Tiêu Binh bị Tô Tiểu Tiểu ôm chặt, sau đó lăn một vòng ở trên giường, cô nằm ở trong lòng anh, miệng thỉnh thoảng lẩm
bẩm, bảo anh ôm lấy cô. Nhất là lúc này quần áo của cô nửa kín nửa hở,
gần như đã kích thích sinh lý của người đàn ông trong Tiêu Binh.
Không được... Cô ấy chỉ bị bệnh, bị sốt bị cảm. Cô ấy là em gái của Tô Bội Nhã, mình không thể đối xử với cô ấy như thế được.
Tiêu Binh giãy dụa đứng lên, tránh khỏi hai chân của Tô Tiểu Tiểu, sau đó
cài cúc áo cho cô, đắp chăn lên trên người cô, nhẹ nhàng nói: "Tiểu
Tiểu, cô bị bệnh, nhất định phải nghỉ ngơi cho tốt. Tôi sẽ ở bên cạnh
cô."
Tiêu Binh
xuống giường và điều chỉnh hơi thở, sau đó lại cầm một cái khăn lông
nhúng nước lạnh vắt và đặt lên trên trán Tô Tiểu Tiểu. Tiếp theo, anh
lấy một cái ghế đặt ở trước giường của cô, tắt đèn trong phòng, ngồi
trên ghế nghỉ ngơi, trong đầu vô thức nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, nghĩ
đến cảnh hai người ôm nhau, nghĩ đến cơ thể mềm mại của Tô Tiểu Tiểu.
Anh cố gắng hết sức loại bỏ những suy nghĩ miên man này ra khỏi đầu
mình, không ngừng nhắc nhở mình, đó là em gái của Tô Bội Nhã.
Cả đêm này, Tiêu Binh không hề ngủ, thỉnh thoảng thay khăn cho Tô Tiểu
Tiểu, thỉnh thoảng cho cô uống ít nước, cứ cách hai giờ lại lau người
giúp cô. Mỗi lần lau người cho cô, anh đều phải cố gắng hết sức duy trì
sự trấn tĩnh.
Sau khi trải qua một đêm giày vò, tới rạng sáng, Tiêu Binh vui mừng phát
hiện nhiệt độ cơ thể của Tô Tiểu Tiểu đã hoàn toàn giảm xuống. Anh thở
phào nhẹ nhõm, lúc này mới thấy mệt mỏi nên dựa người vào ghế và ngủ
thiếp đi.
Tô
Tiểu Tiểu sốt suốt một đêm, đợi đến khi gần sáng cô mới mơ mơ màng màng
mở mắt, muốn tìm nước uống. Sau khi mở mắt, cô phát hiện cốc nước để ở
đầu giường của mình, vì vậy giơ tay ra cầm cốc nước lên và uống ừng ực.
Chợt cô nhìn thấy Tiêu Binh, lúc này anh đang ngủ ở trên ghế đối mặt với cô. Cô có thể nhìn ra anh rất mệt mỏi, cho dù đêm qua cô bị sốt ngủ li
bì, nhưng trong lúc nửa mê nửa tỉnh cô vẫn biết một vài chuyện. Nói ví
dụ như sau khi cô ôm chặt anh, anh trấn an cô mà không mượn cơ hội giở
trò lưu manh với cô, nói ví dụ như anh vì cô mà gần như một đêm không
ngủ.
Tô Tiểu Tiểu đặt cốc nước xuống, ánh mắt mơ màng nhìn Tiêu Binh.
Cũng khó trách chị của mình sẽ si mê người đàn ông này, trên người anh đúng
là có vô số điểm hấp dẫn. Nói ví dụ như anh rất có năng lực, ngay cả
Trương Nhất Chỉ mà anh cũng mời tới được. Một người đàn ông có bản lĩnh
sẽ làm phụ nữ có cảm giác an toàn. Nói ví dụ như anh biết rất nhiều
chuyện, anh biết làm mì, nấu cơm, làm bánh trứng... Anh biết thực hiện
cấp cứu khẩn cấp, nói ví dụ như bệnh tim của mẹ, nói ví dụ như mình bị
sốt đêm qua... Anh còn là một chính nhân quân tử, đêm qua cô uống say,
lại sốt nữa, hơn nữa còn không cẩn thận ôm chặt anh... Nếu như đổi thành những người đàn ông khác... Suy nghĩ thôi cô đã thấy sợ.
Một người đàn ông như vậy, nhưng cô vẫn luôn ghét anh, bài xích anh...
Chẳng lẽ là bởi vì thành kiến của cô đối với anh quá sâu sao?
Tô Tiểu Tiểu suy nghĩ miên man. Tiêu Binh bỗng nhiên mở mắt ra, ánh mắt
của hai người lập tức gặp nhau. Trong lòng Tô Tiểu Tiểu tự nhiên hoảng
loạn.
Tiêu Binh vui mừng nói: "Tiểu Tiểu, cô tỉnh rồi à? Cô thấy thế nào?"
Tô Tiểu Tiểu có chút xấu hổ nói: "Tôi không sốt nữa rồi, chỉ là cảm thấy
mệt mỏi không có sức lực. Anh Binh, đêm qua cám ơn anh... Anh cố gắng
ngủ một giấc đi. Tôi không cần anh phải chăm sóc nữa đâu."
Tiêu Binh không để ý mỉm cười nói: "Trước đây lúc tôi thi hành nhiệm vụ cũng thường suốt đêm không ngủ, giờ một đêm với tôi cũng không là gì cả. Cô
không sao là tốt rồi, tôi đang do dự không biết hôm nay có nên đi tới
quán mì hay ở nhà chăm sóc cô."
"Không cần." Tô Tiểu Tiểu vội vàng nói: “Anh cứ tới quán mì lo kinh doanh đi.
Mẹ tôi ở trong bệnh viện, tôi vốn không giúp đỡ được nhiều, cũng không
thể làm ảnh hưởng tới quán mì được."
Tiêu Binh mỉm cười nói: "Cô như vậy sao có thể xem như ảnh hưởng tới quán mì chứ? Hơn nữa bình thường cô phải đi chăm sóc dì, dì có thể có con gái
hiếu thảo như cô đã xem như có phúc lớn rồi."
Nói một hồi, trong mắt Tiêu Binh lộ ra vài phần vẻ ảm đạm. Anh nghĩ đến Tô
Bội Nhã. Nếu như Bội Nhã không chết, cho dù bà Tô thiếu một người chồng, nhưng ít nhất còn có thể có hai cô con gái, một nhà ba người này vẫn có thể hạnh phúc.
Tô Tiểu Tiểu giống như nhìn ra được suy nghĩ của Tiêu Binh, cô bỗng nhiên nói: "Anh Binh, xin lỗi."
"Cái gì?" Tiêu Binh rõ ràng hơi sửng sốt, cười nói: “Cô nói gì vậy... Đêm
qua tôi chăm sóc cô không phải là chuyện nên làm sao? Không nói tới quan hệ giữa tôi và chị cô, nói thế nào tôi cũng là một người đàn ông mà."
"Không phải, tôi không phải là nói chuyện đêm hôm qua. Tôi nói là chị của tôi
qua đời... Tôi vẫn luôn giận chó đánh mèo lên anh. Có lẽ chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách anh được. Đây là lựa chọn của bản thân chị
tôi."
Ánh mắt
Tiêu Binh buồn bã, thở dài: "Khi tôi là đội trưởng đại đội Long Nha, chị cô là một thành viên nòng cốt trong đội. Sau đó vì một vài nguyên nhân
nên tôi mới phải rời đi, tự mình lập ra một tổ chức, chị cô vốn không
cần thiết phải đi cùng tôi. Nếu ở lại trong quân đội, cô ấy sẽ có tương
lai rất tươi sáng, nhưng cô ấy lựa chọn rời đi với tôi. Là tôi không bảo vệ tốt chị cô, tôi không thể trách được chuyện cô giận tôi."
"Nhưng chị tôi thích anh, cho nên đây là lựa chọn của bản thân chị ấy... Dù là đi theo anh hay chết vì anh thì đều lựa chọn của bản thân chị ấy." Tô
Tiểu Tiểu thở dài nói: “Có thể trong lòng tôi bây giờ còn có một chút
mâu thuẫn, nhưng tôi không hận anh nữa, tôi chỉ nhờ anh một việc, cũng
là chuyện trước tôi đã từng nhờ anh, anh nhất định phải hoàn thành giúp
tôi."
"Tôi
biết." Vẻ mặt Tiêu Binh nghiêm túc nói: “Dù là vì cô, vì mẹ cô, hay vì
Bội Nhã, hoặc là vì bản thân tôi, tôi chắc chắn sẽ điều tra rõ ràng chân tướng sự việc, tôi cũng nhất định sẽ trả thù cho Bội Nhã."
Tiêu Binh rất vui mừng khi Tô Tiểu Tiểu có thể tha thứ cho mình, anh nhân cơ hội lại hỏi: "Tiểu Tiểu, cô có thể cố gắng suy nghĩ xem, trên người cô
rốt cuộc có chứng cứ nào hữu dụng không? Trước khi người kia chết đã nói với chị cô, chứng cứ ở trên người cô. Nhưng đến bây giờ chúng tôi cũng
không biết cuối cùng chứng cứ là gì."
Tô Tiểu Tiểu lắc đầu, trong ánh mắt cũng mờ mịt: "Từ sau lần trước anh nói với tôi, tôi đã suy nghĩ kỹ, thậm chí cũng lật tìm khắp phòng nhiều lần nhưng hoàn toàn không tìm được thứ gì có thể liên quan tới cái chết của chị tôi cả."
Tiêu Binh thở dài, cười gượng nói: "Vậy bây giờ tôi lại nghi ngờ một điểm,
có lẽ trong tổ chức căn bản không có kẻ phản bội, có lẽ trước đây người
chết cùng chị cô chỉ muốn lấy một khoản tiền, không tồn tại kẻ phản bội
nào đó, cũng không tồn tại chứng cứ gì cả. Được rồi, tạm thời không suy
nghĩ tới chuyện này nữa. Nếu như cô nghĩ ra được chuyện gì thì nói cho
tôi biết, dù sao tôi vẫn sẽ ở đây rất lâu. Cô nghỉ ngơi cho khỏe đi."
"Được, anh cũng trở phòng ngủ một giấc đi, bây giờ vẫn còn rất sớm."
Tiêu Binh liếc nhìn đồng hồ đeo tay thấy mới hơn bốn giờ sáng. Vì vậy anh
đồng ý và trở về trong phòng, nằm dài trên giường ngủ.
Có lẽ đêm qua quá mệt mỏi, anh ngủ thẳng tới hơn chín giờ sáng mới dậy.
Sau khi suy nghĩ một lát, anh rời giường đi tới phòng bếp nấu ăn. Anh
đưa một phần bữa sáng tới trong phòng của Tô Tiểu Tiểu, cô cố gắng ngồi
dậy và vội vàng nói: "Đã không còn sớm nữa. Anh cứ ăn sáng rồi tranh thủ tới quán đi. Giờ này trong quán hẳn đã rất bận rồi. Tôi tự mình tới
phòng bếp ăn cũng được."
"Không cần, cô cứ nằm đi, tôi đút cho cô ăn là được."
Tô Tiểu Tiểu còn muốn từ chối, Tiêu Binh đã nghiêm túc nói: "Cô đừng quên, tôi cũng xem như là nửa bác sĩ. Trước đây khi còn ở trong quân đội, tôi đã học được rất nhiều kiến thức chữa bệnh đơn giản. Tôi cũng học được
một ít ở chỗ ông Trương. Mặc dù chỉ là kiến thức nửa vời, nhưng chữa
chút bệnh nhỏ vẫn không có vấn đề gì. Bây giờ cô phải nghỉ ngơi một
ngày, bổ sung sức lực cho khỏe. Cô cứ nằm xuống gối đi, tôi đút cô ăn."
Thấy thái độ của Tiêu Binh nghiêm túc như vậy, Tô Tiểu Tiểu cũng không từ
chối nữa, nằm dựa vào gối và mặc cho Tiêu Binh tự mình đút cho cô ăn. Cô phối hợp há miệng ra, mắt len lén liếc nhìn Tiêu Binh, sau đó lại nhìn
qua chỗ khác.
Người đàn ông này... Tối hôm qua thật bá đạo, sáng nay thật ôn nhu.
Bá đạo đối với kẻ địch, dịu dàng đối với mình.
Nói vậy anh đối xử với cô hay với Diệp Tử dịu dàng hơn? Nghĩ đến Diệp Tử,
không hiểu sao tâm trạng của Tô Tiểu Tiểu không tốt lắm, nhưng vẫn cố bỏ ý nghĩ này đi. Diệp Tử người ta là bạn gái của anh. Mình lấy gì mà so
sánh chứ...
Trong lúc Tô Tiểu Tiểu suy nghĩ lung tung cũng ăn sáng xong. Tiêu Binh nhẹ
nhàng đỡ cô nằm xuống, sau đó dặn dò: "Tôi đi ăn đã, sau đó đi tới quán
luôn. Buổi chiều tôi sẽ về sớm một chút. Buôn bán ít một chút cũng không sao. Đối với mẹ cô, sức khỏe của cô con gái bảo bối có thể càng quan
trọng hơn buôn bán nhiều."
Trong lòng Tô Tiểu Tiểu đầy mãn nguyện, mỉm cười nói: "Anh nhanh đi ăn cơm đi, không cần phải để ý tới tôi."
"Được!" Tiêu Binh đến phòng bếp ăn sáng, sau đó vội vàng đi tới quán mì.
Quán mì vẫn rất đông khách. Những người này đều tới vì mì của Tiêu Binh. Vì không ăn được, nên mỗi người đều rất không vui.
Lý Hồng nhìn thấy Tiêu Binh đi vào thì vội vàng kéo Tiêu Binh qua một bên, khẽ nói: "Anh Binh, sáng nay anh đi đâu mà tới muộn thế này? Hôm nay có rất nhiều người đều đang oán giận, vừa rồi còn có người thiếu chút nữa
đã cãi nhau ầm ĩ với chị Tĩnh đấy."
Tiêu Binh nói ra chuyện Tô Tiểu Tiểu bị sốt. Lý Hồng kinh hãi, nói: "Vậy thì chuyện sức khỏe của Tiểu Tiểu vẫn quan trọng hơn."
Tiêu Binh mỉm cười và nói: "Nhưng những người này gây ầm ĩ cũng là chuyện
tốt, chứng minh bây giờ danh tiếng của quán mì Tiểu Tiểu chúng ta đã
vang dội rồi. Bọn họ đều nghe danh mới đến. Vậy việc mở rộng sẽ càng cần thiết hơn. Buổi trưa anh sẽ tới bệnh viện thương lượng với dì Lý thêm
về chuyện này."
Lý Hồng giật mình nói: "Hả? Trưa nay anh còn tính đi à?"
Tiêu Binh mỉm cười nói: "Không cần để ý tới bọn họ làm gì. Cho dù không có
mì đặc biệt, bọn họ vẫn sẽ ăn ở đây. Em phải biết rằng tay nghề dì Vương nấu ăn rất tốt. Anh thấy còn ngon hơn nhiều quán khác. Hơn nữa anh có
vài suy nghĩ khác về chuyện liên quan tới món mì đặc biệt này. Chờ đến
buổi trưa anh đi thương lượng với dì Lý xong, sẽ tranh thủ thời gian nói chuyện với mọi người."