Từ trời quang huy rủ xuống, như mưa rào tưới mát đất khô cằn. Những sợi quang huy xanh lục làm sáng bừng cả vùng không gian, dòng ánh sáng
trắng tham lam hấp thụ lấy quang huy xanh lục.
Những quang huy xanh lục còn tốt hơn cả các dòng ánh sáng trước đó, mang đến càng nhiều bản nguyên năng lượng.
Bạch Thiên Thu cảm thấy vô cùng thư sướng, hắn ngửa mặt lên trời hét lớn.
Khi dòng ánh sáng trắng hấp thụ hết quang huy xanh lục, dòng ánh sáng
trắng lại dài ra thêm một chút, to thêm một chút. Đúng lúc này trong
dòng ánh sáng trắng lờ mờ xuất hiện những hình ảnh.
Bạch Thiên Thu mở to đôi mắt cố gắng quan sát. Hắn thấy được hình ảnh của nhiều con
thỏ, bọn chúng đều đang vận dụng yêu lực theo những cách khác nhau. Bạch Thiên Thu có thể thấy được cách các dòng yêu lực vận chuyển trong thân
thể bọn thỏ. Cách vận chuyển khác nhau mang lại hiệu quả khác nhau:
Có con thân hình lập tức biến lớn gấp năm lần. Có con bỗng nổi cơ bắp cuồn cuộn giống như một lực sĩ. Có con đôi tai mọc dài xoay được các hướng,
thính giác tăng gấp mười lần. Có con chân sau biến bự, nhảy một phát từ
ngọn núi này qua ngọn núi nọ. Có con ánh mắt sáng rực như hào quang có
thể nhìn xuyên thấu bóng đêm. Có con đang gồng mình, từ sau lưng hai
chiếc cánh nhỏ từ từ trồi ra, nhưng rắc một tiếng hình ảnh vỡ nát...
Tiếp sau đó còn rất nhiều hình ảnh khác. Cũng có những hình ảnh rất mờ,
không thể nhìn rõ ràng, muốn nhìn rõ chỉ sợ phải cần gia tăng thêm dòng
ánh sáng trắng.
Những hình ảnh này được gọi là chủng tính, đặc
tính của chủng tộc. Mỗi vị tổ tông đều cố gắng sáng tạo ra thật nhiều
chủng tính cho chủng tộc của mình, và một số trong đó sẽ được phổ biến
trở thành đặc trưng riêng của chủng tộc.
Bạch Thiên Thu hít một
hơi sâu, hắn rất nhanh hiểu ra chuyện gì. Đây chính là huyết mạch truyền thừa. Ánh mắt hắn lộ vẻ chờ mong, nếu như hắn có thể học hết các chủng
tính này thì sẽ vô cùng lợi hại. Nhưng mà hắn biết tinh lực có hạn, hắn
chỉ có thể chọn một hai loại chủng tính cần nhất trong lúc này.
Huyết mạch truyền thừa là một đặc điểm nổi bật của Yêu tộc, đóng vai trò vô
cùng quan trọng trong sự phát triển của Yêu tộc. Khác với Ma tộc hay
Thần tộc xây dựng văn minh chữ viết, ngôn ngữ để truyền đạt thông tin từ thế hệ này sang thế hệ sau.
Yêu tộc không hề có chữ viết, ngôn
ngữ chung hay những văn minh tượng hình bởi vì bọn chúng không cần. Bọn
chúng ngay trong huyết mạch đã cất chứa thông tin để truyền lại cho thế
hệ sau. Các truyền thông tin này tuyệt đối chính xác, hiệu quả giống như cầm tay chỉ việc, tốt hơn hẳn so với cách truyền thông tin của Thần
tộc, Ma tộc.
Thấy được những ưu điểm này, Ma tộc trong lúc sinh
sản cũng cố gắng đưa vào huyết mạch truyền thừa, nhưng đáng tiếc, hiệu
quả không nhiều, có lẽ cần rất nhiều thời gian mới có thể hoàn thiện
huyết mạch truyền thừa Ma tộc.
Nhưng mà truyền thừa huyết mạch
cũng có một khuyết điểm đó là trong quá trình lưu truyền dòng dõi có thể khiến cho huyết mạch bị loãng, thông tin bị đứt đoạn, dẫn đến thế hệ
sau mất đi kiến thức từ thế hệ trước, kết quả là chủng tộc xuống dốc.
Để ngăn cản tình trạng này, Yêu tộc đã tự tiến hóa một thứ gọi là phản tổ, tức là huyết mạch sau nhiều đời lưu truyền bị loãng, bỗng nhiên đến một thế hệ nào đó, huyết mạch lại trở nên cực kỳ nồng đậm và thuần khiết,
thức tỉnh lại những thông tin trong huyết mạch.
Bởi vậy quá trình
lên xuống của một chủng yêu tộc được ví như hình díc dắc, có lên có
xuống, còn lên cao bao nhiêu xuống thấp bao nhiêu thì phụ thuộc vào
nhiều yếu tố trong đó có đặc tính sinh học mỗi loài, như trâu thường
sống bầy đàn, gấu thường sống đơn lẻ, sư tử thường có một con vua, nai
ăn cỏ, sói ăn thịt, khỉ ăn tạp…
Từ đặc tính sinh học, lại trải qua trăm vạn đời cố gắng, sáng tạo riêng đặc thù chủng tính đưa chủng tộc
đó lên đỉnh cao Yêu giới. Hoặc một đời không bằng một đời, chủng tộc đi
hướng suy thoái, trở thành dã thú bình thường, chờ đợi một ngày nào đó
có một cá thể phản tổ sinh ra đưa chủng tộc trở lại hướng hưng thịnh.
Hoặc tuyệt chủng mãi mãi, chìm sâu vào trong dòng sông thời gian.
Những hình ảnh con thỏ biến lớn, cơ bắp cuồn cuộn, mắt sáng… mà Bạch Thiên
Thu thấy trong dòng ánh sáng màu trắng chính do mỗi đời Thỏ tộc tổ tông
sáng tạo ra đặc thù chủng tính, lưu truyền lại trong huyết mạch. Còn
hình ảnh con thỏ mọc cánh sau đó hình ảnh vỡ nát là do chủng tính chưa
được hoàn thành, chỉ có thể truyền lại tàn khuyết, cần con cháu đời sau
tiếp tục hoàn thiện hoặc có thể không bao giờ hoàn thiện được vì đó là
con đường sai.
Mỗi đời Thỏ tộc tổ tông đi đến đỉnh phong đều cố
gắng sáng tạo những chủng tính mới để truyền lại cho con cháu, giúp nâng cao chất lượng huyết mạch.
Có giả thuyết cho rằng: thuở sơ khai,
không có Yêu tộc mà chỉ có dã thú, trong đó có những dã thú gặp được đại cơ duyên sinh ra linh trí, trở thành Yêu tộc. Bọn hắn phấn đấu cố gắng
một đời lại một đời, làm cho huyết mạch ngày càng mạnh mẽ, cuối cùng trở thành đỉnh cấp Yêu tộc.
Bởi vậy những Yêu tộc nhỏ bé như Thỏ tộc
luôn giữ cho mình hy vọng, chỉ cần các đời thỏ cố gắng, đến một lúc nào
đó Thỏ tộc cũng có thể trở thành đỉnh cấp Yêu tộc.
Bạch Thiên Thu ước vọng chính là đưa Thỏ tộc lên đỉnh chuỗi thức ăn. Hắn sở dĩ có ý
nghĩ đó vì hắn có huyết mạch phản tổ. Nên những thông tin mà hắn có được trong huyết mạch sẽ nhiều hơn những con thỏ khác. Hắn sẽ đi đến đỉnh
phong nhanh hơn, vậy nên hắn sẽ có nhiều thời gian và sức lực để sáng
tạo chủng tính mới hơn.
Vì vậy mỗi cá thể phản tổ trong bầy luôn luôn được coi trọng vô cùng.
Tại ngoại giới.
Bạch Thiên Thu đang cuộn mình ngủ say sưa. Xung quanh cơ thể hắn đang có sự
biến hóa, sợi lông từ từ dựng lên, những tiếng nổ lách tách do tĩnh
điện. Chớp quang chạy tới chạy lui khắp thân thể. Tạp chất từ từ bị đẩy
ra khỏi cơ thể. Bộ lông càng trở lên trắng sáng. Máu huyết mạnh mẽ vận
chuyển, cơ bắp thêm to khỏe, bộ xương thêm cứng chắc. Đặc biệt ngũ giác
càng thêm nhạy cảm sắc bén.
Ba ngày sau, Bạch Thiên Thu vươn mình
tỉnh giấc, nó cảm thấy cơ thể có chút nhớp nháp cùng mùi hôi thối, rất
khó chịu. Hắn hiểu rằng đây là do huyết mạch nâng cao, tạp chất bị đẩy
ra ngoài.
Hắn bò ra khỏi hang đi đến con suối gần đó.
Ục…
ục… ục… mặt nước nổi bọt trắng, một con thỏ trắng trồi lên thân hình uốn cong hình bán nguyệt, đôi tai dài vảy nước lên cao, trong ánh chiều tà, từng giọt nước lung linh trên bộ lông càng tô điểm thêm vẻ đẹp tinh mỹ.
Trong bụi rậm, Nhu Thố và mấy con thỏ cái say sưa nhìn trộm, hai má thỏ đỏ
hồng hây hây. Bọn chúng ngượng ngùng lấy tay che mắt, nhưng lại mở rộng
kẽ tay, đôi mắt tròn to long lanh chăm chú nhìn.
Bạch Thiên Thu
nhảy ra khỏi mặt nước, từng giọt nước tung bay, trong ánh chiều tà chiếu vào nhìn chúng như những viên minh châu, tô điểm thêm vẻ anh tuấn cho
Bạch Thiên Thu.
Đứng trên bãi sỏi, Bạch Thiên Thu lắc mình vảy
nước. Bùm! Hắn bùng nổ yêu lực, đánh bay các giọt nước, khiến toàn thân
hắn khô ráo, nhưng lại biến hắn thành quả bóng lông trắng.
Bạch Thiên Thu liếm liếm tay chải vuốt lại bộ lông. Hắn trải từ tai xuống đầu rồi xuống bụng…
Đám thỏ cái nhìn thấy thì mặt đỏ bừng, một con thỏ cái ôm trán ngã xuống:
“Ôi! Ta không chịu được nữa. Thật quá đẹp trai đi mà!”
Đám thỏ cái vội vàng ôm nó, ra dấu im lặng: Suỵt!!!
Nhưng mà đã muộn, đôi tai Bạch Thiên Thu vểnh lên, hắn nhìn về hướng bụi rậm, quát lớn:
“Ai?!”
Đám thỏ cái xấu hổ, liên tục trách mắng con thỏ kia: “Cũng tại ngươi!”
“Còn không ra đây, đừng trách ta không khách sao!” Bạch Thiên Thu lại quát lên.
Đám thỏ cái đùn đẩy lẫn nhau, cuối cùng Nhu Thố bị đẩy ra, nàng không còn cách nào khác, bẽn lẽn nhảy ra bụi rậm:
“Bạch ca, là muội.”
Bạch Thiên Thu nhìn thấy Nhu Thố thì dịu giọng xuống:
“Thì ra là muội. Có chuyện gì hay sao mà muội lại ở đây?”
“Muội… à không… làm đám bọn muội… đi theo… à không, đi chơi ngang qua bờ suối… thấy Bạch ca… không, thấy mấy con bướm trắng… bọn muội liền đuổi theo
bắt… cuối cùng thấy Bạch ca đang t… đang ở trên bờ suối…” Nhu Thố giọng
lúc to lúc nhỏ, ngập ngừng và khẩn trương, nàng sợ Bạch ca biết bọn nàng theo đuôi sẽ để lại ấn tượng không tốt, vậy nên cố nghĩ cách giải
thích, nàng quay vào trong bụi rậm nói: “Có đúng vậy không, mấy muội?”
Đám thỏ cái bị kéo xuống nước thì nghiến răng giơ nắm đấm đe dọa, Nhu Thố
nở nụ cười ranh mãnh, nàng xuống nước cũng phải kéo bọn họ theo.
Đám thỏ cái lần lượt bước ra, nở nụ cười xấu hổ:
“Phải đấy Bạch ca, lời Nhu Thố không sai.”
Bạch Thiên Thu gật đầu, cũng không lại truy xét, hắn đủ thông minh để nhận
biết đâu là sự thật, nhưng đôi khi lời nói dối dễ chấp nhận hơn sự thật.
“Ừm, vậy các muội chơi tiếp đi, ta về trước.” Bạch Thiên Thu nói rồi nhảy chở về hang.
Nhu Thố thấy vậy thì khẩn trương:
“Bạch ca khoan đã, muội cùng ca đi về.”
Nàng vừa nói vừa nhảy theo chân Bạch Thiên Thu, đám thỏ cái bừng tỉnh, thầm mắng Nhu Thố quá tinh ranh, cả đám cùng nói:
“Bọn muội cũng về cùng ca.”
Vậy là Bạch Thiên Thu đi phía trước, cả đám thỏ cái nối đuôi theo sau.
Nhưng mà chỉ đi được vài bước thì sột soạt, sột soạt tiếng đám cây gần
đó rung động.
Bạch Thiên Thu ngừng chân, ngưng mắt quan sát. Nhu
Thố và đám thỏ cái thì không biết sợ thật hay sợ giả mà cả đám ôm nhau
ép sát lưng hắn trốn.
Rẽ ra bụi cây, một con gấu khổng lồ bước ra.
“Địa Hùng Vương!!” cả đám thỏ ngay lập tức nhận ra kẻ đến là ai. Đám thỏ cái lúc này là run sợ thực sự. Bạch Thiên Thu sắc mặt cũng trầm xuống, hiển nhiên là cũng không mong gặp Địa Hùng Vương lúc này.
Địa Hùng
Vương nhìn đám thỏ nhe răng cười, hàm răng sắc nhọn trắng hếu còn đang
dính máu tươi, hiển nhiên là hắn mới vừa ăn xong. Đám thỏ cái ôm nhau
cầu nguyện chỉ hy vọng Địa Hùng Vương ăn no không để ý đến bọn chúng.
Bạch Thiên Thu lạnh giọng nói:
“Đây là lãnh thổ Thỏ tộc, ngươi đến làm gì?”
“Hắc… hắc… Thỏ tộc thì đã sao? Ta muốn đến thì đến muốn đi thì đi.” Địa Hùng Vương cười gian xảo nói.
Bạch Thiên Thu nheo mắt, sau một lúc nói:
“Ngươi đến tìm ta.”
Địa Hùng Vương tròn mắt không khỏi kinh ngạc:
“Vì sao ngươi lại nói như vậy?”
Đám thỏ cái cũng không khỏi ngạc nhiên với lời của Bạch Thiên Thu.