Chú À! Em Yêu Anh!
Chương trướcChương tiếp
Thẩm Nguyệt chống đầu, nghiêng mặt nhìn Sở Bắc, cô biết tâm trạng anh bây giờ thế nào. Tệ? Rất tệ? Cực
kì tệ?
Tất cả đều không phải. Tâm trạng của anh lúc này chắc chắn không có một từ nào đủ để hình dung.
Một người ngoài nghe chuyện này, có bao nhiêu phần đau lòng? Huống hồ Sở Bắc là người thân của Hứa Sơ Sơ?
Nếu như chúng ta đau lòng 5 phần, 7 phần... vậy thì có phải Sở Bắc là gấp trăm ngàn lần số phần nhỏ nhoi đó?
Thẩm Nguyệt ngồi thẳng người dậy, nhìn Sở Bắc, quyết định không kể tiếp nữa, lên tiếng nói:
- Tổng thống, Hứa Sơ Sơ từng cứu tôi một lần. Trong mắt người
ngoài, đó có thể được xem là vô tình, hoặc đơn giản chỉ là cô ấy cứu tôi vì tình người. Nhưng, đối với một kẻ lặn lội
trong hắc đạo nhiều năm như Thẩm Nguyệt đây, có hàng trăm ngàn
kẻ thù và tính mạng luôn bị đe dọa bất cứ lúc nào thì đó
là một điều quý giá không có thứ gì sánh bằng được.
- Tôi cứu Hứa Sơ Sơ là vì biết ơn cô ấy, và cũng vì trách
nhiệm làm tròn một chữ "bạn". Đây là việc bản thân tôi nên làm và sẽ phải làm, vì vậy, anh không cần cảm ơn tôi!
- Tôi chỉ không muốn anh hiểu lầm rằng tôi cố hết sức cứu sống
cô ấy như vậy là vì có mục đích. Cũng như anh, tôi luôn mong
muốn một người con gái đẹp như Sơ Sơ có cuộc sống tốt, mà để
làm được điều đó, thì điều đầu tiên phải chắc chắn rằng cô
ấy còn sống đã!
- Dù là ai trong tình cảnh đó, hoặc là dùng bất cứ cách gì,
Thẩm Nguyệt cũng tin rằng họ đều sẽ làm như vậy. Đòi được
Hứa Sơ Sơ về từ Quỷ môn quan, mấy ai sẽ để ý cách làm của
mình có tốt hay không, đúng chứ?
Sở Bắc mím môi, anh ngước nhìn Thẩm Nguyệt, lấy lại phong thang của mình, lên tiếng:
- Tuy vậy, vẫn phải cảm ơn cô vì đã đưa Hứa Sơ Sơ về với thế
giới này một lần nữa. Sau này có việc gì, cứ đến tìm tôi,
chỉ cần là không trái với nguyên tắc, tôi nhắc định sẽ giúp
cô.
Nói rồi, Sở Bắc cúi đầu với Thẩm Nguyệt!
Thẩm Nguyệt: "...."
Anh.... à Tổng thống à, thực ra... anh không cần làm như vậy đâu! Làm
vậy, tôi tổn thọ mất! Tôi nhỏ tuổi hơn anh mà!!!
Với lại... tôi là xã hội đen, là dân chuyên làm việc xấu, anh bảo
tôi có việc thì tới nhờ anh giúp đỡ hả?? Chờ đến mấy trăm
đời anh cũng không có!!
Nếu mà làm vậy chi bằng bảo cô đi tự thú với Nhà nước cô làm
việc xấu luôn đi! Anh có trả ơn cũng đừng nói mấy câu lỗ vốn
tôi như vậy chứ!
Nghĩ là thế nhưng Thẩm Nguyệt cũng không tỏ thái độ gì, bởi vì... cô có thể cảm nhận được sự cảm kích từ người Sở Bắc phát
ra, anh ta... thất sự rất yêu quý Hứa Sơ Sơ.
Sơ Sơ, cậu đáng có nhiều người yêu quý cậu như thế này!
Thẩm Nguyệt im lặng một lát rồi đánh sang chuyện khác:
- Nhưng mà, tôi vẫn cảm thấy Thời Cảnh Thường lợi hại thật
đấy, thoát chết đã rất thần kì rồi, còn sống bình thường như vậy được nữa. Thật là một người tài giỏi, làm tôi thắc mắc
muốn biết rốt cuộc 3 năm qua anh ta đã sống thế nào? Có chịu
trừng phạt gì chưa?
Làm Hứa Sơ Sơ ra nông nỗi này, không thể phủ nhận việc đó là Thời Cảnh Thường gián tiếp gây ra. Vậy mà vẫn còn sống bình
thường như thế được, đúng là khiến người khác, cảm thấy đáng
ghét!
Sở Bắc nhìn Thẩm Nguyệt, chậm rãi nói:
- Người bị ảnh hưởng từ vụ nổ bom đó.... đâu chỉ có một mình Sơ Sơ!
Câu nói này thành công làm cô gái ngồi trước mặt anh chú ý, Thẩm Nguyệt nhíu mày, hỏi ngược lại:
- Anh nói gì vậy? Thời Cảnh Thường bị gì?
------------....-------------....------------
Buổi phỏng vấn diễn ra tốt đẹp, sau khi quay xong, mọi người chia nhau ra về.
Thời Cảnh Thường đi trê một đoạn hành lang, đúng lúc này, phía sau vang lên tiếng nói:
- Gặp lại cháu lâu ngày như vậy, chú cũng không hỏi thăm lấy một câu sao?
Đúng như dự đoán, Thời Cảnh Thường dừng chân, anh quay đầu nhìn cô
gái xinh đẹp đang tiến lại gần, không lên tiếng đáp ngay.
Hứa Sơ Sơ đi đến trước mặt Thời Cảnh Thường, nở nụ cười nhẹ, hỏi:
- 3 năm qua, chú sống tốt chứ?
Thời Cảnh Thường nhìn cô, khuôn mặt anh bình thường nhưng mày lại
nhíu rất chặt, ánh mắt hiện lên thứ gì đó không thể đoán
được.
Thấy anh không nói gì, Hứa Sơ Sơ hỏi tiếp:
- Sao vậy? Chú thật sự không muốn nói chuyện với cháu sao? Hay
là... cảm thấy cháu quay về đây.... nó không đúng với những gì chú đã nghĩ?
Thời Cảnh Thường đảo mắt, rốt cuộc cũng lên tiếng, thế nhưng câu
nói của anh hoàn toàn không nằm trong sự dự liệu của ai đó:
- Tôi đã rất muốn hỏi từ lúc nãy. Cô... là ai vậy?
Chương trướcChương tiếp