Buổi tối, lúc Tiêu Binh về đến nhà thì Tô Tiểu
Tiểu đang học bài ở trong phòng, Anh liếc nhìn đồng hồ đeo tay. Bây giờ
đã là hơn mười một giờ đêm, gần đây cô đã thật sự bắt đầu đuổi kịp tiến
độ học tập, vẫn luôn học nghiêm túc như vậy.
Tiêu Binh hắng giọng và gõ cửa phòng, sau khi nghe Tô Tiểu Tiểu trả lời, anh mới bước vào, đi tới phía sau lưng cô và tò mò liếc nhìn sách bài tập
cô đang viết, cười nói: "Khi học đại học chắc không bận rộn như vậy chứ? Giờ đã nửa đêm rồi, cô nghỉ ngơi sớm một chút đi."
"À, nhà tôi không có chỗ dựa gì, sau khi tốt nghiệp phải tự mình tìm việc
làm, có thể học nhiều hơn người khác, cũng có thêm lợi thế."
Tính cách của cô gái này thật giống hệt với chị cô ấy, cho dù một nóng một lạnh, nhưng cả hai đều hiếu thắng như nhau.
Bỗng nhiên, Tô Tiểu Tiểu dừng bút và đứng dậy, mặt ghé sát vào trước người
Tiêu Binh và ra sức hít ngửi, sau đó trong mắt đầy nghi ngờ nhìn anh,
hỏi: "Tối nay anh tới nhà họ Diệp ăn cơm à?"
"Đúng vậy." Tiêu Binh nói: “Ông cụ nhà họ Diệp cố ý mở tiệc tối để cảm ơn tôi."
"Vậy mùi nước hoa trên người anh là của ai?" Tô Tiểu Tiểu cười lạnh nói: “Tôi không nhớ Diệp Tử có loại nước hoa này."
Tiêu Binh kéo áo lên ngửi, đúng là có một mùi thơm dễ chịu. Anh chợt nhớ tới hôm nay mình và người đẹp lẳng lơ kia đã ôm nhau một lần, trên người cô ta không phải sực nức mùi nước hoa giống vậy sao? Bây giờ mình nên giải thích thế nào đây? Cũng không thể nói mình muốn dạy dỗ một người phụ
nữ, cho nên trước đó cố ý sàm sỡ cô ta chứ?
Thấy Tiêu Binh không trả lời được, vẻ mặt Tô Tiểu Tiểu bỗng nhiên thay đổi,
vừa đẩy anh ra khỏi phòng, vừa lớn tiếng nói: "Người đàn ông bẩn thỉu
như anh đừng có vào phòng tôi... Khó trách anh lại về muộn thế này. Tôi
còn tưởng anh đi cùng với Diệp Tử, không ngờ hóa ra là ra ngoài ăn chơi
đàng điếm, tôi không ngờ anh lại là loại đàn ông như vậy."
"Này, này, không phải vậy... Chuyện không như cô nghĩ đâu."
Nhưng Tô Tiểu Tiểu đã không quan tâm nữa, đến khi đẩy Tiêu Binh ra ngoài cửa, cô liền đóng cửa phòng lại.
Tiêu Binh bất lực thở dài, chuyện này đúng là có lý cũng không nói rõ được.
Cô nghĩ tôi là người đàn ông đa tình không có đẳng cấp à? Nhưng cô gái
này đúng là chuyện bé xé ra to. Cho dù mình có làm gì, cô ấy có bất bình thay cho Diệp Tử, cũng không cần kích động như vậy chứ? Hơn nữa, quan
hệ giữa cô ấy và Diệp Tử có tốt như vậy sao....
Tiêu Binh tắm rửa xong liền về phòng, khi nằm xuống giường thì đã mười hai
giờ đêm. Anh lấy điện thoại di động ra, nghĩ đến gương mặt xinh đẹp đáng yêu của Diệp Tử, anh lại không nhịn được mỉm cười, soạn một tin nhắn
gửi qua: "Em yêu, chúc ngủ ngon."
Tin nhắn vừa gửi qua chưa tới hai phút, Tiêu Binh tắt đèn trong phòng và
đang định ngủ, lại nghe điện thoại đổ chuông. Anh vội vàng đứng lên,
nhận nghe.
"Anh Binh, sao muộn thế này còn chưa ngủ vậy?" Giọng nói ngọt ngào của Diệp Tử vang lên khiến trái tim Tiêu Binh mềm nhũn.
"Ừ, anh đang định ngủ, tự nhiên thấy nhớ em nên gửi tin nhắn qua."
"Hừ, em còn tưởng rằng anh không thương em đấy. Là ai đã từng nói mỗi tối
trước khi ngủ đều sẽ gọi điện thoại cho em? Hôm nay sau khi anh về nhà,
đừng nói tới gọi điện thoại, ngay cả tin nhắn cũng không có đâu."
Tiêu Binh cười gượng: "Không phải như em nghĩ đâu, hôm nay đã xảy ra vài chuyện."
"Có chuyện gì xảy ra vậy?” Trong lòng Diệp Tử bỗng nhiên cảm thấy căng
thẳng, lúc này cô mới ý thức được địa vị của Tiêu Binh ở trong lòng mình đã cao tới mức nào, cho dù hai người ở bên nhau không lâu, nhưng từ
ngày đầu tiên gặp mặt, vào giây phút anh cứu cô, đưa cô đi cảm nhận sự
tự do, trong trái tim cô đã có một người đàn ông như thế.
Tiêu Binh nói sơ qua chuyện xảy ra tối nay cho Diệp Tử nghe. Sau khi chăm
chú nghe xong, cô bỗng nhiên bật cười: "Anh Binh, anh thật sự biết
thương hương tiếc ngọc nhỉ."
Tiêu Binh hắng giọng, nói: "Anh là gặp chuyện bất bình rút dao trợ giúp thôi."
"Cho cô ấy mượn một trăm nghìn đồng cũng là gặp chuyện bất bình à? Ừ... Đối
với một người phụ nữ mới chỉ tiếp xúc qua một lần còn chưa nói được mấy
câu, mà anh có thể dễ dàng cho cô ấy mượn tiền như vậy, anh Binh thật
đúng là một người đàn ông có tinh thần chính nghĩa đấy."
Tiêu Binh nghe được thì xấu hổ, cho dù không muốn thừa nhận, nhưng cẩn thận
suy nghĩ lại, nếu như Chu Lệ Á chỉ là một người xấu xí, muộn như vậy
mình cũng không chắc sẽ cầm tiền đi tới nhà cô ta. Thế mà mình không chỉ cho cô ta mượn tiền, còn đi cùng cô ta tới trong sòng bạc và ra tay độc ác với đối phương. Mẹ ơi, đàn ông đều là loại bỉ ổi, gặp phải phụ nữ
xinh đẹp thì không bước chân đi nổi nữa.
Diệp Tử cũng không muốn làm khó dễ Tiêu Binh trên chuyện này, trên thực tế
cô sinh ra ở trong gia đình giàu có, nhìn thấy rất nhiều người đàn ông
đa tình, Tiêu Binh trong sáng hơn những người đàn ông kia rất nhiều, ít
nhất thì cô thấy vậy. Những người đàn ông kia sẽ không lo sợ khi vừa nắm tay con gái, càng không do dự khi hôn con gái. Trong đầu cô vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ ngượng ngùng của anh khi đó.
Diệp Tử cười nói: "Được rồi, anh cũng không cần khẩn trương làm gì. Nhưng
vừa nãy anh nói ông chủ phía sau sòng bạc này là Bắc Thiên Vương sao?
Anh chắc chứ?"
"Chắc mà." Tiêu Binh hỏi: “Bắc Thiên Vương này là ai vậy?"
Cuối cùng giọng nói của Diệp Tử cũng có chút nghiêm trọng: "Vậy anh đã gặp
rắc rối lớn rồi. Cả Giang Thành chia ra làm bốn khu vực, khu đông, khu
nam, khu tây, khu bắc, thế lực ngầm của bốn khu vực này đều do bốn Đại
Thiên Vương quản lý, Đông Thiên Vương là Hoa Kiểm, Nam Thiên Vương - Kim Cương, Tây Thiên Vương là Xà Quân, Bắc Thiên Vương là Mẫu Đơn, người
anh đắc tội chính là Bắc Thiên Vương Mẫu Đan Tiên Tử trong bốn Đại Thiên Vương ở đông, tây, nam, bắc."
Tiêu Binh mỉm cười và nói: "Nghe nói Mẫu Đan Tiên Tử này là một cô gái à?"
"Cô ta là một cô gái, nhưng cô ta còn đáng sợ hơn bất kỳ người đàn ông nào. Hai năm trước ở Giang Thành xảy ra vụ án lớn làm chấn động cả Trung
Quốc. Trong một đêm, mười lăm người đàn ông đều bị móc mắt. Có người nói mười lăm người đàn ông này đều có cùng một đặc điểm, nếu bọn họ không
phải bao nuôi tình nhân thì cũng có vợ lẽ ở bên ngoài. Vụ án này đã kinh động tới Sở công an tỉnh, nhưng cuối cùng vẫn không thể phá án. Chỉ có
điều mọi người trong đường lớn ngõ nhỏ đều nói vụ án này là do Bắc Thiên Vương Mẫu Đan Tiên Tử làm, mỗi tội không để lại bất kỳ chứng cứ nào mà
thôi."
Tiêu Binh hít sâu một hơi. Cho dù lấy tính tình của anh cũng phải thầm than một câu, mẫu đơn này thật ác độc.
Diệp Tử nói: "Nói chung, anh đắc tội người phụ nữ này thì nhất định phải cẩn thận, nếu thật sự không được, ngày mai anh lại tới nhà em một
chuyến...."
"Tại sao?"
Diệp Tử im lặng một lát rồi bỗng nhiên nói: "Nhà em nợ anh một ân tình lớn
như vậy, bảo cha em đứng ra giúp anh giải quyết chuyện này cũng được.
Cho dù Bắc Thiên Vương có thủ đoạn độc ác, nhưng chắc vẫn có thể cho cha em chút thể diện. Cho dù ông ấy không nói tới tình cảm, còn rất háo
sắc, nhưng vẫn có sức ảnh hưởng lớn ở Giang Thành, bất cứ người nào cũng nhất định phải nể mặt ông ấy."
Tiêu Binh khẽ cười nói: "Sao em có thể nói cha mình như vậy được."
"Ông ấy vốn là người như vậy! Ông ấy từ hai bàn tay trắng lập nên sự nghiệp, trong mấy chục năm ngắn ngủi có thể trở thành người giàu nhất Giang
Thành, có thể đứng trước trong bảng xếp hạng người giàu của cả nước, lẽ
nào chỉ dựa vào những thủ đoạn chính đáng thôi sao? Cho dù thủ đoạn của
Mẫu Đan Tiên Tử độc ác, nhưng dù sao cô ta chỉ dựa vào vũ lực, người bị
hại vẫn có hạn, mà cha em... Ha ha, ông ấy có thể dễ dàng làm cho công
ty cạnh tranh phải phá sản, làm cho và ông chủ chống lại mình phải nhảy
lầu tự tử, làm cho nhân viên công ty chống lại mình phải nhà tan cửa
nát... Ông ấy không cần dao, nhưng giết người càng độc ác hơn." Diệp Tử
kích động nói xong, còn không ngừng thở hổn hển, hình như trong lòng tức giận khó có thể bình tĩnh được.
Tiêu Binh phải thừa nhận Diệp Tử nói rất có lý, cho dù anh chưa tiếp xúc
qua, nhưng cũng có thể tưởng tượng trong thương trường đen tối tới mức
nào.
"Cuộc
chiến trong thương trường có sự đen tối của nó, chiến trường cũng có sự
tàn khốc riêng." Tiêu Binh thở dài nói: "Có thể em nói đúng, nhưng những gì ông ấy làm đều là điều mà một người trong thương trường nhất định
phải đối mặt, giống như trên chiến trường vậy, em không giết người khác, người khác sẽ giết em."
"Cho nên nói có gì khác nhau đâu... Nhưng đối xử với người ngoài còn có thể
hiểu, còn đối xử với người nhà của mình thì sao? Mẹ em chết, thi thể còn chưa lạnh, mà ông ấy đã đón kẻ thứ ba vào nhà, thậm chí trước khi mẹ em qua đời, ông ấy đã qua lại với người phụ nữ này!"
Quan thanh liêm khó quản được việc nhà, Tiêu Binh không thể nói được gì, chỉ thở dài.
"Không nói những chuyện này nữa, cho nên em mới nói, so với Mẫu Đan Tiên Tử
kia, còn chưa biết hai người bọn họ ai giết nhiều người hơn đâu. Cho dù
là ông ấy vô tình với cả người nhà của mình, nhưng em phải thừa nhận ông ấy đúng là có địa vị nhất định ở Giang Thành. Nói vậy, người thế giới
ngầm không thể không nể mặt ông ấy. Nếu như ông ấy chịu ra mặt giúp anh
chuyện này, chắc Mẫu Đan Tiên Tử sẽ không dám nói gì nữa."
Tiêu Binh nói: "Thôi đi... Chuyện này cứ để anh tự mình giải quyết."
"Anh Binh, anh...."
Tiêu Binh dịu dàng nói: "Cô bé ngốc, lẽ nào em muốn để cho người nhà của em nghĩ anh Binh của em là một người vô dụng sao?"
"Em không phải vậy... em đương nhiên không có ý đó."
"Anh biết em muốn tốt cho anh, nhưng anh cũng muốn chứng minh cho em thấy,
anh có thể làm cho em có cảm giác an toàn, nếu như ngay cả bản thân mình mà anh còn không thể bảo vệ nổi, vậy nói gì tới việc bảo vệ em chứ,
Diệp Tử?"
Diệp
Tử nghe Tiêu Binh nói vậy thì trong lòng xúc động, cuối cùng cũng không
kiên trì nữa, ánh mắt đong đầy tình yêu “Ừ” một tiếng.
Tiêu Binh mỉm cười và nói: "Diệp Tử, có đôi lúc giọng nói của em luôn làm anh say mê, không thể nào thoát ra được...."
"Anh Binh."
"Sao?"
"Em sẽ cẩn thận đề phòng."
"Sao vậy...."
"Anh trở nên không thành thật, càng lúc càng biết nói ngọt rồi."
"...."
Hai người nấu cháo điện thoại mãi tới hơn một giờ đêm, lúc này mới lưu luyến đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Tiêu Binh vẫn dậy rất sớm, nghĩ đến đêm qua mình làm cho
Tô Tiểu Tiểu tức giận mà chẳng biết lý do, nên cho dù hơi mệt một tí,
sáng nay vẫn muốn dậy sớm làm bữa sáng, để cho cô gái lúc lạnh lúc nóng
này bớt giận mới được. Sau khi bận rộn suốt cả sáng sớm, thấy cũng sắp
đến giờ Tô Tiểu Tiểu phải đến trường, nhưng mãi vẫn chưa thấy cô ra khỏi phòng, anh có phần không bình tĩnh nổi. Chẳng lẽ cô ấy bị cảm lại, ốm
mất rồi?
Nghĩ
vậy, Tiêu Binh liền gõ cửa phòng, nhưng trong phòng không thấy có ai trả lời. Sau đó anh vặn khóa cửa và xông vào. Trong phòng Tô Tiểu Tiểu
không có một bóng người, mà ở trên đầu giường lại có một tờ giấy lớn,
trên đó viết: "Sói háo sắc, tôi ra ngoài ăn sáng. Tô Tiểu Tiểu để lại."
Tiêu Binh kéo tờ giấy xuống và khẽ sờ mũi, khóe miệng cong lên cười gượng, tự lẩm bẩm: "Cô nhóc bướng bỉnh này...."
Mà lúc này, Tô Tiểu Tiểu đã ngồi ở bàn học của mình, đang lật sách xem,
tưởng tượng đến cảnh Tiêu Binh chờ mình suốt cả buổi sáng sớm, tiếc rằng lại chờ được một tờ giấy, cô bỗng nhiên phì cười, tức giận trong lòng
cũng dần dần biến mất.
Một cô sinh viên bên cạnh đẩy Tô Tiểu Tiểu một cái, vẻ mặt tò mò nói: "Tiểu Tiểu, bạn nghĩ gì thế?"