“Trên kẽ răng và móng của ngươi còn dính mấy sợi lông màu vàng, nếu ta không
nhầm thì là của Hoàng Thố. Mà Hoàng Thố có nhiệm vụ tuần tra ở khu đông, lãnh thổ của ngươi lại ở khu tây, rõ ràng là ngươi cố ý săn bắt.
Thói quen của ngươi là một ngụm nuốt trọn con mồi nhưng trên tay của ngươi
lại dính nhiều lông và máu chứng tỏ ngươi đã tra tấn hắn. Ngươi chắc là
đã biết thông tin về ta và Minh Linh Quả.
Lông chân ngươi lại
dính một lớp bùn khô, chứng tỏ ngươi đã ở gần con suối một thời gian
dài. Ngươi hẳn là đang phục kích ta. Nếu ngươi biết được thông tin về ta thì ngươi chắc chắn đoán ra ta sẽ nhận được Minh Linh Quả, ăn Minh Linh Quả ta sẽ tăng lên huyết mạch, bài xuất tạp chất, lúc đó ta sẽ ra suối
tẩy trần. Vậy là ngươi chỉ cần tại đây ôm cây đợi thỏ.”
Đám Nhu
Thố nghe xong thì vô cùng sợ hãi, nếu như lời Bạch ca là đúng vậy thì
tính mạng của bọn chúng nguy mất. Nhu Thố run run giọng nói:
“Bạch ca, ngươi đừng dọa muội nha. Địa Hùng Vương làm sao có thể…”
Lời còn chưa dứt thì bị tiếng cười ha hả của Địa Hùng Vương cắt đứt:
“Quả thực ta không thể không bội phục trí thông minh của ngươi, không hổ là
huyết mạch phản tổ, trí tuệ hơn hẳn đám thỏ già cộng lại. Nhưng mà…” Nói đến đây khuôn mặt của Địa Hùng Vương trở nên vô cùng đáng sợ: “Ngươi
càng thông minh ta càng phải giết ngươi. Hôm nay ngươi chết chắc rồi.”
Địa Hùng Vương trong lòng thực sự có nỗi sợ, hắn và Thỏ tộc ở sát vách
nhau. Thỏ tộc đã cắm rễ ở đây nhiều đời, còn hắn là kẻ mới đến. Hắn ỷ
vào sức mạnh mở ra một vùng lãnh thổ, hắn nhiều lần gợi lên xung đột,
lấy cớ tấn công Thỏ tộc. Sau nhiều lần chịu áp bức, Thỏ tộc quyết định
phản kháng.
Một trận đấu long trời lở đất diễn ra, Thỏ tộc tập
hợp toàn bộ lực lượng đấu với hắn. Cuối cùng cả hai đều nhận trọng
thương, lấy thế hòa mà kết thúc. Hai bên rạch giới tuyến phân chia lãnh
thổ.
Hắn từ đó về sau cũng hạn chế xung đột với Thỏ tộc, không
phải vì hắn sợ mà hắn đang chờ đợi. Hắn thì đang ở giai đoạn độ tuổi
sung sức nhất, còn Thỏ tộc trưởng lão rất nhiều tên đang già đi, dù sao
thì tuổi thọ của gấu vẫn nhiều hơn của thỏ. Hắn đang chờ tộc trưởng Thỏ
tộc chết già, lúc đó hắn sẽ một lần quét sạch Thỏ tộc, trở thành bá chủ
nơi này.
Nhưng mà không biết vì sao Thỏ tộc lại may mắn sinh ra
một tên bạch thố phản tổ. Hắn biết huyết mạch phản tổ phát triển rất
nhanh, hắn vốn còn định quan sát một thời gian xem sao, nhưng xem tình
huống hiện tại hắn không có thời gian này.
Hắn trước đó ngủ dậy
gặp chuyện Minh Linh Quả bị bọn Thỏ tộc lừa gạt, sau khi ăn no nghĩ kỹ,
hắn cảm thấy bất thường, không phải do Thỏ tộc làm việc sơ hở, chỉ đơn
giản là hắn có một tia nghi ngờ. Vậy là hắn quyết định bắt Thỏ tộc tra
xét. Sau nhiều ngày rình mò, hắn cuối cùng gặp được một con thỏ vàng đi
một mình.
Vậy là hắn bắt được Hoàng Thố. Hắn tra tấn tìm thông tin nhưng con thỏ vàng này rất lì lợm, đánh mãi không chịu khai, cuối cùng
hắn từ từ cắn xuống từng miếng thịt để thỏ vàng chết từng chút từng chút một.
Mặc dù Hoàng Thố không nói gì, nhưng có thể khẳng định
chuyện Minh Linh Quả tám chín phần là thật, vì nếu không phải thật thì
Hoàng Thố cũng không cần kín miệng như vậy, nên biết thỏ là loài nhút
nhát, có thể giữ miệng không nói, chứng tỏ chuyện liên quan đến vận mệnh Thỏ tộc. Mà Minh Linh Quả và bạch thố quả thật là đại sự cả tộc thỏ.
Hắn sau khi nuốt trọn Hoàng Thố, hắn nhận ra trong người thỏ vàng có nhiều
tia huyết mạch dị thường chưa kịp tiêu hóa ngoài huyết mạch Thỏ tộc, hẳn là Thỏ tộc phân chia huyết mạch cho Hoàng Thố. Nhưng mà Hoàng Thố trong Thỏ tộc địa vị không cao, nếu phân chia đến chỗ hắn chứng tỏ Thỏ tộc
đạt được rất nhiều huyết mạch. Vậy thì bạch thố và đám cao tầng còn được phân chia nhiều bao nhiêu? Thỏ tộc bình thường đều là ăn cỏ, sao bỗng
nhiên lại có nhiều huyết mạch như vậy?
Càng nghĩ Địa Hùng Vương
càng cảm thấy bất an, cuối cùng hắn quyết định phải giết bằng được bạch
thố nên hắn tại bờ suối nhiều ngày phục kích.
Đám thỏ cái nhìn vẻ
hung thần ác sát của Địa Hùng Vương thì sợ cứng người, tai dài rủ xuống, hàm răng va vào nhau lách cách, tay chân tự động run lên. Thật đúng như câu: nhát như thỏ.
Bạch Thiên Thu thì ánh mắt vẫn sắc lạnh, đưa tay ra sau phất phất:
“Các muội đi trước, để ta chặn đường.”
“Bạch ca, bọn muội không bỏ ca đâu, bọn muội nhất định sống chết cùng ca.”
Mặc dù rất sợ hãi, nhưng Nhu Thố vẫn đứng ra cùng Bạch Thiên Thu sánh
vai, đủ thấy tình cảm nàng đối với hắn lớn thế nào, nàng quay sang nhìn
đám bạn nói: “Có đúng không mấy muội?” Đám thỏ cái nghe hỏi thì gật đầu
lia lịa.
Bạch Thiên Thu vỗ về:
“Tất cả chúng ta đánh không
lại hắn. Các muội mau chạy về báo tin cho cả tộc, sau đó tập hợp lực
lượng phản công thì chúng ta mới có cơ hội sống sót.”
“Nhưng mà… nhưng mà… như vậy Bạch ca sẽ rất nguy hiểm.” một con thỏ cái nói.
“Không sao. Ta có thể cầm chân nó một lúc, quan trọng là các muội phải thật
nhanh báo tin.” Bạch Thiên Thu quả quyết nói, nhìn ánh mắt của hắn, đám
thỏ cái hoàn toàn bị thuyết phục.
Đám thỏ cái nhìn nhau gật đầu, nói:
“Vậy Bạch ca ở lại bảo trọng, bọn muội nhất định sẽ báo tin thật nhanh.”
“Chạy? các ngươi nghĩ còn có thể chạy được sao? ai cũng không thể chạy thoát?
Hôm nay ta sẽ làm thịt hết các ngươi.” Địa Hùng Vương liếm mép, cắt đứt
đàm thoại.
Bạch Thiên Thu tỏ vẻ lạnh nhạt:
“Được rồi các muội đi đi.”
Đám thỏ cái lập tức quay đầu tỏa ra các hướng chạy. Địa Hùng Vương bước lên định đuổi theo. Bạch Thiên Thu nhếch mép nói:
“Nếu ngươi đuổi theo bọn chúng, ta sẽ quay đầu chạy. Ngươi nên cân nhắc giá trị giữa ta và bọn chúng.”
Địa Hùng Vương khựng lại bước chân, chăm chú nhìn Bạch Thiên Thu, vài tức
sau hắn nhe răng nói: “Ngươi quả thực rất thông minh, khiến ta không có
lựa chọn nào khác…” khuôn mặt hắn trở nên dữ tợn, yêu lực bùng nổ, yêu
khí cuốn quanh thân: “Nhưng ta ghét nhất là những kẻ thông minh, đã thế
lại còn thông minh hơn ta.”
Địa Hùng Vương dậm chân, thân hình
khổng lồ lao tới. Bạch Thiên Thu cũng không chịu đứng yên, yêu khí chạy
dọc trong huyết mạch, cơ bắp phình to, hắn nhảy lên tung nắm đấm.
Nắm đấm thỏ nhỏ nhắn chạm vào nắm đấm gấu to đùng. Uỳnh uỳnh uỳnh những âm
thanh chấn động, khí lãng càn quét, cây cối nghiêng ngả. Bạch Thiên Thu
bay ngược ra sau, hai chân cào xuống đất tạo thành hai rãnh dài. Địa
Hùng Vương thân hình lắc lư, loạng choạng lui lại một bước.
Địa
Hùng Vương sắc mặt âm trầm, một con thỏ tuổi tác không cao lại mạnh như
vậy, có thể đối cứng với hắn một chiêu mà không tan xương nát thịt. Nên
biết tộc gấu của hắn thiên về sức mạnh, tộc thỏ thiên về nhanh nhẹn.
Trong những trận chiến trước đó chỉ có vài tên Thỏ tộc là dám đối cứng
với hắn vài chiêu, còn lại thì chỉ dám du đấu.
Bạch Thiên Thu càng mạnh, khiến cho quyết tâm giết thỏ của Địa Hùng Vương càng mạnh. Địa
Hùng Vương ngửa mặt gầm lên, yêu lực tụ lại miệng, một quả cầu ánh sáng
từ từ hình thành và lớn lên.
Địa Hùng Chi Nộ! là tên của chủng tính này, do một vị tổ tông Địa Hùng tộc sáng tạo.
Ầm ầm ầm! quả cầu ánh sáng bắn ra, trong chớp mắt đã đi đến trên đầu Bạch
Thiên Thu. Địa Hùng Chi Nộ chưa đánh vào, nhưng đất xung quanh đã lõm
xuống, một cỗ trọng lực đè ép không gian, Bạch Thiên Thu cảm giác thân
hình nặng nề, muốn nhấc chân lên cũng khó.
Nhưng hắn sẽ không
chịu chết dễ dàng, yêu lực vận chuyển, cơ bắp phình lớn, cả thân hình
hắn như to lên gấp đôi. Đây chính là chủng tính mà hắn chọn học trước
tiên trong huyết mạch truyền thừa: Cường Hóa Cơ Bắp.
Bạch Thiên Thu dậm chân nhảy phốc một cái bay qua bờ suối bên kia.
Uỳnh!!!! Địa Hùng Chi Nộ đánh xuống mặt đất, nổ ra một cái hố lớn, đất đá bị
nghiền nát như bột. Bạch Thiên Thu sắc mặt âm trầm, nếu như hắn bị đánh
trúng thì chết không thể nghi ngờ.
Cũng may chủng tính hắn chọn
đầu tiên là Cường Hóa Cơ Bắp, nếu không trước lực ép của Địa Hùng Chi
Nộ, hắn khó mà nhấc chân nổi. Nhưng do mới học nên Cường Hóa Cơ Bắp còn
hạn chế về hiệu quả và thời gian. Hắn cần nhanh chóng thoát khỏi Địa
Hùng Vương trước khi Cường Hóa Cơ Bắp hết tác dụng.
Bạch Thiên Thu quay đầu chạy vào trong rừng. Địa Hùng Vương vội vàng đuổi theo, hôm
nay hắn nhất định phải giết được con thỏ trắng này. Nhưng mà hắn phát
hiện tốc độ của Bạch Thiên Thu thật sự quá nhanh, hắn cố hết sức mới
không để mất dấu, Thỏ tộc không hổ là chủng tộc lấy tốc độ làm ngạo.
Địa Hùng Vương liên tục buông lời nhục mạ khiêu khích:
“Đúng là giống thỏ chết nhát, ngươi không dám đường đường chính chính đánh
với ta một trận sao? Ngươi chỉ biết chạy thôi sao? Có giỏi thì đứng lại
đánh nhau? Ngươi chỉ có chút năng lực đấy thôi sao?”
Bạch Thiên Thu không thèm để ý, chỉ cắm đầu chạy, lúc trái lúc phải làm cho Địa Hùng Vương đuổi theo sau mệt bở hơi tai.
Địa Hùng Vương tức giận, hắn ôm lấy cái cây bên đường nhổ lên, rồi quăng mạnh về phía trước.
Ầm! cái cây rớt xuống chắn ngang đường chạy của Bạch Thiên Thu, khiến hắn
giật mình phanh gấp, hắn lăn lộn vài chục vòng, thân hình đập vào tảng
đá mới dừng lại được.
Lúc này Địa Hùng Vương đã chạy tới, nhe răng cười:
“Ta xem ngươi có thể chạy chỗ nào.” Nói rồi hắn lại há miệng phun ra Địa
Hùng Chi Nộ. Bạch Thiên Thu né gấp nhưng vẫn không tránh khỏi dư ba,
lông hắn bị cháy sém một mảng.
Địa Hùng Vương nhảy tới, một trảo
hạ xuống, là chiêu Lăng Hùng Trảo. Bạch Thiên Thu búng thân bắn lên. Cây đại thụ sau lưng hắn bị cắt thành ba lát, ầm ầm đổ xuống.
Nhân
lúc Địa Hùng Vương chưa kịp thu chiêu, Bạch Thiên Thu đạp không bắn tới, một đấm của hắn giáng thẳng vào mặt Địa Hùng Vương. Mặc dù nắm đấm thỏ
nhỏ bé nhưng lực bộc phát lại lớn vô cùng, Địa Hùng Vương bị đấm méo
mặt, thân hình loạng choạng.
Khi ổn định thân hình, Địa Hùng Vương lấy tay sờ má phát hiện gãy mất mấy cái răng. Hắn vừa đau vừa giận. Đây đối với hắn là một sự sỉ nhục lớn.
Hắn không ngờ lại bị một con
thỏ nhỏ làm tổn thương. Địa Hùng Vương rống giận, yêu lực không hề giữ
lại, tràn ra ngoài bừa bãi. Bạch Thiên Thu đứng gần đó, thân hình lập
tức trùng xuống, hắn vội vận dụng yêu lực chống lại. Hắn hoảng sợ phát
hiện, động tác dường như chậm chạm hơn gấp mười lần.
Thực lực của hai bọn hắn cách nhau quá xa, Bạch Thiên Thu thì mới thành Yêu thú
không lâu, còn Địa Hùng Vương thì tộc trưởng Đồng Thố cũng không phải
đối thủ. Lại nói hai loài đặc tính khác nhau, gấu thiện chiến đấu, thỏ
thiên về nhanh nhẹn, hai loài đánh nhau hiển nhiên là thỏ ăn thiệt thòi.
Trước đó Bạch Thiên Thu có thể nhảy nhót là do Địa Hùng Vương còn giữ sức,
hắn cho rằng chỉ dùng một chiêu là có thể giải quyết mọi chuyện, nhưng
bị Bạch Thiên Thu đấm gẫy răng khiến hắn triệt để tức giận, hắn không hề giữ lại chút nào yêu lực toàn bộ bùng nổ.
Địa Hùng Vương rống
lên, hai tay giơ cao, từ trên trời giáng xuống. Bẹp! không một chút bất
ngờ, Bạch Thiên Thu bị đánh thành bãi thịt máu.