểu xuất hiện ở phía sau Tiêu Binh.
"Cô có nhớ chị mình không?" Giọng nói của Tiêu Binh nặng nề, ánh mắt sâu
thẳm, nếu không phải có khói thuốc che đi thì có thể thấy được sự tăm
tối ẩn sâu trong đôi mắt anh.
"Tiểu Tiểu, cô biết không, bây giờ tôi hận không thể lập tức điều tra ra sự thật, trả thù cho chị cô."
"Tôi cũng muốn nhìn thấy ngày đó... Nhưng...." Tô Tiểu Tiểu thở dài: “Mấy
ngày qua, tôi vẫn luôn suy nghĩ, trong đầu tôi từng căm giận anh rất
nhiều, nhưng cho dù tôi có hận anh thế nào thì chị tôi có thể sống lại
được sao... Chị tôi đã không còn, dù sao người sống vẫn phải cố gắng
sống tiếp."
Tiêu Binh kinh ngạc nhìn về phía Tô Tiểu Tiểu, anh thật sự không thể tưởng
tượng được cô sẽ nói ra lời này. Trong mắt cô có vẻ kiên định lại cầu
xin, gằn từng từ: "Tôi không hy vọng anh sống trong sự tự trách và đau
khổ, nhưng nếu như có thể có cơ hội, tôi vẫn hy vọng nhìn thấy anh trả
thù cho chị tôi, không để chị ấy phải chết không rõ ràng."
"Cô yên tâm, tôi sẽ làm được!"
Buổi chiều, Tiêu Binh và Tô Tiểu Tiểu đi xem hai cửa hàng. Đại khái nhìn cửa hàng có cảm giác không tệ lắm, nhưng dù sao vẫn chưa đạt tới mức đặc
biệt thỏa mãn. Thấy trời đã tối, hai người thương lượng về nhà nấu ăn,
sau đó bọn họ cùng tới chợ gần nhà để mua đồ.
"Buổi tối, tôi sẽ nấu cho cô ăn. Tôi nói cho cô biết, tôi không chỉ học được
mỗi món mì từ chị cô đâu. Xào, hầm, không món nào tôi không biết."
Tô Tiểu Tiểu thản nhiên nói: "Vậy phải ăn mới biết được."
"Không ngờ cô lại không tin tôi... Cô muốn ăn gì? Cô cứ thoải mái gọi món, lát nữa tôi nấu cho cô ăn."
Hai người vừa nói chuyện, vừa đi vào chợ mua đồ, Tô Tiểu Tiểu đi tới trước
một quán của một bà cụ. Bà cụ kia nhìn thấy cô liền cười rất thân thiết: "Tiểu Tiểu à, sao mấy ngày nay không thấy cháu tới. Cậu thanh niên này
là bạn trai của cháu à?"
Tô Tiểu Tiểu hơi đỏ mặt, hờn dỗi nói: "Bà, bà nói gì vậy? Cháu mới bao nhiêu tuổi chứ? Sao có thể có bạn trai được."
Bà cụ quan sát Tiêu Binh, sau đó mỉm cười và nói: "Bà thấy cậu thanh niên
này nhìn được đấy. Cháu bao nhiêu tuổi à? Không phải cháu đang học đại
học sao? Trong những sinh viên bây giờ thật sự khó tìm được một cô gái
tốt như cháu. Bọn họ đều đi từng đôi tới khách sạn thuê phòng, ở chung
với bạn trai cũng rất nhiều còn gì?"
Trái tim của Tô Tiểu Tiểu bỗng nhiên đập mạnh, hờn dỗi nói: "Bà càng nói
càng kỳ cục. Anh Binh, anh xem thử muốn mua gì thì mua đi, bình thường
tôi nấu ăn đều tới chỗ bà mua đồ đấy."
"À, được." Tiêu Binh trả lời xong liền bắt đầu chọn một ít rau, sau khi trả tiền và chuẩn bị đi, bà cụ còn nói thầm: "Cậu thanh niên này đúng là
rất tốt mà. Con bé Tiểu Tiểu thật có mắt nhìn người."
Hai người đi xa, Tiêu Binh cười nói: "Cô nghe được chưa, bà vẫn luôn khen tôi đấy."
Tô Tiểu Tiểu xem thường, thản nhiên nói: "Anh không thấy được bà bao nhiêu tuổi sao? Mắt bà đã sớm bị mờ rồi."
Tiêu Binh chán nản nói: "Cô không cảm thấy tôi đẹp trai à?"
"Đẹp trai thì không thấy... nhưng vẫn tính là tạm thông qua...."
"...."
Hai người lại mua thêm ít thịt và một con cá, Tiêu Binh tranh cầm đồ một mình. Ai người đi ra khỏi chợ và đi bộ về nhà.
"Tiểu Tiểu, nếu như cô thật sự tìm người yêu, cô thích dạng nào?"
"Không biết, chỉ là không muốn tìm người như anh thôi."
"...." Tiêu Binh bất đắc dĩ nói: “Tiểu Tiểu, cô có phát hiện thấy bình thường cô nói chuyện rất chua ngoa không?"
"Không đâu, tôi chỉ chua ngoa với mình anh thôi mà...."
"...."
Cho dù Tô Tiểu Tiểu tỏ ra lạnh lùng, nhưng trong lòng cũng rất thích quá trình tranh cãi với Tiêu Binh.
"Nói vậy làm anh giận hay sao mà không đi nữa thế?"
"Không, tôi nhìn thấy một người quen." Tiêu Binh chỉ tay về chỗ cách đó không
xa. Tô Tiểu Tiểu nhìn theo ánh mắt anh, thấy Trương Quý đang nắm tay Anh Tử đi trên đường. Hôm nay cô ta không trang điểm quá đậm, chỉ trang
điểm nhẹ, thoạt nhìn tự nhiên khác hẳn với dáng vẻ gái đứng đường trước
đó, quả thật chính là bộ dạng một người vợ hiền.
Tô Tiểu Tiểu hỏi: "Anh quen người phụ nữ kia à?"
"Không, tôi biết người đàn ông kia."
"...."
"Người đàn ông kia chính là chồng của bà chủ cửa hàng cạnh quán mì nhà chúng
ta. Cô ta chắc là một gái đứng đường. Trương Quý lại lén tìm gái sau
lưng vợ."
"Gái
đứng đường?" Tô Tiểu Tiểu cẩn thận quan sát hai người đang hạnh phúc đi
tới, bỗng nhiên lắc đầu nói: “Tôi thấy không giống."
"Hả? Không giống chỗ nào?"
Tô Tiểu Tiểu nghiêm túc phân tích nói: "Tôi chưa tiếp xúc với gái đứng
đường, nhưng từ góc nhìn của một người phụ nữ thì thấy được, cô ấy hoàn toàn không có vẻ giả dối trước mặt anh ta, trông cô ấy rất hạnh phục.
Nói thật, dáng vẻ của người đàn ông này... Có thể thấy, cô ấy chắc chắn
không yêu vẻ bề ngoài của anh ta, hơn nữa người đàn ông này nhìn không
giống như người đặc biệt giàu có. Mặc dù anh ta có thể mở được cửa hàng, nhưng tôi dám cam đoan, cô gái mà anh bảo là gái đứng đường chắc chắn
thật lòng yêu anh ta, mà người đàn ông này cũng vậy... Lẽ nào bây giờ
khách làng chơi cùng với gái điếm cũng có tình yêu chân thật sao?"
Tiêu Binh nhìn Tô Tiểu Tiểu nghiêm túc phân tích mà không nhịn được cười
nói: "Cô phân tích vẫn có đạo lý rõ ràng, tôi thấy về sau cô nên đi theo ngành tâm lý là tốt nhất."
Tô Tiểu Tiểu lắc đầu: "Người nghiên cứu về tâm lý thì trong lòng sẽ có áp
lực rất lớn, nếu chẳng may tâm lý bản thân quá yếu ớt, sẽ rất dễ dàng bị điên đấy."
"Tôi thấy bây giờ trông cô đã giống một người điên nhỏ rồi, ha ha ha!"
Tô Tiểu Tiểu trừng mắt nhìn Tiêu Binh.
Hai người về đến nhà, Tiêu Binh tự mình xuống bếp nấu ăn, Tô Tiểu Tiểu ở
bên cạnh giúp việc vặt cho anh. Anh đang cầm muôi chợt nghe điện thoại
đổ chuông, cô ở bên cạnh nói: "Nhất định là Diệp Tử gọi điện thoại tới,
anh nhanh đi nghe đi, để tôi xào giúp anh."
"Được." Tiêu Binh trả lời một tiếng và cầm điện thoại đi tới phòng khách.
"Alo, anh Tiêu, anh làm gì vậy?"
"Anh đang ở nhà nấu cơm, em có muốn tới đây ăn không?"
"Anh tự mình xuống bếp à? Hay là Tô Tiểu Tiểu nấu cho anh ăn?"
Tiêu Binh mỉm cười và nói: "Tất nhiên là đầu bếp đây tự mình ra tay, thể hiện ra một chút tài nấu ăn cao siêu của anh rồi."
Diệp Tử cười: "Vậy em thật sự phải qua ăn thử mới được, chỉ sợ Tiểu Tiểu không chào đón thôi."
"Sao có thể như vậy được chứ." Tiêu Binh nói: “Cô ấy là người trong nóng ngoài lạnh, nhưng thật ra rất tốt."
"Wow, nhanh như vậy mà cô ấy đã thể hiện cho anh thấy sức nóng bên trong à?"
"Này này, em đừng đoán lung tung mà. Em có tới không? Nếu tới thì anh sẽ làm nhiều hơn một chút."
"Hì hì, được rồi, em đùa thôi. Em không qua được đâu... Trong nhà đã nấu
xong rồi, em chỉ gọi điện thoại hỏi xem anh tìm cửa hàng thế nào thôi?"
"Tạm được, hôm nay tìm được hai chỗ có vẻ thích hợp, có thể dùng, nhưng anh vẫn thấy không ưng ý lắm."
"Làm chuyện kinh doanh thì không thể nóng vội được, thà mở rộng chậm mấy ngày, chứ tuyệt đối không thể qua loa."
"Ừ, chủ yếu là chuyện buổi sáng làm lỡ nhiều thời gian, bằng không hôm nay
còn có thể xem thêm hai chỗ khác. Thôi đành chờ tới ngày mai xem thế
nào."
"Được, nếu cần em giúp gì thì anh cứ nói nhé."
Tiêu Binh mỉm cười, giọng nói đột nhiên trở nên dịu dàng: "Diệp Tử...."
"Sao vậy?"
"Có phải em nhớ anh không...." Khi Tiêu Binh hỏi xong, trái tim tự nhiên
đập nhanh, trong lòng còn cảm giác rất chờ mong. Trước đây có rất nhiều
người phụ nữ đã hỏi anh về vấn đề này, anh luôn cho rằng điều này quá
ngây thơ. Anh thật khó tưởng tượng được sẽ có một ngày mình cũng hỏi một cô gái với sự chờ mong và khẩn trương như vậy.
Tiêu Binh chờ mãi vẫn không nghe được câu trả lời, lại nghe trong phòng bếp
có tiếng kêu đau. Anh giật mình vội nói: "Chờ lát nữa anh sẽ gọi lại cho em, anh xem Tiểu Tiểu làm sao đã."
Tiêu Binh cúp điện thoại và vội vàng xông vào trong bếp, sau đó nhìn thấy Tô Tiểu Tiểu đang ôm tay, nhíu mày đứng đó, ngân ngấn nước mắt. Anh vội
nắm lấy tay cô và khẩn trương nhìn. Hóa ra là bị bỏng rộp một chỗ. Anh
thấy mắt cô ngập nước thì không nhịn được tự trách nói: "Đều tại tôi vừa rồi ra ngoài nghe điện thoại."
"Không liên quan gì đến anh, bình thường tôi vẫn tự nấu cơm, chỉ là vừa rồi không cẩn thận...."
Cô còn chưa nói dứt lời, Tiêu Binh đã cúi đầu và bắt đầu dùng miệng mút
chỗ vết thương của Tô Tiểu Tiểu, còn dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm qua
chỗ vết bỏng. Thấy Tiêu Binh lộ vẻ đau lòng mà dịu dàng như vậy, cô bỗng nhiên cảm giác hình như vết bỏng không còn đau nữa, ngây người nhìn
anh, tự nhiên hơi xiêu lòng, hơi si mê.