Cuối tháng 3, tập đoàn Tịch thị tổ chức một bữa tiệc tối từ thiện, Tịch lão phu nhân đều gửi thư mời cho hai chị em Tịch Bạch và
Tịch Phi Phi, mời bọn họ tham gia tiệc.
Trong điện thoại, Tịch lão phu nhân nói với Tịch Bạch, có thể dẫn theo bạn bè đến.
Lúc đầu Tịch Bạch còn chưa hiểu ý của bà, cho rằng có thể mời bạn thân tới, lão phu nhân ôn hoà cười cười, nói không phải là chỉ cho phép cô mang
theo bạn gái đến, nếu có bạn nam, có thể mời thêm bạn nam của mình, bởi
vì người đến tham dự đều có đôi có cặp, thân sĩ* sẽ không để phụ nữ đến
một mình.
*Thân sĩ: người có tiếng tăm địa vị
“Bữa tiệc họp thường niên lần trước, bà thấy con và thằng nhóc Lệ gia trò
chuyện rất vui, bà nghe chị Tịch Tĩnh của con nói, muốn mời thằng bé làm bạn cùng dự tiệc, nếu con thấy hợp với nó, cần phải xuống tay sớm nha.”
Tịch Bạch bừng tỉnh hiểu ra, thì ra Tịch lão phu nhân là tới mật báo cho cô, cô có chút dở khóc dở cười: “Không sao hết, chị Tịch Tĩnh nếu muốn mời
anh Lệ Sâm, con sẽ không tranh giành với chị ấy.”
Tịch lão phu nhân cười cười: “Bà nội biết con có tính tình hoà thuận, nhưng
có một số việc, ví dụ như bạn trai, ví dụ như tương lai của mình, là
những thứ cần tự bản thân tranh giành lấy, nếu con cái gì cũng không
làm, thứ tốt sẽ không tự mình đưa tới cửa, hiểu không?”
Tịch Bạch nghe hiểu ý nghĩa mặt ngoài của bà, tương lai coi như bỏ qua, cô
tất nhiên sẽ tự mình giành lấy, chỉ là loại việc bạn trai này… bà nội
nhất định là đã hiểu lầm cô và Lệ Sâm có cái gì đó.
“Bà nội…”
“Được rồi, bà cũng không nói nhiều nữa, tất cả đều tuỳ vào ý của con, tóm
lại, đến lúc đó đừng đến một mình là được, không muốn gọi Lệ Sâm, có thể mời bạn học tốt trong trường của con hoặc bạn bè, nếu như không có âu
phục, nói với bà nội một tiếng, bà sẽ đặt giúp.”
“Vâng, cảm ơn bà nội.”
Tịch Bạch vừa cúp điện thoại không bao lâu, liền nhận được tin nhắn mời từ Trần Triết Dương--
“Bạch Bạch, bữa tiệc từ thiện em có hẹn chưa, nếu chưa có, anh muốn làm bạn dự tiệc với em.”
Nếu như Tịch Bạch muốn làm Tịch Phi Phi khó chịu, cô đương nhiên có thể
đồng ý với lời mời của Trần Triết Dương, nhưng mà hiện tại, Tịch Bạch
cũng không muốn cố nén ghê tởm đối phó với Trần Triết Dương, Tịch Phi
Phi không xứng để cô làm như vậy.
Tịch Bạch từ chối thẳng: “Xin lỗi, tôi đã có hẹn.”
Trần Triết Dương có vẻ rất thất vọng, trả lời một câu: “Được rồi, xem ra là anh chậm chân.”
Tịch Bạch buông điện thoại, tiếp tục làm bài tập, không đặc biệt để chuyện
này trong lòng. Vào buổi tối, Lệ Sâm cũng gửi một tin nhắn cho Tịch
Bạch, hỏi cô, nếu còn chưa tìm được bạn nam đi cùng, có thể cùng dự tiệc với anh.
Trước mắt xem ra, Lệ Sâm đúng là đối
tượng được hoan nghênh nhất, ngay cả chị họ Tịch Tĩnh trước giờ tâm cao
khí ngạo không coi bất cứ đám anh chị em cùng lứa nào vào mắt, cũng muốn mời Lệ Sâm.
Còn Lệ Sâm lại mời Tịch Bạch.
Tịch Bạch để bút trong tay xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ, màn đêm buông xuống, đèn đường vừa mới được bật, một trận mưa đêm làm ngã tư đường ướt
sũng.
Cô không do dự, gửi câu trả lời lại cho Lệ Sâm: “Xin lỗi nha, anh Lệ Sâm, bên em đã mời người bạn khác rồi.”
“Vậy thì thật là không khéo.” Lệ Sâm nửa đùa nói: “Nếu như có cơ hội tiếp theo, chúng ta có thể đi với nhau.”
“Ừ.”
"Vậy thì thật là không khéo." Lệ Sâm mở phân nửa vui đùa nói: "Như vậy nếu có tiếp theo cơ hội, chúng ta có thể cùng nhau."
"Ừ."
Sau khi từ chối Lệ Sâm, Tịch Bạch vốn cảm thấy nặng nề mà thở phào nhẹ nhõm một hơi, như đặt xuống gánh nặng nặng trịch trong lòng.
Sau đó Tịch Bạch nghe được Tịch Phi Phi cố ý vô tình khoe ra, biết chị ta
hẳn sẽ tới tham dự bữa tiệc với Trần Triết Dương, hơn nữa đắc chí cho
rằng mình chính là bạn nữ đầu tiên Trần Triết Dương mời, còn khoe ra với Tịch Bạch.
Tịch Bạch không trực tiếp vạch mặt
Tịch Phi Phi, làm chị ta xấu hổ, bây giờ Tịch Phi Phi tựa như một con cá mập mắc cạn, cùng lắm chỉ là đang giãy dụa sắp chết, hoàn toàn không đủ tư cách làm đối thủ với cô.
Buổi chiều, Tịch
Bạch đến dật phu lâu* giao báo cáo, lúc đi ngang qua sân bên cạnh lầu
hai, nhìn thấy cậu thiếu niên đang ngồi một mình trên bậc thang, cầm
trong tay một quyển sách tiếng Anh, khó khăn đọc.
Cậu cúi đầu, vài sợi tóc che đi cái trán rộng của cậu, dưới ánh mặt trời,
con ngươi màu cà phê của cậu tựa như một quả cầu thuỷ tinh trong suốt
xinh đẹp, vẻ mặt lại lộ ra mấy phần hoang mang.
*Dật lâu phu: tên một toà nhà dạy học.
"L...oyal, trung thành."
Tịch Bạch nhếch nhẹ môi cười, đi bộ đến bên cạnh Tạ Tuỳ, hỏi: “Tại sao cậu lại học bài ở chỗ này?”
Nghe được giọng của cô gái nhỏ, khoé miệng Tạ Tuỳ không tự chủ được nhếch
lên, cậu giải thích: “Không muốn bị người ta nhìn thấy.”
Tịch Bạch ngồi xuống bên cạnh cậu, nói đùa: “Thì ra cậu chính là loại người
kia… Tâm cơ boy lén lút học tập trong truyền thuyết.”
Tạ Tuỳ thuận tay xoa xoa đầu cô: “Ông đây chỉ là không muốn bị bọn họ chê cười.”
Hạng nhất từ dưới đếm lên Tạ Tuỳ, thế mà lại có ngày liều chết với quyển
sách giáo khoa tiếng Anh, nói ra điều này thật sự sẽ khiến đám nhóc con
quậy phá kia cười đến rụng răng.
“Hơn nữa, tôi
đọc không tốt.” Tạ Tuỳ mở tài liệu dạy học tiếng Anh trong tay ra: “Học
tập thật quá con mẹ nó khó khăn, còn không bằng đánh quyền sảng khoái.”
Tịch Bạch nghiêng đầu nhìn về phía tài liệu của cậu, nhìn thấy nét gạch bút
highlight hồng của cậu trên những từ không biết đọc, thật nhiều và rậm
rạp.
Vì thái độ vẫn khá nghiêm túc, bởi vậy, Tịch Bạch quyết định giúp cậu một chút.
“Từ nào cậu không biết đọc?”
“Cái này.”
"Cái này dọc là impress."
"Còn cái này?"
"Intelligent."
"Cái kia."
...
Một mùi hương nhẹ nhàng tràn ngập trong hơi thở của Tạ Tuỳ, Tạ Tuỳ cúi đầu
nhìn cô gái bên cạnh, gò má cô rất nhu hoà, vài sợi tóc rũ xuống hai bên tai, dưới ánh mặt trời, lông mi tinh mịn mà dài, trong đến như đang
phát sáng.
"Cái này đọc là grous, xinh đẹp."
Tạ Tuỳ nhìn đôi môi mịn màng tươi tốt của cô, hầu kết hơi lăn lăn, tựa như một có một cái lông nhẹ nhàng, gãi vào tim của cậu, hơi ngứa chút,
nhưng chính cậu lại gãi không được.
Cậu nghĩ, nếu lúc này đây, sau lần này, cho dù Tịch Bạch giết cậu, cậu cũng cam tâm tình nguyện.
Bởi vậy, không hề hỏi, cúi đầu ngậm môi của cô.
Câu nói của Tịch Bạch bỗng nhiên ngừng lại trong cổ họng, cô mở to mắt
nhìn, nhìn ngũ quan anh tuấn của thiếu niên đột nhiên phóng đại, đôi môi mềm mại ấm áp của cậu trằn trọc không yên, mỗi khi có động tác nào dù
rất nhỏ, cơ thể và tim Tịch Bạch, đều sẽ nhịn không được hơi run rẩy.
Tạ Tuỳ quá chú tâm hôn cô, cứ như một giây sau chính là tận thế, gần như muốn nuốt cô vào.
Tịch Bạch cắn răng thật chặt, tuỳ cho cậu châm ngòi khiêu khích thế nào, cô
cũng không để cậu tiến vào, Tạ Tuỳ đè gáy cô, sau đó dịu dàng ngậm môi
dưới của cô, tựa như liếm kẹo cầu vồng vĩnh viễn không bị hoà tan, cậu
si mê liếm láp cô.
Đầu óc Tịch Bạch bay trên
không trung một lần rất lâu, lúc này mới khôi phục tinh thần, dùng sức
đẩy cậu ra, tức giận đứng lên, lại dùng sức trừng cậu, tức giận như một
chú bồ câu nhỏ.
"Tạ Tùy! Lưu manh! Vương bát đản*! Cậu quên đã đồng ý với tôi cái gì. . ."
*Vương bát đản: đồ con rùa, tiếng lóng chửi người.
Tạ Tuỳ hôn đủ, bắt đầu có chút sợ, cậu đứng lên, muốn kéo tay cô: “Thật xin lỗi.”
“Cậu mỗi lần đều…”
Mỗi lần sau khi cưỡng hôn cô đều nói thật xin lỗi, nhưng lại hoàn toàn
không có chút ý áy náy nào, Tịch Bạch vừa tức lại vừa vội, xoay người
muốn đi.
Tạ Tuỳ đuổi theo cô, cúi đầu nhìn cánh môi phấn hồng bị hôn đến hơi sưng đỏ, trên môi ướt sũng đều là dấu vết
sau khi cậu tàn sát bừa bãi.
Tạ Tuỳ ngứa ngáy khó chịu, cố nén dục vọng đang muốn trở về lần nữa.
“Tiểu Bạch…” Cậu đáng thương kéo cổ tay thon dài của cô: “Cậu đừng tức giận, được không?”
Tịch Bạch hít thở, bộ ngực kịch liệt phập phồng, dùng sức đánh cậu một cái.
Qủa đấm nhỏ rơi xuống bộ ngực cứng rắn của cậu, sức thương tổn gần như là số 0, còn làm cho tay cô bị đau.
Tạ Tuỳ vội vàng nắm tay cô, đau lòng giúp cô xoa xoa, nhịn cười không
được: “Ầy, cậu có muốn dùng thử chân đạp hay không, đạp ở dưới, tôi nhất định sẽ đau.”
Tịch Bạch tức giận đến nỗi thật sự muốn chen chân vào, đạp bộ phận ở giữa của cậu, đạp cậu té ngửa.
Nhưng mà nghĩ đến bộ dạng đáng thương kiếp trước của cậu, Tịch Bạch vẫn không nhẫn tâm được, rút tay về xoay người muốn đi.
"Tạ Tùy, tôi sẽ không bao giờ để ý đến cậu nữa ."
"Lời này cậu cũng đã nói rất nhiều lần."
“Tôi… Tôi nói được thì làm được!”
Tịch Bạch thở phì phì quay đầu trừng mắt nhìn trừng cậu: "Sau này ở trong trường nhìn thấy tôi, cậu… cậu đi đường vòng đi!"
Toàn bộ trường cao trung Đức Tân, người thấy Tạ Tuỳ thì đi đường vòng không
ít, nhưng chưa gặp ai có gan bảo Tạ Tuỳ đi đường vòng.
Tạ Tuỳ liếm liếm môi dưới, cười nói: “Đi, chỉ cần cậu có thể nguôi giận, tôi gặp cậu sẽ đi đường vòng.”
Tịch Bạch ra khỏi dật phu lâu, đi vào vườn hoa, dựa lưng lên vách tường bò đầy rêu xanh, lấy tay che miệng.
Nụ hôn của thiếu niên, tựa như tính cách cực đoan mà cuồng nhiệt của cậu,
mười phần kịch liệt, là loại có thể hôn trong vài phút cũng được.
Nhớ lại hồi nãy hít thở không thông, Tịch Bạch cảm thấy như bị thôi miên rơi vào đám mây. Hiện tại môi còn có chút tê dại đây.
Cô rất khó nghĩ được, nếu hồi nãy mình mở hàm răng ra, để cậu tiến vào, sẽ là loại cảm giác long trời lở đất thế nào.
Tóm lại, Tạ Tùy chính là tên khốn kiếp!
Cô rút ra hai tấm thiệp mời trong túi mà trợ lý Tần đưa cho, một tấm viết tên Tịch Bạch, cái còn lại không có tên.
Hồi nãy thiếu chút nữa đã muốn lấy nó ra, hiện tại, cô mới không thèm mời tên trứng thối này tham gia tiệc với cô đâu!