Di chuyển đến một vị trí khác, hồng y thiếu nữ cất tiếng cười chế giễu: "Một
chút công phu thô lậu ấy thì làm sao thương hại được bổn tiểu thư!".
"Diệu Lâm, kẻ này tu vi không tầm thường, mau dốc hết lực!".
Diệu Lâm không ngốc, cũng đã nhận ra. Nào dám bảo lưu chút gì, nàng đem toàn
bộ thực lực xuất ra. Từ phía nàng, hơn chục ám khí lại lần nữa nhắm thẳng hồng
y thiếu nữ mà bay đi.
Đáng tiếc, cũng giống như ba cây ngân châm nọ, toàn bộ số ám khí ấy đều chẳng
thể đụng được vào người hồng y thiếu nữ.
Với thân pháp quỷ dị, thân ảnh hồng y thiếu nữ tựa như đã chia làm năm bảy
người. Nàng cất tiếng cười giễu cợt, cười xong thì thanh âm đổi sang lạnh
lùng: "Tới phiên bổn tiểu thư! Để ta cho bọn dâm ni các ngươi kiến thức thế
nào mới là ám khí sát nhân!".
"Diệu Lâm lui lại!".
Dám đâu xem thường lời cảnh báo của hồng y thiếu nữ, hai tỷ muội Lạc Mai và
Diệu Lâm vội vã thoái lui ngay. Song, các nàng có thể nhanh hơn hồng y thiếu
nữ sao?
Đông tây nam bắc, cũng chẳng rõ cụ thể là từ phương vị nào, bảy cây kim châm
màu đen được phóng ra, đánh về phía Lạc Mai và Diệu Lâm.
Hai vị ni cô này cũng rất thông minh, ngay lập tức tách ra hai hướng để mà né
tránh.
Chỉ có điều là...
Không như ám khí của Diệu Lâm, bảy cây kim châm màu đen của hồng y thiếu nữ
quỷ dị vô cùng, thay vì tiếp tục bay về phía trước thì lúc này chúng lại đổi
hướng, đã vậy còn chia nhau truy sát Lạc Mai và Diệu Lâm.
Thần thức thật mạnh mẽ!
Xẹt!
Xẹt!
Sau khi đổi hướng, tốc độ của hắc châm càng nhanh hơn gấp bội. Diệu Lâm và Lạc
Mai căn bản là không thể nào thoát ra được. Bất đắc dĩ các nàng chỉ có thể
quay đầu chống đỡ.
Nếu trên tay Lạc Mai là một chiếc kính kim sắc thì vừa được Diệu Lâm tế ra đây
lại là một miếng ngọc bội màu xanh, hiện cả hai món pháp khí đều đang hiển hoá
thần thông, tạo ra một màn chắn vững chãi. Hay ít ra Diệu Lâm và Lạc Mai đã
cho rằng như vậy.
Thực tế ư?
Biểu cảm của hồng y thiếu nữ đã nói lên tất cả. Nàng đang mỉm cười.
Trong nháy mắt, khi kim châm chạm vào chiếc kính kim sắc và miếng ngọc bội màu
xanh thì ngay lập tức thanh âm nứt vỡ liền vang lên. Một chút trì hoãn cũng
không có, khi hai ni cô Lạc Mai và Diệu Lâm còn chưa kịp làm ra phản ứng thì
châm độc đã xuyên qua thân thể các nàng.
"A!".
"A!".
Hai tiếng hét thảm vọng vang, từ trên không trung hai ni cô thất thế rơi
xuống. Trên đất, các nàng khẩn trương gượng dậy, đang toan tháo chạy nữa
thì...
"Ư...!".
"Phốc!".
... Ai cũng như ai, Diệu Lâm và Lạc Mai cùng hộc ra một ngụm máu tươi. Máu này
chẳng giống bình thường, thay vì thuần đỏ thì nó lại trộn lẫn màu đen.
Kim châm có độc!
"Ha ha ha!".
Trong lúc hai vị ni cô còn đang kinh hoảng thì từ phía sau, thân ảnh hồng y
thiếu nữ chợt hiện ra.
"Đã trúng phải Hoá Huyết U Linh Châm của ta, tánh mạng các ngươi bây giờ cho
dù thần tiên cũng khó cứu!".
"Ngươi... ư!".
Mắt thấy Diệu Lâm và Lạc Mai còn muốn phản kháng, hồng y thiếu nữ khẽ hừ lạnh
một tiếng. Đôi chân rất chi mau lẹ, nàng liên tiếp xuất ra bốn cước, đá cho
hai vị ni cô mồm đầy máu tươi. Tàn nhẫn hơn nữa là sau bốn cước này, chân của
các vị ni cô cũng hoàn toàn bị đánh gãy. Bên trong xương cốt vỡ ra thành mảnh
vụn.
Rõ ràng, hồng y thiếu nữ vốn không phải thiện nhân.
"A...! Chân ta...!"
"Đau quá...!".
Diệu Lâm, Lạc Mai, hai vị ni cô thống khổ kêu la. Các nàng có muốn nhịn cũng
nhịn không nổi. Trong thân thể độc tố hoành hoành hủy hoại ruột gan, lại thêm
đôi chân bị phế, xương cốt vỡ vụn, đau đớn này con người làm sao mà chịu nổi
chứ?
"Chậc, coi các ngươi kìa...".
Hồng y thiếu nữ nhè nhẹ lắc đầu, khẽ thở dài: "Haizz... Xem các ngươi đau đớn
như vậy bổn tiểu thư thật là không đành. Thôi để bổn tiểu thư ra tay chấm dứt
nỗi đau này cho các ngươi".
"Ngươi..." Ánh mắt ngập tràn sợ hãi, Lạc Mai cố dùng đôi tay để di chuyển về
phía sau.
Bên cạnh ni cô Diệu Lâm cũng đồng dạng, gắng kéo lê thân thể tàn phế.
"Các ngươi làm gì vậy? Bổn tiểu thư đang muốn giúp các ngươi giải thoát mà".
"Nào, ngoan ngoãn".
Vừa nói hồng y thiếu nữ vừa đưa chân cất bước. Nàng đi không nhanh, nhưng so
với cái cách tỷ muội Lạc Mai, Diệu Lâm di chuyển thì lại mau lẹ hơn nhiều.
Chả mất bao nhiêu thời gian thì hồng y thiếu nữ đã chính thức tiếp cận Lạc
Mai. Một cách từ tốn, cùng với nụ cười nhàn nhạt trên môi, nàng nâng cánh tay
lên. Ở trong lòng bàn tay nàng linh lực đang mau chóng hội tụ. Xem ra hồng y
thiếu nữ nàng đây là muốn một chưởng kết liễu mạng sống của ni cô Lạc Mai.
"Đừng... Đừng... Xin đừng giết ta...".
Lạc Mai bây giờ đã hoảng loạn, nàng liên tục cầu xin. Nhìn khuôn mặt tái mét,
chảy đầy máu me kia, thực sao mà đáng thương. Chỉ là... ai thương xót đây?
Hồng y thiếu nữ thì chắc chắn là không rồi.
Tiếu ý trên môi càng thêm đậm, hồng y thiếu nữ rốt cuộc hạ thủ. Nhưng, cũng
chính lúc này, từ trong miệng ni cô Lạc Mai, một cây châm độc bất ngờ được
phóng ra.
Với khoảng cách gần như vậy cộng thêm việc hồng y thiếu nữ đương lúc đắc ý, đã
mất đi cảnh giác, Lạc Mai tin chắc đối phương sẽ lập tức trúng chiêu.
Song...
Một lần nữa Lạc Mai lại sai. Hồng y thiếu nữ nào có đơn giản như nàng nghĩ.
Khoảnh khắc ngân châm phóng ra, ở trước thân thể hồng y thiếu nữ, từ trống
không lại bỗng hiện ra một tấm phù lục màu đen. Chính nó - tấm linh phù ấy -
đã tạo ra màn chắn đem ngân châm cản lại.
"Ha ha ha!".
Hồng y thiếu nữ cất giọng cười khoái trá: "Ta biết ngay mà! Muốn đấu tâm cơ
với bổn tiểu thư, dâm ni ngươi còn non lắm!".
"Dâm ni, nói cho ngươi hay. Với hạng tu vi thấp kém như các ngươi, nếu muốn
bổn tiểu thư chỉ cần một cái phẩy tay cũng đủ diệt sát rồi. Thật ra ngay từ
đầu bổn tiểu thư đã coi các ngươi là chó mèo mua vui. Aizz... Biết sao được,
dạo này bổn tiểu thư cảm thấy buồn chán quá".
"Ngươi...".
"Thật ra ngươi là ai?! Ngươi rốt cuộc là ai?!".
Lạc Mai, Diệu Lâm, các nàng thật là không cam tâm. Kể từ khi ám toán sư phụ,
các nàng đã lên tiếp quản ni am, hưởng hoan lạc còn chưa được bao lâu mà bây
giờ đã phải táng thân. Nếu đã từng cùng người va chạm, gây thù chuốc oán thì
cũng thôi, đằng này...
Hồng y thiếu nữ là ai các nàng đều không biết. Đôi bên căn bản chưa từng gặp
mặt, oán thù thế nào phát sinh?
Vô duyên vô cớ đối phương lại tìm đến ni am của các nàng, ra tay hủy hoại rồi
bây giờ muốn giết luôn các nàng, chết như vậy... thử hỏi cam làm sao đặng?
"Ta là ai?".
Hồng y thiếu nữ mỉm cười: "Ta nói rồi, danh tự của bổn tiểu thư các ngươi
không xứng để biết. Còn nếu các ngươi lại muốn hỏi lý do...".
"Ta cũng đã nói rồi đó. Ba chữ 'Lạc Mai Am' làm ta chướng mắt, thế nên ta muốn
hủy am, giết ni. Chỉ đơn giản vậy thôi".
"Oáp..." Che miệng ngáp dài một cái, hồng y thiếu nữ tỏ ra lười biếng: "Cũng
muộn rồi, bổn tiểu thư phải về nhà".
"À, nhân tiện chúc mừng các ngươi. Bổn tiểu thư đã đổi ý, không muốn giết các
ngươi nữa. Đây là thuốc giải của Hoá Huyết U Linh Châm, mau uống đi".
Dứt câu hồng y thiếu nữ liền quay mặt bước đi. Phía sau, hai ni cô Lạc Mai và
Diệu Lâm nín thở nhìn theo, có nghi hoặc, cũng có vui mừng. Đối phương đây đã
chịu buông tha rồi phải không?
Khi hồng y thiếu nữ đã ở cách mấy chục bước chân rồi mà vẫn không thấy quay
đầu, nhìn lại bản thân vẫn chưa bị thêm một thương tích nào nữa, Diệu Lâm và
Lạc Mai cũng phần nào thả lỏng. Ít nhất thì các nàng vẫn còn sống.
Phế nhân vẫn tốt hơn là người chết.
Chẳng hẹn mà gặp, Lạc Mai và Diệu Lâm quay mặt nhìn nhau, rồi cùng với lấy hai
viên đan dược mà hồng y thiếu nữ bảo là thuốc giải của Hoá Huyết U Linh Châm
đang nằm ngay trước mặt.
Sau một chút do dự thì hai vị ni cô cũng đem đan dược cho vào miệng. Chất độc
của Hoá Huyết U Linh Châm đang hủy hoại ruột gan các nàng, nếu còn chậm trễ
thì tính mạng tất nguy.
Nghi, Lạc Mai và Diệu Lâm dĩ nhiên rất nghi. Nhưng tình thế bắt buộc, các nàng
làm gì còn lựa chọn tốt hơn. Lại nói, nếu hồng y thiếu nữ thực muốn giết thì
chỉ việc đánh cho các nàng mỗi người một chưởng là xong, việc gì phải bày vẽ
như vậy? Đối phương hẳn đã buông tha rồi.
Diệu Lâm, Lạc Mai đã nghĩ, hay đúng hơn là đã mong rằng như vậy. Tuy nhiên,
mong ước ấy, nó đã chẳng bao giờ thành sự thật. Bởi viên đan dược mà các nàng
vừa mới uống, chúng vốn không phải thuốc giải mà là độc dược. Riêng lẻ thì
chẳng sao, nhưng một khi kết hợp với độc tố của Hoá Huyết U Linh Châm...
"A a a! Đau quá...!".
"A a...!".
"Thuốc độc! Là thuốc độc!".
"Ma nữ! Ngươi...".
Tới đó thì Lạc Mai không nói thêm được nữa. Máu tươi đã dâng trào trong khoang
miệng, tràn cả ra ngoài. Hai mắt trợn ngược, nàng nối gót sư muội Diệu Lâm của
mình đổ gục xuống, tay chân không ngừng co giật, vài giây sau thì tắt thở.
"Hưm...".
Chân ngưng bước, hồng y thiếu nữ quay đầu nhìn lại, mỉm cười nói: "Cho kẻ sắp
chết một tia hy vọng, sau đó lại để bọn họ tự nhận ra là mình bị gạt, lại lần
nữa rơi vào tuyệt vọng... Chậc, bổn tiểu thư đúng là quá thông minh".
"Chơi xong rồi, bổn tiểu thư phải về nhà đây".
Hồng y thiếu nữ vui vẻ xoay chân cất bước. Nhưng đi còn chưa được bao xa thì
bước chân nàng lại lần nữa tạm ngưng.
Nàng đưa mắt nhìn sang bên trái, nơi chiếc giếng khô...