Tiêu Binh bóp chặt cổ của Hoàng Đạo Thiên, một
vài tên côn đồ xung quanh đã bò dậy, nhưng sợ ném chuột vỡ bình nên chỉ
dám vây xung quanh chứ không dám xông lên.
"Cậu... cậu là ai...." Hoàng Đạo Thiên không thở nổi, gương mặt cũng bắt đầu
tím lại, mà người phụ nữ của hắn thì sợ đến mức ngồi xổm xuống đất, ôm
đầu và hét lên chói tai.
Tiêu Binh bóp cổ và đưa hắn tới cửa, Chu Lệ Á lôi chồng mình theo sát phía
sau, mỗi người đều nhìn chằm chằm vào bọn họ. Mặc dù Tiêu Binh chỉ có
một mình, nhưng mỗi người bọn họ đều có một ảo giác, dường như cả sòng
bạc đều nằm trong sự khống chế của người thanh niên này, anh chính là
người nắm giữ mạng sống của tất cả bọn họ.
Tiêu Binh bước từng bước lên bậc thang, khi thấy Hoàng Đạo Thiên sắp trợn
trừng mắt liền ném hắn xuống đất, những người kia đều chạy tới, luống
cuống đỡ hắn dậy. Anh nhìn về phía hắn, ánh mắt bình tĩnh lại khinh
thường nói: "Giết người là phạm pháp, hơn nữa tội của anh không đáng
chết, tôi chỉ dạy cho anh một bài học thôi, tránh cho sau này nhìn thấy
ai cũng muốn nói quy tắc với người ta. Trong mắt tôi, anh còn chưa có tư cách này đâu. Anh không nghe có câu nói: cao thủ ở trong dân gian
sao!"
Tiêu Binh bỗng nhiên móc một cái bật lửa từ trong túi ra, cười với vẻ gian ác
nói: "Tôi tặng cho anh bài học thứ hai, đừng làm chuyện vi phạm pháp
luật, nếu không cho dù đất nước không trừng phạt nghiêm khắc các người,
các người cũng sẽ nhận được quả báo, sòng bạc này cũng không cần thiết
phải tồn tại nữa, dừng ở đây đi...."
Bật lửa trong tay Tiêu Binh bay ra ngoài, một tấm khăn trải bàn nhanh chóng bắt lửa và bốc cháy. Các nhân viên trong sòng bạc muốn xông tới dập
lửa, lại nghe Tiêu Binh thản nhiên nói: "Thành thật đứng yên, im lặng
nhìn cho tôi. Cả đời các người cũng chưa chắc nhìn thấy được trò chơi
này. Nếu ai quấy rầy hứng thú của ông đây khi đang chơi, ông đây sẽ trói người đó lại, châm lửa đốt."
Những người này đều không dám động đậy, mỗi người đều thành thật nhìn lửa dần dần lan tràn. Hoàng Đạo Thiên quả thật tức muốn hôn mê, có phần phát
điên la lớn: "Cậu... mẹ nó cậu có giỏi thì đánh nữa đi. Cậu có biết ông
chủ thật sự của sòng bạc này là ai không? Ông chủ thật sự là Bắc Thiên
Vương, là Mẫu Đan Tiên Tử Bắc Thiên Vương nắm giữ ba khu vực lớn phía
bắc thành phố Giang Thành đấy! Cậu đốt sòng bạc của tôi, Bắc Thiên Vương có thể giết chết cậu."
"Wow?" Tiêu Binh lộ vẻ kinh ngạc, sau đó lắc đầu nói: “Không quen biết!"
Mẹ kiếp! Trong lòng Hoàng Đạo Thiên thầm mắng một câu, nhưng không dám nói ra miệng, chỉ có thể âm thầm nghiến răng nghiến lợi. Chờ sau khi chuyện này kết thúc, hắn nhất định phải đi báo với Bắc Thiên Vương, để cho Bắc Thiên Vương giết chết thằng nhóc này.
Lúc này, mọi người đều không đứng yên được nữa, lửa đang điên cuồng lan
tràn ra, có thể thấy tình hình sắp mất kiểm soát rồi, những người này
đều muốn lao ra khỏi sòng bạc, nhưng nhìn thấy Tiêu Binh chặn ở cửa, bọn họ lại do dự, có vài người bắt đầu điên cuồng mắng chửi.
Tiêu Binh mỉm cười, nhìn về phía Chu Lệ Á, nói: "Chúng ta đi thôi."
Chu Lệ Á liếc nhìn Tiêu Binh với vẻ kinh ngạc, sau đó khẽ gật đầu. Trương
Quý chồng của cô ta thì lưu luyến quay đầu nhìn sòng bạc, trong ánh mắt
có chút tiếc nuối, quả nhiên là một người đàn ông không đổi được tính
xấu.
Sau khi
bọn họ ra đường, mỗi người trong sòng bạc đều lao vọt ra, lửa đã chính
thức lan tràn đến mức không khống chế được nữa. Tiêu Binh dẫn theo hai
người Chu Lệ Á gọi xe rời đi. Trên đường về, Trương Quý vẫn luôn ưỡn
ngực cười toe toét với Chu Lệ Á, hỏi cô ta có bao nhiêu tiền, cô ta im
lặng, suốt dọc đường không hề để ý tới anh ta.
Chờ đến căn hộ của Chu Lệ Á, ba người đều xuống xe. Tiêu Binh nói: "Các
người về đi, cô Chu, đáng lẽ tôi nên cầm một trăm nghìn tệ này về...."
"Không sao." Chu Lệ Á có phần cô đơn nói: “Chuyện nào ra chuyện đó, thiếu nợ
phải trả tiền, đây là nguyên tắc làm người, tôi mượn anh một trăm nghìn
nhân dân tệ, tôi sẽ trả lại cho anh trong vòng một năm. Cám ơn anh về
chuyện hôm nay, xem như tôi nợ anh một ân tình vậy."
Tiêu Binh mỉm cười và nói: "Cô đừng suy nghĩ nhiều, nhà tôi cách đây không xa, vậy tôi đi trước đây."
"Được."
Chu Lệ Á đi về phía căn hộ, còn Tiêu Binh đi về phía nhà họ Tô. Trương Quý
lại đứng yên do dự. Khi cô ta móc chìa khoá ra mở cửa, quay đầu nhìn
chồng mình và nhíu mày nói: "Trương Quý, anh đứng đấy làm gì?"
"À, chuyện của đàn ông, phụ nữ không cần quan tâm, em về trước đi, anh đi
tìm người anh em kia nói vài câu, lát nữa sẽ quay lại."
Trương Quý giống như hạ quyết tâm, đuổi theo Tiêu Binh. Tiêu Binh thấy anh ta
đuổi theo mình thì không khỏi buồn bực nói: "Anh không về nhà, tìm tôi
làm gì?"
"Hì hì, nói thêm vài câu thôi, vậy... chúng ta tới chỗ vắng người phía trước đi, tôi tìm cậu muốn thương lượng vài chuyện."
Tiêu Binh vốn lười để ý tới loại đàn ông này, nhưng anh cũng tò mò không
biết trong đầu người này đang nghĩ gì, nên vẫn theo Trương Quý đi về
phía trước, tới đoạn đường vắng vẻ không người, hai người mới đứng đối
diện nhau. Tiêu Binh thấy anh ta có phần lo lắng bất an hỏi: "Nói đi,
anh muốn nói chuyện gì?"
"Cái đó...." Trương Quý xoa tay, cười hì hì nói: “Có phải cậu để mắt tới vợ tôi không?"
Tiêu Binh không ngờ Trương Quý tự nhiên lại hỏi chuyện này, trong nháy mắt
có cảm giác như bị bắt gian tại chỗ. Nói thật, Tiêu Binh không có ý định bất chính nào với Chu Lệ Á, nhưng mỗi lần đối mặt với cô ta sẽ luôn
kích động mà phát sinh phản ứng trên phương diện sinh lý, dù sao trong
đầu trước đó còn có ý dâm với vợ người ta, bây giờ lại bị chồng người ta trực tiếp hỏi vậy thì đổi lại là ai cũng sẽ cảm thấy xấu hổ.
Tiêu Binh vội vàng nghiêm mặt lại nói: "Anh đang nói linh tinh gì vậy?"
"Cậu đừng nóng... Yểu điệu thục nữ quân tử cầu mong, vợ tôi mà tôi còn không biết sao? Đừng thấy tôi là gã đàn ông xấu xí, nhưng cô ta ra ngoài, có
thằng nào mà không nhìn lén chứ? Trong lòng đám đàn ông nghĩ gì, tôi
chẳng biết thừa đi à. Người đàn ông còn trẻ lại đầy hứa hẹn, hơn nữa có
bản lĩnh như cậu, để ý tới bà vợ xinh đẹp của tôi không phải là chuyện
rất bình thường sao?"
Tiêu Binh nhíu mày, hỏi: "Anh rốt cuộc có ý gì?"
"Ý của tôi là, nếu như cậu để ý tới vợ tôi, sau này cậu có thể đến nhà
tôi, tôi sẽ giả vờ không nhìn thấy, không cần ngại tôi. Trương Quý tôi
cũng là một người có lương tâm, hôm nay cậu đã cứu tôi, xem như là tôi
báo đáp ơn cứu mạng của cậu."
Trong lòng Tiêu Binh đột nhiên tức giận, thầm giễu cợt nói: "Chắc không chỉ đơn giản chỉ có như vậy chứ? Còn gì nữa không?"
"Còn nữa... Hì hì, tôi đưa ra một yêu cầu nho nhỏ thôi. Một trăm nghìn
đồng... Cậu thoải mái lấy ra một trăm nghìn đưa cho vợ tôi như vậy, chắc chắn cũng là người có tiền. Tôi chỉ cần một trăm nghìn đồng, như vậy
trong vòng một năm, cậu có thể thoải mái chơi vợ tôi, nhưng có thể chơi
được hay không thì phải xem bản lĩnh của cậu rồi... Bây giờ bao nuôi một sinh viên đại học trong một tháng thôi cũng mất mấy chục ngàn, chẳng lẽ vợ tôi còn không đáng giá hơn à?"
Bốp một tiếng, Tiêu Binh đã đấm vào mặt Trương Quý, nắm đấm kia thậm chí có thể đánh ngã được một người đàn ông vạm vỡ chứ đừng nói tới anh ta. Anh ta liền trực tiếp bay ra xa vài mét, nhưng nể tình anh ta là chồng của
Chu Lệ Á, anh ra tay không quá mạnh. Anh ta lau máu mũi xong liền choáng váng đứng lên.
Trương Quý đang muốn mở miệng mắng, chợt thấy ánh mắt lạnh lùng tàn khốc của
Tiêu Binh, nghĩ đến bộ dạng của những người trong sòng bạc bị anh đánh
trước đó, nghĩ đến ngay cả ông chủ Hoàng cũng suýt nữa bị người này bóp
chết, anh ta đành phải cố nuốt những lời định mắng xuống.
Tiêu Binh đi từng bước về phía Trương Quý, anh ta run giọng nói: "Anh
trai... tôi sai rồi... Là tôi không đúng, anh trai, anh xem như tôi thả
rắm đi... Anh trai, từ nay về sau anh thoải mái chơi vợ tôi, tôi không
đòi tiền anh còn không được sao?"
Tiêu Binh tát vào mặt anh ta, khiến anh ta quay vài vòng, nửa bên mặt đã sưng húp lộ vẻ sợ hãi.
Tiêu Binh cười lạnh, khinh thường nói: "Cái đá thứ nhất, tôi đá thay cho vợ
anh. Tôi và vợ anh không hề có quan hệ gì. Thậm chí trước ngày hôm nay
chúng tôi còn chẳng quen biết nhau. Tôi không phải cho không vợ anh
khoản tiền cứu anh, mà là tôi cho cô ta mượn. Mỗi ngày cô ta ở bên ngoài cực khổ kiếm tiền nuôi gia đình, anh lại vui vẻ đi đánh bạc, bây giờ
còn khốn kiếp tới mức lấy vợ mình ra đổi lấy tiền, anh có còn chút lương tâm nào nữa không hả?"
"Một tát này là thay bản thân tôi đánh anh. Tiêu Binh tôi đi ngay ngồi
thẳng, nếu muốn tán vợ anh cũng sẽ quang minh chính đại cướp lấy, không
cần lén lút làm giao dịch dơ bẩn buồn nôn này với anh. Nếu như tôi muốn
vợ anh, anh cảm thấy với bộ dạng của anh có thể cản được tôi sao?"
Trương Quý run giọng nói: "Tôi... Tôi là chồng của cô ấy...."
"Anh còn biết mình là chồng của cô ấy à?" Tiêu Binh khinh thường nói: “Tôi
rốt cuộc đã biết vì sao anh dám sàm sỡ con hồ ly lẳng lơ kia rồi. Bởi vì anh không có não. Người như anh, tôi có trăm nghìn cách có thể làm cho
anh biến mất khỏi thế giới, mà anh lại không thể tránh được. Đến khi đó, anh đã không còn tồn tại trên thế giới này, vợ anh chính là một người
đàn bà góa chồng, vậy anh còn là chồng của cô ấy nữa sao?"
Trương Quý rùng mình. Anh ta có thể cảm giác được người đàn ông này rất đáng
sợ, nói được thì chắc chắn có thể làm được, cho nên anh ta không dám nói thêm một câu nào.
Tiêu Binh cười lạnh và nói tiếp: "Cho nên, anh hãy thu lại những ý nghĩ xấu
xa của mình đi, chuyện vợ chồng anh không liên quan gì đến tôi, tôi cũng không muốn biết bà vợ xinh đẹp của anh làm sao có thể gả cho loại người bất lực có tư tưởng xấu xa như anh, nhưng có điều đừng để những hành vi xấu xa của anh diễn ra trước mặt tôi, bằng không tôi sẽ không kìm chế
được kích động mà làm thịt anh đấy. Bây giờ không phải có một câu danh
ngôn sao? Tôi sẽ không kìm chế được sức Hồng Hoang trong cơ thể...
Lăn!"
Trương
Quý khiếp sợ liên tục gật đầu cúi người, nhưng mới nhấc chân chạy được
hai bước, lại nghe Tiêu Binh bỗng nhiên phẫn nộ quát lớn: "Tôi nói
lăn!"
Trương Quý vội vàng nằm xuống đất, lăn về phía nhà mình....
"Mẹ kiếp... Tôi muốn vợ anh còn cần được anh cho phép sao? Đúng là dạng
người gì cũng có." Tiêu Binh lầm bầm nói và đi về nhà, tâm trạng bỗng
nhiên không tốt lắm. Nguyên nhân chủ yếu nhất vẫn là bởi vì tên súc sinh thậm chí không bằng Võ Đại Lang này. Anh thật sự cảm thấy đáng tiếc
thay cho Chu Lệ Á.
Trong Thiên Vương Điện của Bắc Thiên Vương, Mẫu Đan Tiên Tử nhìn Hoàng Đạo
Thiên nằm rạp trên mặt đất, hỏi: "Tiêu Binh đã thật sự đốt sòng bạc
sao?"
"Vâng,
trông hắn rất tức giận... Tôi nghi ngờ lúc đó hắn còn muốn giết cả tôi,
sát khí của người đàn ông này quá nặng... Thiên... Thiên Vương... Chúng
ta nên làm gì đây? Có cần dạy dỗ hắn không?"
"Dạy dỗ hắn à? Vì sao chứ? Chỉ vì hắn đốt sòng bạc sao? Nhưng tôi cảm thấy
hắn đốt như vậy rất tốt, rõ ràng là quá tốt, ha ha... Quả nhiên là một
người tình tốt biết thương hương tiếc ngọc...."