Buổi trưa, Tiêu Binh bận rộn một lúc, sau đó mới
đến phòng bệnh của Lý Xuân Lan. Anh ngồi nói chuyện với Lý Xuân Lan,
nhận ra trạng thái tinh thần của bà rất tốt, nhất là nghe nói việc kinh
doanh trong quán mì Tiểu Tiểu tốt như vậy, trông bà càng có tinh thần
hơn.
Tiêu Binh
nhìn thấy Lý Xuân Lan vui mừng thì thuận tiện nói ra kế hoạch mở rộng
của mình. Sau khi bà nghe xong liền im lặng một lúc. Anh tưởng bà không
muốn mở rộng quy mô của quán mì, vội vàng nói: "Có lẽ tại cháu quá nóng
lòng. Đây chỉ là một kiến nghị của cháu thôi, nếu như dì Lý cảm thấy
không thích hợp thì thôi."
"Không có chuyện gì." Vẻ mặt Lý Xuân Lan vui mừng nhìn Tiêu Binh, xúc động
nói: “Người trẻ tuổi dám nghĩ dám làm. Lúc chồng dì còn trẻ cũng giống
như cháu, cho nên mới có thể dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng. Cho dù
dì đã già, nhưng tư tưởng vẫn còn cầu tiến. Cháu nói đúng, bây giờ nhân
lúc tình hình kinh doanh đang tốt cũng nên làm lớn. Dì sẽ suy nghĩ xem
có đủ tiền không. Nếu thật sự không được thì mượn thêm một ít, hoặc vay
ngân hàng..."
"Không cần phiền phức như vậy đâu ạ." Tiêu Binh cười nói: “Dì Lý, mấy năm qua
cháu ở trong quân đội thực hiện nhiệm vụ cũng nhận được rất nhiều tiền.
Dì xem thử như vậy có được không. Số tiền này cứ để cháu bỏ ra. Chờ sau
này quán mì kiếm được nhiều tiền thì trả lại cho cháu cũng được."
"Sao có thể như vậy được." Lý Xuân Lan nhíu mày, từ chối nói: “Đó là số tiền cháu cực khổ mới kiếm được, mặc dù bây giờ tình hình kinh doanh tốt,
nhưng dì cũng không thể để cháu bỏ hết tiền vào quán mì của dì được.
Chục nghìn tệ, nhỡ không cẩn thận xảy ra chuyện gì thì sao? Dì không thể ích kỷ như vậy được... Tiểu Binh, cháu không cần suy nghĩ nhiều, dì đi
tìm ngân hàng vay là được, dù sao tiền lãi cũng không bao nhiêu."
Tiêu Binh mỉm cười nói: "Dì Lý không nên suy nghĩ nhiều mới phải. Tiền của
cháu để lại trên người cũng chẳng có tác dụng gì. Ngược lại quán mì của
chúng ta bây giờ đang kinh doanh tốt như vậy, chính là thời cơ tốt để mở rộng thêm. Hay là như vậy đi, cháu bỏ số tiền này ra, xem như cháu góp
cổ phần, dì cảm thấy thế nào? Ừ... Tình hình quán mì Tiểu Tiểu đang tốt
như vậy, về sau nói không chừng sẽ làm lớn cũng nên. Dì sẽ không ngại
việc cháu chiếm ít cổ phần chứ?"
Lý Xuân Lan mỉm cười nói: "Thằng nhóc này, cháu nói gì vậy... Nhưng đề
nghị này của cháu rất tốt, nếu như cháu thật sự muốn đầu tư, cho dù cháu nhập cổ phần, sau này tính toán tài sản của quán mì và số tiền cháu bỏ
vào, xem cháu chiếm bao nhiêu cổ phần, sau đó ký kết thoả thuận quyền cổ phần là được. Nhưng dì vẫn phải nói cho cháu biết, chục nghìn tệ không
cẩn thận mà mất đi thì không được trách dì đấy."
Tiêu Binh cười nói: "Dì yên tâm đi, ánh mắt của cháu vẫn không tệ mà."
Lý Xuân Lan mỉm cười nói: "Việc này đều giao cho cháu. Cả chuyện mở rộng
và tuyển người làm mới nữa. Mấy ngày nay, trong quán mì bận như vậy,
tiền lương tháng này của tất cả mọi người tính cả cháu đều sẽ gấp bội."
Tiêu Binh mỉm cười và nói: "Bà chủ lớn đúng là hào phóng. Chờ lát cháu về sẽ nói cho mọi người biết."
Lý Xuân Lan mỉm cười và nói: "Được rồi, cháu đừng nịnh nọt dì. Cháu đừng
quên, về sau cháu cũng là một ông chủ của quán mì này đấy. Sức khỏe của
dì càng ngày càng kém. Tiểu Tiểu lại tập trung vào việc học. Chị con bé
quanh năm suốt tháng cũng không về được mấy lần. Quán mì Tiểu Tiểu là
giấc mơ cả đời của dì và cha con bé, tất cả đều giao cho cháu..."
Tiêu Binh bỗng nhiên cảm giác trọng trách trên người mình trở nên nặng nề
hơn. Quán mì Tiểu Tiểu không chỉ là một quán bình thường, nó còn là giấc mơ cả đời của cha mẹ các cô. Cho dù cha của cô đã chết, nhưng phần giấc mơ đó của ông đã được Lý Xuân Lan kế thừa. Mà bây giờ, bà giao giấc mơ
của hai người đến trong tay của anh, đây là tín nhiệm đối với anh, anh
đương nhiên không thể phụ sự tín nhiệm này được, cũng xem như là một bù
đắp đối với nhà họ Tô.
Tiêu Binh trò chuyện với Lý Xuân Lan một lúc về chuyện liên quan tới việc mở rộng. Anh không dám nói cho bà biết chuyện Tô Tiểu Tiểu bị cảm. Sau khi ra khỏi bệnh viện, anh không về quán mì, mà trực tiếp đi tới chợ.
Vừa mới tới chợ, Tiêu Binh đã nhận được điện thoại của Diệp Tử. Sau khi
cuộc gọi được kết nối, cô cười khẽ hỏi: "Anh Binh, sao ban ngày mà anh
không ở trong quán mì vậy? Buổi trưa em còn cố ý dẫn theo bạn học tới
ủng hộ, nghe nói Tiểu Tiểu bị bệnh à?"
Tiêu Binh cười gượng nói: "Đúng vậy, cô ấy bị cảm sốt, hôm nay còn không thể dậy đi học nữa."
"À, vậy anh cố gắng chăm sóc cho Tiểu Tiểu đi."
"Này, em sẽ không ghen chứ?"
Diệp Tử cười khanh khách nói: "Không, nói nghiêm túc đáy, bây giờ dì còn
chưa ra viện, Tiểu Tiểu là con gái trong nhà, anh là người đàn ông duy
nhất thì phải chăm sóc cho cô ấy, em có thể lượng thứ."
Trong lòng Tiêu Binh hơi cảm động.
"Nhà em mời anh hôm nay tới nhà ăn cơm, em từ chối giúp anh rồi. Chờ anh rảnh lại nói sau."
Tiêu Binh suy nghĩ một lát, nói: "Có lẽ ngày mai sẽ có thời gian."
"Vậy được, chờ ngày mai hãy quyết định. Em sẽ tạm thời thông báo bọn họ. Lần này anh có thể giúp nhà em mời ông Trương tới chữa khỏi bệnh cho cha
em, cả nhà đều rất biết ơn anh. Mấy ngày hôm trước bởi vì cha em vẫn
chưa thể xuống giường, cho nên chưa nói với anh. Nhưng tình hình hôm nay ông ấy đã khỏe hơn rất nhiều rồi, các mặt đều tốt hơn trước, cho nên cố ý bảo em mời anh qua ăn cơm, muốn trực tiếp cám ơn anh."
Tiêu Binh mỉm cười nói: "Nếu như ngày mai không có chuyện gì đặc biệt, anh nhất định sẽ đi."
"Ngày mai nếu như anh quyết định rồi thì gọi điện cho em, em sẽ đón anh đi."
"À, anh đi gặp cha vợ đại nhân tương lai của mình, có phải nên chuẩn bị chút quà không nhỉ?"
Diệp Tử cười khanh khách, hờn dỗi nói: "Anh nghĩ hay nhỉ? Em còn chưa nghĩ
tới có lấy anh không. Nói không chừng ngày nào đó nhìn thấy người tốt
hơn, em lại một đạp đá anh đi đấy."
Tiêu Binh mỉm cười nói: "Con người anh được cái da mặt dày, em muốn đá anh cũng không dễ dàng như vậy đâu."
"Khanh khách, vậy phải thử xem mới được..."
Hai người nói chuyện tán tỉnh nhau, sau đó Diệp Tử biết Tiêu Binh còn có
việc phải làm, cô cũng sắp vào giờ học nên cả hai lại cúp điện thoại.
Anh đi vào trong chợ.
Liên tục mấy ngày mà Tiêu Binh vẫn bình yên không có việc gì. Tạ Luân cuối
cùng cũng không ngồi yên được nữa, lại tới chỗ của Mẫu Đan Tiên Tử.
Mẫu Đan Tiên Tử gặp ông ta ở Thiên Vương Điện. Trước khi gặp ông ta, cô ta
đã đoán được ông ta muốn chất vấn mình, nhưng trước đó cô ta không ngờ
Tiêu Binh lại khó giải quyết như vậy, bằng không cũng sẽ không dễ dàng
nhận cuộc làm ăn này.
Vẻ mặt Tạ Luân cũng không dễ nhìn. Sau khi ngồi xuống, ông ta không để ý
xem Mẫu Đan Tiên Tử có vui hay không, đã trực tiếp chất vấn: "Tiên tử,
ngài là Bắc Thiên Vương ở Giang Thành, ngài có quyền sát phạt ở toàn bộ
phía bắc Giang Thành, chẳng lẽ một Tiêu Binh nho nhỏ mà cũng không giải
quyết được sao?"
Mẫu Đan Tiên Tử thản nhiên nói: "Tiêu Binh này đúng là khó đối phó, thân
thủ của anh ta rất cao, từ chuyện anh ta làm với Thường Hoài An đã thấy
được anh ta là người rất có mưu kế, cũng không phải loại người tứ chi
phát triển, đầu óc đơn giản. Đối phó người như vậy, nếu không ra tay thì thôi, một khi ra tay nhất định phải một đòn lấy mạng, bằng không sẽ có
tai họa về sau."
Tạ Luân trầm mặt nói: "Tiên tử vẫn đang chờ đợi thời cơ sao?"
"Tôi cần một kế hoạch hoàn chỉnh. Ông chủ Tạ, nếu tôi đã nhận thù lao của
ông, tất nhiên sẽ lấy tiền làm việc. Vì chuyện này của ông, tôi đã tổn
thất mấy người thủ hạ đắc lực, cao thủ cấp Minh Kình đều chết ở trên tay Tiêu Binh, tôi có phải nên cẩn thận hơn một chút không?"
Tạ Luân nghe được thì thầm giật mình, vẻ mặt đầy hoảng sợ. Tiêu Binh thậm
chí giết chết cả cấp Minh Kình sao? Nếu như anh ta biết người đứng phía
sau là mình, vậy chẳng lẽ mình cũng gặp tai họa đến nơi à? Nghĩ đến đây, Tạ Luân càng muốn giết Tiêu Binh hơn. Nếu như anh không chết, sợ rằng
ông ta sẽ chết không có chỗ chôn.
Mẫu Đan Tiên Tử thản nhiên nói: "Ông chủ Tạ cứ việc yên tâm, giống như ông
nói, Tiêu Binh tuy mạnh, nhưng anh ta cuối cùng chỉ có một người, hơn
nữa còn có rất nhiều người khiến anh ta phải quan tâm. Tôi tin tưởng
người đàn ông này chắc chắn sẽ không thoát khỏi lòng bàn tay của Mẫu Đan Tiên Tử tôi."
Trong mắt Tạ Luân đầy sát cơ: "Vậy lại đành phải nhờ cậy tiên tử rồi."
Tiêu Binh mua xong thức ăn thì trở lại dưới tầng của khu dân cư. Anh đang
muốn lên tầng liền thấy Tiểu Bắc đi tới phía sau nói: "Anh Binh."
"Sao vậy?" Tiêu Binh dừng lại và xoay người về phía Tiểu Bắc, cười nói: “Mấy ngày nay, em đã phải cực khổ rồi."
Trên mặt Tiểu Bắc luôn nở nụ cười rạng rỡ, không ai có thể nhìn ra được
trong lòng thiếu niên này có chuyện thương tâm hay không, cũng không ai
biết sau nụ cười của cậu ấy có bao nhiêu lo lắng. Từ giờ phút Tiêu Binh
quen biết Tiểu Bắc, trong mấy năm qua, anh luôn có thể nhìn thấy vẻ tươi cười rạng rỡ lại đơn thuần trên mặt cậu ấy.
"Em không khổ cực, anh Binh, đã có manh mối về cái chết của chị Bội Nhã chưa?"
"Còn chưa có." Tiêu Binh nhíu mày, thở dài nói: “Tiểu Tiểu đã tìm hết những
nơi có thể, nhưng căn bản không tìm được tí manh mối nào. Hơn nữa cô ấy
cũng không có ấn tượng gì về thứ có thể là chứng cứ cả. Bây giờ anh cũng thấy nghi ngờ, không biết lời người kia nói trước khi chết là thật hay
giả nữa."
Tiểu
Bắc ồ một tiếng, bỗng nhiên nói: "Người kia có thể bị người khác sai
khiến, với mục đích chính là để anh tạm thời rời khỏi Long Môn, cho
người sau lưng có thể hành động hay không?"
"Không thể loại bỏ khả năng này." Vẻ mặt Tiêu Binh nghiêm túc nói: “Từ khi anh xuất ngũ tới nay đã trải qua các loại nhiệm vụ, cũng đụng phải các cao
thủ đứng đầu các quốc gia, nhưng anh chưa bao giờ có cảm giác như bây
giờ. Anh dường như cảm thấy trước mắt có một tầng sương mù dày đặc, mà
khi anh đi vào trong sương mù, tự nhiên bị người khác buộc lên người một sợi dây thừng dắt đi."
"Đúng rồi." Vẻ mặt Tiêu Binh nghiêm trọng nói: “Hai ngày nay anh gặp phải một ít phiền toái nhỏ, có người đang nhằm vào anh, anh nghi ngờ người sai
khiến là lão già Tạ Luân kia, cũng có thể là người khác... Em điều tra
giúp anh xem người tên là Đại Bôn, Nhị Bôn kia thuộc về thế lực phe nào? Hoặc bọn họ bị người nào sai khiến?"
Tiểu Bắc gật đầu, biểu thị đã biết.
Tiêu Binh mỉm cười nói: "Chờ qua thời gian này, chúng ta tranh thủ thời gian trò chuyện một lát. Đúng rồi, tửu lượng của em có tăng lên không vậy?"
Tiểu Bắc gãi đầu và mỉm cười có vẻ hơi xấu hổ, chọc cho Tiêu Binh cười ha
ha: "Ha ha ha, thằng nhóc cậu, trong toàn bộ Long Nha, cũng chỉ có mình
cậu thật sự một chén cũng đổ, ha ha ha ha."