Tiêu Binh đang nghĩ, lại thấy Anh Tử chạy vào một căn nhà cũ nát, chắc hẳn đây là nơi bọn họ tiếp khách.
Tiêu Binh lười để ý, cũng lười hỏi về chuyện này. Tất nhiên là pháp luật
không cho phép bán dâm, đạo đức không cho nhắc tới, nhưng anh biết những người phụ nữ này tồn tại khiến cho tỷ lệ tội phạm trong nước hàng năm
giảm đi rất nhiều, hơn nữa từ trước đến nay anh cũng không kỳ thị những
cô gái này. Nếu không phải bị cuộc sống ép buộc, ai mà không muốn được
mọi người trong nhà dỗ dành chiều chuộng giống như một cô công chúa mỗi
ngày, ai muốn ra ngoài để cho những gã đàn ông kia chà đạp mỗi ngày? Nói trắng ra, các cô ấy cũng là vài người phụ nữ có số khổ mà thôi.
Tiêu Binh thu hồi ánh mắt và định rời đi, bỗng nhiên nhìn thấy một người đàn ông giận đùng đùng đi ra khỏi căn nhà kia, sau đó một bác gái bên trong bắt đầu tức tối mắng: "Anh Tử, sao cô không biết xấu hổ vậy? Có phải cô muốn anh Cường trừng trị cô không? Có người nào làm ăn như cô hả? Cô
thật sự cho rằng kẻ bất lực kia có thể chuộc cô ra sao? Tính cả vốn lẫn
lời, bây giờ cô đã nợ anh Cường hai trăm nghìn, cô có chờ anh ta cả đời, anh ta cũng không lấy đâu ra được số tiền này. Cô tốt nhất nên làm việc cho tử tế đi!"
Tiêu Binh không nghe nữa, trong lòng cảm thấy không mấy thoải mái. Không
phải là Tiêu Binh không muốn giúp, nhưng những người như cô ta thật sự
quá nhiều, có thể ở trong ngôi nhà cũ nát kia có rất nhiều cô gái đều
gặp phải tình cảnh tương tự, nợ tiền hoặc là gia đình quá mức nghèo khó. Anh có muốn giúp các cô, nhưng không biết nên giúp từ đâu nữa....
Bởi vì vừa nhìn thấy cảnh tượng như vậy, nên khi về nhà tâm trạng của Tiêu
Binh không được tốt lắm. Hôm nay Tô Tiểu Tiểu không đi học, cô đang ở
trong phòng nghịch máy tính, anh đang muốn tìm một người để nói chuyện,
thấy cô đang chơi liền đi qua gõ cửa. Cô quay đầu nhìn anh, nói: "Anh
Binh, anh vào đi!"
Tiêu Binh đi vào và liếc nhìn máy tính, tò mò nói: "Cô đang tìm gì vậy?"
"À, quán mì Tiểu Tiểu là cửa hàng của nhà tôi, tôi cũng không thể cứ mặc kệ anh chạy đôn chạy đáo mỗi ngày được. Tôi không làm được gì, chỉ kiểm
tra trên mạng thấy có mấy cửa hàng thông báo cho thuê, cuối tuần này
chúng ta có thể cùng đi tới đó xem thử."
Tiêu Binh thấy Tô Tiểu Tiểu ghi những địa điểm thích hợp và số điện thoại
vào cuốn sổ tay, nét chữ thanh và đẹp giống như cô vậy, lại nghe cô nói: "Tôi nhớ những cửa hàng này đều nằm trên phố thương mại ở khu Kim Sa,
ngày mai tôi đi cùng anh xem thử."
Thường này đều là Diệp Tử đi cùng, nhưng Tô Tiểu Tiểu đã nói vậy, Tiêu Binh
cũng không tiện từ chối, vì vậy liền đồng ý. Xem ra, lát nữa anh phải
gửi tin nhắn cho Tiểu Bắc, bảo cậu ta ngày mai nghỉ ngơi một ngày, không cần qua nữa.
Gần đây Tiểu Bắc vẫn luôn giúp Tiêu Binh âm thầm bảo vệ cho Tô Tiểu Tiểu,
mỗi ngày mới sáng sớm đã tới dưới khu căn hộ, theo cô vào trường, chờ
đến trưa và tối liền âm thầm bảo vệ cô bình an rời đi, mãi đến khuya khi anh về nhà, cậu ấy mới đi. Có thể nói, mỗi ngày Tiểu Bắc bỏ ra sức lực
không hề ít hơn anh. Nếu ngày mai Tô Tiểu Tiểu đi cùng mình, tất nhiên
không cần cậu ấy theo bảo vệ nữa, vừa lúc có thể cho cậu ấy nghỉ một
ngày.
Cho tới
nay vẫn chưa tìm được manh mối của kẻ phản bội ở trên người Tô Tiểu
Tiểu, trong lòng Tiêu Binh cũng bắt đầu thầm nghĩ, rốt cuộc người hẹn Tô Bội Nhã ra ngoài, cuối cùng hại cô ấy rơi vào vòng vây mà chết thảm kia có nói thật không?
Nhưng không quan tâm trong Long Môn có xuất hiện kẻ phản bội không, Tiêu Binh nhát định sẽ ở lại nhà họ Tô quan sát một thời gian. Nếu thật sự có kẻ
phản bội, vậy phải xem kẻ phản bội có hành động gì không. Nếu đây là thế lực bí mật gây ra, vậy phải xem bọn chúng rốt cuộc muốn làm những gì.
Khi Tiêu Binh ở Long Môn thì địch ở trong tối mình ở ngoài sáng. Nhưng
sau khi anh rời khỏi Long Môn, bất luận là thế lực bí mật hoặc trong
Long Môn thật sự có kẻ phản bội, cuối cùng tất cả đều sẽ phải dần xuất
hiện thôi.
Sau
khi trò chuyện với Tô Tiểu Tiểu một lúc, Tiêu Binh trở lại trên giường
mình, anh gửi tin nhắn cho Tiểu Bắc, sau đó gọi điện thoại cho Diệp Tử.
Ban đầu, anh còn tưởng cô biết mình bỏ cô lại để đi với Tô Tiểu Tiểu tìm cửa hàng thì nhất định sẽ khó chịu, nhưng không ngờ cô đã lập tức đồng
ý.
Hôm sau, sau khi Tiêu Binh và Tô Tiểu Tiểu ăn sáng xong liền ra ngoài tìm cửa hàng.
Hai người đứng bên đường chờ xe. Cô lấy cuốn sổ tay của mình nói: "Tối
qua tôi tìm được tổng cộng sáu cửa hàng, tất cả đều ở trong khu Kim Sa
của chúng ta. Ban đầu tôi tính tìm nhiều hơn, nhưng những chỗ khác hoặc
có vị trí không tốt, hoặc cửa hàng không đủ lớn. Hôm nay chúng ta đi xem sáu chỗ này trước đã."
Tiêu Binh nói: "Được, bây giờ đi cái nào trước?"
"À, để tôi xem nào... Cái gần nhà chúng ta nhất thì ngồi xe buýt hơn nửa
giờ sẽ đến. Chỗ này vốn là một khách sạn, bởi vì ông chủ của bọn họ sắp
ra nước ngoài, cho nên định có thể cho thuê, hoặc bán ra. Chúng ta tất
nhiên muốn mua rồi, bằng không chẳng may về sau ông ta thấy chúng ta
kinh doanh tốt, rất có thể sẽ tăng giá, như vậy thì không ổn lắm."
Tiêu Binh nói: "Không chỉ vậy, bây giờ giá đất vẫn luôn tăng lên, chắc hai
năm tới còn chưa hạ đâu. Cho nên nếu như mua lại cửa hàng cũng có lời."
Tô Tiểu Tiểu liếc nhìn Tiêu Binh, kinh ngạc nói: "Trước kia anh phục vụ
trong quân đội, tôi thật sự không hiểu sao anh lại có đầu óc kinh doanh
như vậy."
"Tài năng, tôi có tài năng trời cho mà."
Tô Tiểu Tiểu lắc đầu: "Thật ra, anh rất có tài năng trên phương diện chém gió đấy."
Tiêu Binh câm nín....
Chẳng bao lâu, xe buýt mà hai người chờ đã tới. Trên xe có không ít người, dù sao cũng tương đối chen chúc. Tiêu Binh và Tô Tiểu Tiểu ở gần đại học
thành phố, cứ đến cuối tuần, các sinh viên đều sẽ ra ngoài chơi, rất
nhiều sinh viên dùng hết tiền tiết kiệm được vào việc mua quần áo và ăn
uống chơi bời, tiếc tiền gọi taxi nên người đi xe buýt thường rất đông.
Sau khi Tô Tiểu Tiểu và Tiêu Binh lên xe cũng bị chen cho phải tách ra. Hai người cách nhau mấy người. Phía trước anh là hai cô sinh viên trẻ trung xinh đẹp. Đi được nửa đường, Tiêu Binh phát hiện hai cô sinh viên này
thỉnh thoảng lại lén nhìn mình. Trong lòng anh không khỏi thầm nghĩ,
chẳng lẽ mình quá đẹp trai, các cô ấy vừa nhìn liền phải lòng mình rồi
sao?
Nhưng suy
nghĩ lại cũng thấy có thể lắm chứ! Dù sao mình đẹp trai như vậy, còn có
vẻ nam tính mà các cậu sinh viên trẻ tuổi kia không có được, thế nào
cũng thu hút hơn Obama ở nước H nhỉ?
Trong lòng anh đang tự sướng, một cô sinh viên mặt trái xoan đã mở miệng nói
chuyện, mắt cô ta sáng lấp lánh, cười rạng rỡ hỏi: "Xin hỏi... anh là
đầu bếp trong quán mì Tiểu Tiểu đúng không?"
Hả, không ngờ các cô nhận ra mình vì mình làm mì sợi à... Trong lòng Tiêu
Binh thầm thở dài, trên mặt lại mỉm cười nói: "Đúng vậy, các cô quen tôi à?"
"Bọn em từng ăn mì anh làm rồi, ăn thật sự quá ngon luôn. Hơn nữa, khi anh làm mì sợi... trông quá ngầu mà...."
Mắt Tiêu Binh lập tức sáng lên, người xưa đã nói, người đàn ông mà đẹp
trai, bất kể là đi lính hay làm đầu bếp đều có sức hấp dẫn, xem ra người xưa nói thật sự không sai.
Tiêu Binh ho khan một tiếng, nghiêm túc nói: "Làm mì sợi là một chuyện rất
thiêng liêng, chúng ta trút hết tất cả tình cảm trong lòng mình vào
trong sợi mì mới làm ra được mùi vị mà mình muốn, cho nên các cô tuyệt
đối đừng vì tôi đẹp trai mà quên mất mì sợi nhé. Nếu có thời gian, tôi
có thể giảng giải riêng cho các cô về kỹ năng cụ thể khi làm mì
sợi...."
"Thật
sao?" Hai cô sinh viên không ngờ háo hứng muốn thử cộng thêm vẻ mê trai, không khỏi làm cho tự tin trong lòng Tiêu Binh càng tăng lên.
Anh đang định vỗ ngực bảo đảm, chợt nghe Tô Tiểu Tiểu phát ra một tiếng hét chói tai, sau đó là tiếng tát vang dội, lại nghe cô tức tối mắng: "Chết đi!"
Vẻ mặt
Tiêu Binh liền biến đổi, vội vàng chen về phía Tô Tiểu Tiểu. Một gã đàn
ông hơn ba mươi tuổi với dáng vẻ lưu manh sờ vào chỗ mặt bị đánh, bỗng
nhiên dữ tợn bóp cổ cô. Nếu đổi lại thành bất kỳ cô gái nào, lúc này hẳn là đã khiếp sợ, cũng không biết có phải cô di truyền gien mạnh mẽ của
người chị mình không, không ngờ lại đánh nhau với tên lưu manh này.
Nhưng dù sao cô cũng chỉ là một cô sinh viên, khi dùng móng tay cào mặt
của tên lưu manh, đã bị gã nắm lấy hai tay của cô, một tay khác còn thò
vào dưới váy của cô, cười gằn nói: "Cô gái, cho mặt mũi còn không biết
xấu hổ, tôi phải cho cô biết sự lợi hại của tôi mới được."
Trong xe buýt vốn đã chật chội, hai người bọn họ đánh nhau khiến mọi người
xung quanh bị đẩy tới ngã trái ngã phải, một số người thấy tên lưu manh
này sằm sỡ Tô Tiểu Tiểu thì lớn tiếng trách mắng. Nhưng khi thấy gã rút
con dao ra, mọi người đều im lặng, không có người nào dám xông tới giúp
nữa.
Người lái xe buýt đỗ xe ở bên đường và la lớn: "Không được làm bậy, bằng không chúng tôi sẽ báo cảnh sát."
"Đ*t mẹ... dám báo cảnh sát thì mày cũng không cần làm tài xế xe buýt đâu. Nhanh mở cửa ra!"
Có lẽ hơi chột dạ, người này bắt đầu muốn chạy trốn.
Tài xế xe buýt cùng sợ bị trả thù, mặt khác còn lo lắng người này sẽ chó
cùng rứt dậu, vội vàng mở cửa xe buýt ra. Tên lưu manh nắm lấy Tô Tiểu
Tiểu và đi tới cửa xe. Gã thở phào nhẹ nhõm, đầy vẻ hung ác nói với Tô
Tiểu Tiểu: "Con nhóc, lần này xem như mày được lợi rồi!"
Gã thả Tô Tiểu Tiểu ra, trong tay cầm con dao găm, chân trước vừa thò ra
khỏi cửa xe, tóc đã bị một người nắm lấy và kéo lại. Gã cũng là một kẻ
liều mạng, cầm dao đâm ngược, nhưng đã bị người nắm chặt cổ tay. Rắc một tiếng, trong miệng gã phát ra một tiếng gào thét, tay đã bị bẻ gãy, gã
đau tới mức suýt nữa thì ngất đi!
Tiêu Binh lôi đầu gã đập mạnh vào trên cửa xe, sau đó mới đá gã ra ngoài xe, ngã xuống đất.
Ngay sau đó, anh cũng nhảy ra khỏi xe buýt, quay đầu nhìn gương mặt Tô Tiểu Tiểu đã trắng bệch, hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Luc này, Tô Tiểu Tiểu mới kịp phản ứng, chỉ vào gã lưu manh đang nằm trên
mặt đất kêu rên, nói: "Gã... gã nhân lúc nhiều người, sờ… sờ... mông
tôi...."
Tiêu
Binh ngẩng đầu thấy một cành cây, mỉm cười và nói: "Hóa ra là cảm thấy
hứng thú với mông à? Vậy để tao cắm mông của mày vậy."
Phụt một tiếng, cành cây xuyên qua quần trực tiếp cắm vào giữa hai bờ mông
của gã lưu manh, gã kêu thảm một tiếng, đau đến mức trực tiếp hôn mê bất tỉnh. Cái đó cứ gọi là sảng khoái.
Tất cả người trên xe buýt nhìn qua cửa sổ xe thấy cảnh tượng như vậy, hai
chân đều theo bản năng kẹp chặt lại, run rẩy. Tiêu Binh lầu bầu nói:
"Đây là một chiêu đặc biệt mà tôi học được trước đây, gọi là cắm
hoa...."