Làm Nũng Trong Lòng Anh

Chương 44: Thể Diện


trướctiếp

Tạ Tuỳ bức bách người khác lại hoàn toàn không biết bởi vì sự xúc động của mình, đã vuột mất cái gì. Nhưng cậu cẩn thận tuân lời dặn dò của Tịch Bạch, trong lúc cô còn chưa nguôi giận, ở trong trường thấy cô, đều đi đường vòng.

Có một lần Ân Hạ Hạ và Tịch Bạch đi đến tiệm đồ nướng ngoài trường học, gặp được Tạ Tuỳ, Ân Hạ Hạ vốn tưởng lại dây dưa một lúc, đã làm xong tư tưởng chuẩn bị “chiến đấu”, lại không ngờ tới người này lại xoay người rời đi, một chút cũng không trì hoãn, lúc sắp đi, còn đặc biệt tự giác thanh toán hoá đơn cho cô.

Ân Hạ Hạ sợ hãi than: “Quái lạ quá, vậy mà cậu ta lại sợ cậu, có khi nào đã từng thấy Tạ Tuỳ kinh sợ ai đâu.”

Tịch Bạch nhìn bóng lưng cậu, bĩu môi, trong lòng cậu ta có quỷ thì có.

Đương nhiên, trừ chuyện hôn môi, Tạ Tuỳ không thể tuân thủ lời hứa ra, thì bất cứ việc gì khác, cậu nói được là làm được.

Cuối tháng, Tịch lão phu nhân lại gọi điện cho Tịch Bạch: “Bạch Bạch, đã hẹn bạn rồi sao, chỗ bà nội đúng lúc giúp các chị con xem lễ phục, con có muốn tới xem một chút hay không, hoặc là mang theo bạn con đến cùng?”

Đầu Tịch Bạch ong lên, cô thiếu chút nữa đã quên mất chuyện này!

“Bà nội, không sao, bên con có thể tự giải quyết.”

Tịch Bạch cũng không dám nói với bà là cô còn chưa hẹn bạn nam. Thời gian cấp bách, Tịch Bạch cũng không chậm trễ nữa, sáng sớm hôm sau, cô liền đến cửa lớp 19, gọi Tạ tuỳ ra.

Tưởng Trọng Ninh cười tủm tỉm nói với Tạ Tuỳ: “Em đã nói gì, cô bé này đó, anh không thể chiều, anh chiều chuộng cô ấy, một ngày anh không còn chiều chuộng, không để ý đến cô ấy vài ngày, không chừng mấy ngày tới liền đến tìm anh.”

Tạ Tuỳ lấy sách đập vào mặt cậu ta, đứng dậy đi ra cửa phòng học.

“Khó khi người nào đó lại chủ động đến tìm tôi.” Cậu đút tay trong túi áo khoác màu xám rộng rãi, sung sướng nói: “Nhớ tôi?”

Tịch Bạch cực không tình nguyện bĩu bĩu môi, lẩm bẩm: “Không xin lỗi tôi?”

“Thật xin lỗi.”

Một tiếng xin lỗi này, Tạ Tuỳ nói rất dứt khoát mà thuần thục: “Tôi sai rồi, cũng không dám nữa.”

Tuy rằng Tịch Bạch không quá tin tưởng cậu, nhưng nếu đã nói xin lỗi, cô cũng theo lệ mà tha thứ cho cậu.

“Sau này, cậu không thể làm vậy với tôi…” Cô vẫn rất bực mình nhìn cậu, thấp giọng nói: “Cậu không thể muốn cái gì là làm cái đó, nếu đã ở cùng một chỗ, cậu phải nghe lời của tôi.”

Tạ Tuỳ dùng sức gật đầu, dùng sức kiểm điểm mình: “Thật bỉ ổi, trong đầu không chứa những thứ đứng đắn, cả ngày đều nghĩ muốn hôn Tiểu Bạch…”

Tịch Bạch vội vàng nắm chặt vạt áo của cậu: “Cậu câm miệng đi!”

“Tốt, tôi không nói nữa.” Tạ Tuỳ đối với cô thì nói gì nghe nấy, lúc trước chưa từng ngoan như vậy: “Chỉ cần cậu không giận tôi, cậu muốn tôi thế nào, đều được.”

“Vậy cậu giúp tôi một chuyện.”

Nghe thấy cô là có chuyện muốn tìm cậu giúp đỡ, Tạ Tuỳ lập tức hưng phấn: “Nói đi, muốn làm chuyện xấu gì.”

Cậu liều mạng cũng sẽ giúp cô làm.

“Cuối tháng ba, nhà tôi… cũng chính là tập đoàn Tịch thị có tổ chức một buổi tiệc từ thiện rất cao cấp, bà nội mời tôi tham gia, nhưng tôi cần có một người bạn cặp.”

Sau khi nói xong, cô mong chờ nhìn về phía Tạ Tuỳ, Tạ Tuỳ sửng sốt một lúc lâu, hiểu ý của cô, vẻ mặt lộ ra chút không thể tin: “Cậu… mời tôi?”

“Cũng không có gì đặc biệt, chỉ là đi lộ mặt thôi, chúng ta đến đổ đầy bụng là có thể đi, có rất nhiều thứ dễ ăn, nhưng mà nếu cậu không thích loại trường hợp này thì cũng không sao, tôi có thể mời người khác.”

Đôi mắt màu cà phê của Tạ Tuỳ nhìn chằm chằm Tịch Bạch, nhìn cô đang có chút ngượng ngùng, chột dạ dời ánh mắt, “Tiểu Bạch, cậu… mời tôi?”

“Ôi, không phải vấn đề gì lớn.” Tịch Bạch thật sự thẹn thùng, đỏ mặt lui về phía sau: “Tôi chỉ là cảm thấy…”

Con ngươi đen mực như nai quét khắp mặt cậu: “Chỉ là cảm thấy vẻ ngoài cậu đẹp trai, cậu cùng đi với tôi, có thể… có thể cho tôi mặt mũi.”

Ừ, chính là như vậy.

Ý cười bên khoé miệng Tạ Tuỳ căn bản không thu lại được, lần đầu tiên trong đời cậu vì khuôn mặt của chính mình lại cảm giác quá con mẹ nó tự hào, “Cậu cảm thấy tôi đẹp trai sao?”

“Ôi, cậu đừng như vậy.”

Cô thật sự rất ngại.

“Đi, tôi đi.” Tạ Tuỳ không chút do dự đáp ứng cô: “Nhất định tôi sẽ ăn mặc thật đẹp, cho cậu đủ thể diện.”

Tịch Bạch gật gật đầu, xoay người định đi, một giây cũng không muốn nhìn nhiều vào vẻ mặt cậu, cảm thấy thật xấu hổ, mắc cỡ chết được.

Nhưng mà đi được hai bước, cô giật mình nhớ ra cái gì đó: “Tạ Tuỳ, đến lúc đó phải mặc âu phục trang trọng nha, nếu cậu không có, tôi có thể giúp cậu đặt một bộ.”

“Tôi có, cậu không cần phải để ý, ai mà không có âu phục.”

“Vậy được.”

Buổi chiều hôm đó, Tạ Tuỳ liền đi dạo trong cửa hàng âu phục nam, trong tủ kính có một bộ âu phục nam thẳng thớm, mặc trên người người mẫu nhìn tương đối có tinh thần, chỉ là giá cả xa xỉ.

Tạ Tuỳ nhìn bộ âu phục này, ánh mắt càng thâm.

Lúc trước cậu đối với loại quần áo này chưa từng đặc biệt chú ý, thậm chí là sống chết, cậu còn không rõ vì sao, cuộc đời u ám này của cậu không tìm thấy bất cứ lối ra nào.

Nhưng hiện tại, cậu quyết định làm bất cứ chuyện gì cũng có ý nghĩa.

Cậu muốn vì cô bé kia mà trở nên tốt hơn, vì nhận được nụ cười của cô, cậu cam tâm trả giá bằng bất cứ giá nào, đây chính là lẽ sống của cậu.

**

Dưới phòng quyền anh náo nhiệt dưới đất, Tạ Tuỳ ngồi trên chỗ nghỉ ngơi, chuẩn bị ra sân.

Cậu để người trần, trên người quấn một cái khăn lông, trong tay còn cầm một quyển sách tiếng Anh đầy từ vựng.

Tùng Dụ Chu nhăn mày, nhìn bộ dạng học tập hết sức chuyên tâm của Tạ Tuỳ, cảm thấy quả thực cậu mẹ nó đã tẩu hoả nhập ma.

"Anh Tùy, thật sự quyết định muốn thi đại học S sao?"

"Ừ."

“Không phải, anh đây… Hay là chúng ta định trước một mục tiêu nhỏ, trước thử thi vào một trường chính quy?”

Tạ Tùy ghét bỏ nhìn cậu ta một cái: "Không triển vọng."

“Anh còn nói em không có tiền đồ, anh đếm thử xem lần cuối anh nghe giảng bài là từ khi nào, những năm trung học của anh xem như là học toi công, còn trông cậy định một miếng ăn thành người béo?”

Tạ Tuỳ buông quyển tiếng Anh xuống, trong mắt lộ ra sự khó chịu và không kiên nhẫn.

Đúng vậy, cậu đã rớt xuống rất nhiều, trình độ hiện tại, muốn thi được vào một đại học chính quy cũng đã như lột một lớp da, chớ nói chi là, thi vào đại học S trọng điểm số một số hai trong nước.

Nhưng cậu muốn thử theo đuổi bước chân của cô, muốn cố gắng đứng bên cạnh cô.

Tạ Tuỳ vùi đầu đọc sách.

Phòng khách quý lầu ba có tầm nhìn rất tốt, xuyên qua cửa sổ sát đất, có thể nhìn thấy rõ ràng tình huống toàn bộ sân khấu quyền anh ở dưới.

Lệ Sâm đứng ở bên cạnh cửa sổ sát đất, mặt không thay đổi nhìn thiếu niên trên đài đã đánh bại một người khiêu chiến bằng trọng lượng, đánh thắng được mọi người tán thưởng!

Hình thể của thiếu niên sắc bén, thế công tàn ác, một chiêu khống chế kẻ địch không chút lưu tình.

Lệ Sâm nhấp một ngụm cà phê.

Quản lý chú ý tới người mà ông chủ lớn này gắn chặt ánh mắt lên Tạ Tuỳ: “Đó là tuyển thủ át chủ bài ở sàn boxing của chúng tôi, tên là Tạ Tuỳ, còn là một học sinh cấp 3, đừng nhìn tuổi còn nhỏ, cậu ta rất lợi hại, cấp 75 kg không ai có thể là đối thủ của cậu ta.”

Lệ Sâm thản nhiên hỏi: “Cậu ta thiếu tiền sao?”

“Tên nhóc đó, kiếm tiền được gần như không muốn mạng, nếu nói thiếu tiền, cậu ta chỉ là học sinh cao trung, trong nhà cũng không có ai bị bệnh hay tai nạn, theo lí thuyết kiếm nhiều như vậy đã đủ dùng, không biết vì sao lại còn liều mạng như vậy?”

Lệ Sâm cười nói: “Lòng người không thể là rắn nuốt voi*, người không thể chỉ sống vì tiền?”

*Rắn nuốt voi: Người xưa có câu: “Nhân tâm bất túc xà thôn tượng” (Tạm dịch: Người tham lam sẽ muốn ngày càng nhiều, giống như con rắn muốn nuốt lấy cả con voi.) Một người nếu không biết đủ thì cho dù có một khối tài sản khổng lồ trong tay, họ cũng vẫn không thấy thỏa mãn. Tóm lại giống câu “được voi vòi hai Bà Trưng".

Quản lý a dua nịnh hót cười: “Phải phải, cậu ta, chính là để tiền rơi vào trong mắt.”

Lệ Sâm từ xa nhìn thiếu niên dưới đài, khoé mắt nổi lên một tia lạnh lẽo: “Thắng hoài có gì thú vị, đi, mời Kiều Dã ở sân khấu kế bên hẹn đánh với cậu ta.”

Quản lý ngây ngẩn cả người: “Lệ tổng, tôi không nghe nhầm chứ, ngài nói là Kiều Dã kế bên? Bọn họ không phải cùng một cấp kg, ngài để hắn ta đến đánh cùng một học sinh cấp 3 như Tạ Tuỳ, không tốt lắm đâu? Đây là chuyện muốn đòi mạng, Tạ Tuỳ cũng sẽ không đồng ý!”

Lệ Sâm liếc mắt nhìn ông ta một cái: “Không phải cậu ta muốn kiếm tiền sao? Cho cậu ta thêm tiền, thêm đến khi cậu ta đồng ý mới thôi.”

“Được… Nhưng cậu ta và Kiều Dã bất luận là cấp trọng lượng hay trình độ chuyên nghiệp, đều không cân xứng, đây cũng không phải chuyện đùa, lỡ như không đánh tốt, bảng hiệu của Tạ Tuỳ sẽ bị đập đó!”

Lệ Sâm cười nói: “Chuyện làm ăn, sao có thể không phiêu lưu mạo hiểm, người khác thấy cậu ta thắng quá nhiều, ông suy nghĩ một chút, thực lực khác biệt như thế lại thi đấu, ông sẽ đặt cược thế nào?”

“Tôi nhất định là đặt Kiều Dã thắng!”

Lệ Sâm búng ngón tay cái tách: “Đúng rồi, phần lớn người đều sẽ đặt Tạ Tuỳ thua, nhưng tôi đặt cược cậu ta thắng, cơ hội một vốn bốn lời, ông cảm thấy có người lại cam tâm mạo hiểm như vậy không?”

Quản lý tinh tế cân nhắc một chút, lập tức hiểu ý của Lệ Sâm, loại thi đấu thực lực chênh lệch thế này, vừa vặn mới là thứ hấp dẫn nhóm khách đánh bạc đặt cược nhất.

Đáy mắt quản lý lộ ra ánh sáng hưng phấn: “Tôi hiểu rồi, tôi phải đi hẹn ngay lập tức.”

Lệ Sâm đứng bên cạnh cửa sổ sát đất, xa xa nhìn Tạ Tuỳ.

Toàn thân Tạ Tuỳ tản ra khí chất trầm thấp lạnh lẽo, giữa mày là một loại khí thế không chịu thua, nhìn ra một người có tính cách cứng cỏi.

Thực ra Lệ Sâm không có ác cảm với cậu, chỉ là tò mò đơn thuần, loại cứng đầu này, đến cuối cùng có thể bị bẻ cong hay không?

Dưới chỗ nghỉ ngơi, quản lý nói về ý đồ của mình, muốn mời tay đấm quyền anh chuyên nghiệp bên cạnh lại đây luyện với Tạ Tuỳ một chút, thắng thua cũng không sao, đều có thể lấy tiền, cái này chỉ là vì để cho người xem được xem thật sướng.

Tạ Tuỳ còn chưa nói gì, Tùng Dụ Chu đã trực tiếp thay cậu từ chối: “Không được, tuyệt đối không được! Gọi người chuyên nghiệp tới đánh, ông muốn để cho anh Tuỳ chết sao?”

Tạ Tuỳ đang cầm quyển sách từ vựng tiếng Anh im lặng học thuộc, nhấc chân đá cậu ta: “Miệng rộng quá nhỉ?”

Tùng Dụ Chu nghiêm túc nói: “Tạ Tuỳ, không thể đồng ý đâu, chưa nói đến danh hiệu của chúng ta không thể bị đập, cái người chuyên nghiệp kia nói về sức mạnh hay thân thủ, tí nữa xuống đài không chết cũng mất nửa cái mạng!”

Tạ Tuỳ không chút để ý hỏi: “Đánh trận này, giá bao nhiêu?”

Quản lý suy nghĩ, nói: “Thắng, cho 1 vạn, thua 6000.”

Tạ Tuỳ cũng lười nói lời thừa thãi với ông ta, đóng quyển sách tiếng Anh lại, nói thẳng: “Thắng 5 vạn, thua 3 vạn.”

“Tạ Tuỳ, cậu đúng là công phu sư tử ngoạm*.”

*Phép ẩn dụ, chỉ một người ra điều kiện rất lớn.

Tạ Tùy thản nhiên liếc quản lý một cái: “Ông đây là bán mạng cho ông, tốt xấu gì cũng phải đáng ít tiền, nếu cái giá này không được, coi như không thành.”

Tùng Dụ Chu nắm chặt tay áo Tạ Tuỳ: “Tuỳ ca, cậu điên rồi sao, vì chút tiền đó…”

Quản lý như là sợ Tạ Tuỳ đổi ý, lập tức đồng ý ngay: “Được được, cứ như vậy đi, đến đây đi, mấy người đến chào hỏi trước, đem sàn đấu dọn dẹp lại, chúng ta sẽ chơi một trận lớn.”

Sau khi người chủ trì tuyên bố tiếp theo Tạ Tuỳ sẽ đọ sức với tay đấm quyền anh cấp trọng lượng 85 kg, nháy mắt toàn bộ sôi trào lên, nhóm khách mê đánh bạc quyền anh nhanh chóng đánh cược người thắng, đa số đều cược cho Kiều Dã, nhưng có mấy người gan lớn thấy Tạ Tuỳ rất được, muốn đánh bạc một trận lớn.

Ánh mắt của Lệ Sâm không sai, bởi vì thực lực cách biệt quá lớn, số tiền đặt cược cho toàn bộ trò chơi lớn hơn nhiều so với trước đây, cảm xúc của mọi người cũng đã được đẩy lên cao trào.

Tạ Tuỳ chuẩn bị ra sân, Tùng Dụ Chu căng thẳng giữ chặt cậu: “Anh Tuỳ, anh xem dáng người của Kiều Dã kia, gã đó và chúng ta không phải cùng một cấp cân nặng, anh nghĩ thì tốt quá, cái loại phòng đánh quyền anh ngầm như thế này nếu bị đánh cho hỏng, bên này sẽ không bồi thường đâu.”

“Tối hôm nay mày bị sao thế này?” Tạ Tuỳ nhíu mày nhìn cậu ta: “Xa luân chiến* còn không nghiền nát được ông đây, không phải chỉ là đấu vượt cấp cân nặng thôi sao?”

*Đoạn này đã từng được đề cập là một mình Tạ Tuỳ đánh liên tiếp 5 người theo hình thức xa luân chiến mà không cần người trong đội thay.

"Anh Tùy, anh cân nhắc lại đi, được không?"

Tạ Tùy thản nhiên nói: "Đánh xong trận này, ông đây sẽ đủ tiền mua âu phục."

Tùng Dụ Chu giật mình, hiểu ra là Tạ Tùy muốn kiếm một bộ âu phục có thể diện, cùng Tịch Bạch đi tham gia cái gì bữa tiệc từ thiện rách nát kia.

“Anh Tuỳ, anh thấy đánh như vậy có thích hợp hay không chứ…” Tùng Dụ Chu thật sự rất đau lòng cho cậu: “Chỉ vì mẹ nó một bộ quần áo, đồ bình dân cũng được mà, Tiểu Bạch sẽ không so đo với anh."

Tạ Tuỳ nhét quyển sách tiếng Anh vào trong túi Tùng Dụ Chu, vỗ nhè nhẹ: “Không được.”

Cái loại yến tiệc quy cách kia, nam nữ tham dự thân phận sẽ không thấp, ánh mắt của bọn họ so với rắn độc còn ác liệt hơn.

Cậu muốn giữ thể diện cho cô gái của cậu, mà không phải là làm mất mặt.

Tùng Dụ Chu vẫn không muốn Tạ Tuỳ lên đài, rất không yên lòng.

Tùng Dụ Chu vẫn là không nghĩ để Tạ Tùy lên đài, thực không yên lòng.

"Được rồi, ông đây không nhất định sẽ thua." Tạ Tùy nhìn Kiều Dã bắp thịt vững chắc nhìn qua có chút kinh khủng trên đài thi đấu kia: “Cho dù lực lớn một chút, tốc độ phản ứng cũng không nhất định là ngang bằng.”

Đối phó hiệp 1, Tạ Tuỳ đoán chính xác là phản ứng và tốc độ của Kiều Dã khá kém, sức bật rất mạnh, nhưng nếu đánh lại không đánh được lâu dài, cho nên Tạ Tuỳ cùng với gã chơi sức bền.

Sức chịu đựng thật ra cũng quá sức, Tạ Tuỳ rắn rỏi đã bị ăn vài đấm của Kiều Dã, bị đánh đến nỗi chóng mặt nhất thời không tìm được hướng bắc, nhưng tốt xấu gì cũng không nằm sấp xuống, cuối cùng cậu bị Kiều Dã đè xuống dưới người, nắm đầu nện xuống đất.

Trái tim của toàn bộ người xem đều run lên, có tiếng phụ nữ bắt đầu la hét, trọng tài thổi còi, muốn kéo Kiều Dã mù quáng ra. Tùng Dụ Chu ở dưới đài ôm đầu, thiếu chút nữa cho rằng hôm nay Tạ Tuỳ sẽ phải giao mạng ở chỗ này

Miệng Tạ Tuỳ đầy máu, cả người đều bị đánh đến ngớ ngẩn.

Tùng Dụ Chu khàn giọng gọi tên cậu, cậu đã không nghe được.

Năm vạn, chỉ cần năm vạn là cậu có thể mua bộ âu phục đó…

Tạ Tùy gầm nhẹ một tiếng, đem hết toàn lực móc chân trái, đánh ngã Kiều Dã ra ngoài.

Kiều Dã chóng mặt té trên mặt đất, mệt mỏi kiệt sức, khoé môi Tạ Tuỳ nhếch lên toàn tơ máu, lắc người ung dung đứng dậy, lảo đảo đi tới trước mặt Kiều Dã, chống đỡ một hơi cuối cùng, đè lên.

Trọng tài sau khi đếm đến mười, Tạ Tuỳ buông lỏng Kiều Dã ra, trở mình nằm thẳng trên đài, há miệng to thở hổn hển, ngón tay cũng không còn sức để cử động.

Tiếng hô tên cậu chung quanh cậu đã không nghe được nữa, trong tai toàn là âm thanh ù ù ù, ánh sáng từ trần nhà chói mắt lắc qua lắc lại trước mắt cậu, cậu hơi trừng mắt nhìn...

Thắng rồi.

Cậu cuối cùng… Cũng có thể đầy thể diện đứng bên cạnh cô.

**

Sau đó mấy ngày, Tịch Bạch thấy tần suất xuất hiện của Tạ Tuỳ ít đi rất nhiều, cậu không chơi bóng rổ, lâu rồi cũng không canh thời gian cô đến trường cố ý ngồi ở bãi để xe chờ cô, có đôi khi cả hai ba ngày cũng không thấy được bóng người.

Không có lí do, trước đó cô nói thấy cô phải trốn cũng chỉ là nói đùa lúc giận, Tạ Tuỳ sẽ không làm thật.

Tịch Bạch thậm chí còn hoài nghi, có phải Tạ Tuỳ đang chơi trò lạt mềm buộc chặt với cô, là muốn để cô có cảm giác không thích ứng được sao?

Tên nhóc phá phách này…

Buổi chiều hôm đó, Tịch Bạch đạp xe đạp ra khỏi cổng trường, xa xa nhìn thấy bóng dáng cao ngất của tên nhóc phá phách kia.

Cậu mặc đồ màu xám, đeo một cái cặp đơn giản, đi bộ trên con đường toàn là ngô đồng, ánh chiều tà xuyên qua bóng cây rơi xuống người cậu làm ánh sáng loang lổ.

Vỏn vẹn chỉ bóng lưng cũng có thể đẹp trai đến nỗi người đi đường đều dồn dập ghé mắt, trừ tên Tạ Tuỳ ra, cũng không còn người nào khác.

Tịch Bạch đạp xe trên đường, lúc đi qua bên người cậu, thả chậm tốc độ, “đinh linh linh”, cô tạo ra tiếng chuông trong trẻo--

“Nhóc.”

Tạ Tùy quay đầu, sung sướng nói: "Gọi ai là nhóc?"

“Cậu đó, quỷ ngây thơ.”

Cô phát hiện ra người này lại đang đeo khẩu trang đen, gần như che khuất nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi mắt tối đen hẹp dài, vài sợi tóc lưa thưa cụp xuống, có chút lạnh lùng tàn nhẫn.

“Mấy ngày nay đều không gặp cậu.”

Khoé mắt Tạ Tuỳ hếch lên: “Sao nào, Tiểu Bạch nhớ tôi?”

“Ai nhớ cậu, chỉ là nhắc nhở cậu một chút, tiệc tối là cuối tuần này, cậu đã đồng ý với tôi, đừng quên đấy.”

"Yên tâm."

Tịch Bạch chỉ khẩu trang của cậu: "Cậu đang diễn trò đẹp trai?"

Tạ Tùy ồm ồm nói: "Bị cảm."

"À." Tịch Bạch gật gật đầu: "Đại ca cũng sẽ bị cảm."

"Sao đại ca sẽ không cảm?"

Tịch Bạch mím môi nở nụ cười: "Đáng đời cậu, ai bảo cậu xấu xa như vậy."

Tâm trạng của Tạ Tuỳ không tệ, dùng tay xoa xoa đầu cô.

Tịch Bạch dễ dàng tha thứ cho hành động thân mật của cậu, không biết vì sao, từ sau khi hai người bọn họ hôn nhau, Tịch Bạch đối với cậu thật sự đã dễ dàng tha thứ hơn rất nhiều.

Trọng sinh trở về, cô luôn có phản ứng với thế giới này, nhưng cố tình trước mặt thiếu niên này, lại không hề có lực phản kích.

“Đi về trước.” Tạ Tuỳ nói: “Không phải còn định làm bài tập sao, chớ chậm trễ.”

“Được, tôi đi đây.” Tịch Bạch lại một lần nữa ngồi trên xe đạp, đi được khoảng trên dưới mười mét, nhìn thấy có tiệm thuốc chung quanh, cô nhấn phanh dừng lại.

Cô vào hiệu thuốc mua một túi thuốc cảm để pha nước uống, quay đầu giúi vào trong tay Tạ Tuỳ: “Bị cảm đừng cứng đầu chống đỡ, uống thuốc, nhanh khỏi một chút.”

Tạ Tuỳ kinh ngạc nhìn gói thuốc trong tay, hơi há miệng thở dốc, lại ngậm miệng lại, không biết nên nói gì, trong lòng có chút ngọt, lại có chút chát.

“Tiểu Bạch, tôi…”

Vành tai Tịch Bạch hồng hồng, ngượng ngùng đẩy đẩy cậu: “Cậu mau về nhà đi, bị cảm thì phải nghỉ ngơi nhiều, ngủ một giấc đầy đủ, ngày mai sẽ tốt lên.”

Cô đỏ mặt nói xong cũng không đợi cậu trả lời, ngồi lên xe đạp, vội vội vàng vàng rời đi.

Chủ động quan tâm làm cô cảm thấy rất ngượng, nhưng cô phải từ từ thích ứng, quan tâm cậu nhiều hơn một chút.

Tạ Tuỳ cúi đầu nhìn thuốc cảm trong tay, đứng yên tại chỗ rất lâu rất lâu.

Gió cuối tháng 3 dịu dàng phất qua mặt cậu, cậu không biết nên giải quyết cảm giác khó chịu trong lòng này như thế nào.

Cậu không nên nói dối cô, thề sẽ không có lần tiếp theo.

**

Thứ hai, Tịch Bạch dậy thật sớm, dùng lê mới mua làm lê chưng đường phèn, cất vào một bình giữ ấm màu hồng nhạt đã rửa sạch sẽ.

Đi đến cửa phòng lớp học lớp 19, Tịch Bạch thấy Tạ Tuỳ còn chưa đến, vì thế vẫy vẫy tay với Tưởng Trọng Ninh .

Tưởng Trọng Ninh ra khỏi phòng học, trên mặt là nụ cười thật thà: “Chị dâu Tiểu Bạch.”

“Cậu có thể gọi tôi là Tiểu Bạch.” Tịch Bạch lấy phích giữ nhiệt trong túi ra, đưa cho cậu ta: “Nè, Tạ Tuỳ bị cảm sao, tôi có làm lê hấp đường phèn, giúp thông họng đó.”

"Anh Tùy bị cảm?" Tương Trọng Ninh xoa xoa gáy: "Sao tôi không biết nhỉ?"

"Cậu ấy không phải đeo khẩu trang sao, sợ truyền bệnh cho các cậu?"

"Hầy ~ Anh ấy không phải bị cảm." Tương Trọng Ninh là tên không có mắt nhìn, tay chống cạnh cửa sổ, lép bép nói với Tịch Bạch--

“Không phải cậu muốn mời anh ấy đi tham gia cái gì yến tiệc sao, anh ấy muốn mua bộ âu phục 5 vạn kia, chúng tôi đều nói, không cần dùng thứ đắt tiền như vậy, nhưng kẻ này không muốn mất mặt, không nghe.”

“Đêm đó còn đánh với tuyển thủ chuyên nghiệp hơn cấp trọng lượng một trận, bị đánh đến mặt mũi bầm dập. Âu phục mua xong, anh ấy mẹ nó lại treo trên sào, Tiểu Bạch cậu nói một chút đi, đây không phải là mất nhiều hơn được sao, trên mặt còn bị thương như thế sao anh ấy có thể theo cậu tham gia bữa tiệc, ai, Tiểu Bạch, cậu làm sao vậy…”

“Rầm” một tiếng, bình nước nặng nề rơi xuống đất.

Tưởng Trọng Ninh ú ớ bị chặn họng, nhìn sắc mặt cô trắng bệch, cậu ta giật mình ý thức được hình như mình… nói sai rồi.

Bình nước lăn vài vòng, lăn đến chân Tạ Tuỳ ở cách đó không xa.

Cậu mặc một cái áo khoác đen, đeo khẩu trang, coi ngươi tối như mực trầm tĩnh như nước, khí chất cả người cũng trầm xuống.

Cậu nhặt bình nước bên chân lên, ánh mắt như đao quét về phía Tưởng Trọng Ninh.

Tưởng Trọng Ninh rùng mình trong lòng: “Cái đó… phải lên lớp, tôi về lớp học trước ha, các cậu chậm rãi trò truyện.”

Tịch Bạch hung hăng trừng mắt nhìn cậu một cái, quay người rời đi.

Tạ Tùy siết chặt phích giữ nhiệt, dừng vài giây về sau, xoay người đuổi theo.

Ở cửa cầu thang trống vắng, Tạ Tuỳ kéo tay Tịch Bạch lại: “Tiểu Bạch…”

Tịch Bạch bỗng nhiên xoay người, lật tay tháo khẩu trang của cậu xuống.

Khoé miệng của cậu có vết ứ máu rõ ràng, vị trí cánh mũi hình như cũng có miệng vết thương rất nhỏ… Cậu chưa từng bị thương thành ra như vậy, chưa từng!

Trái tim Tịch Bạch cứ như là bị dao đâm rồi lại đâm, máu chảy đầm đìa, khó chịu đến không thể thở được, nắm chặt khẩu trang trong tay run rẩy.

“Cậu lại… Cậu…”

"Tiểu Bạch, cậu đừng kích động."

Tạ Tùy thật sự có chút hoảng sợ, cầm cổ tay thon dài của cô: "Cái này không có sao, bị thương ngoài da mà thôi, giống như bị cào ngứa thôi, tôi đã không còn đau."

Tịch Bạch cắn môi dưới, môi bị cắn đến trắng bệch, cô giận cậu nói dối, giận cậu ngu ngốc, càng giận bản thân vì sao lại ngốc như vậy, mời tên này tham gia cái yến tiệc quái quỷ gì đó…

Cô thà rằng không đi, cũng không muốn cậu bị thương tổn chút xíu nào.

Cô đứng dậy rời đi, vừa đi vừa lấy ra điện thoại, muốn nói với bà nội, cô không đi, cô không tham gia bữa tiệc này được .

Tạ Tùy nhìn bóng lưng của cô, cảm giác mỗi một lần hô hấp, lục phủ ngũ tạng đều đau như bị xé rách.

"Tiểu Bạch, âu phục đó… Tôi mặc vào thật sự rất đẹp trai, ngày mai tôi mặc cho cậu xem, được không?"

Ở hành lang trống rỗng, bước chân Tịch Bạch bỗng nhiên dừng lại, cô nắm chặt tay vịn cầu thang, căm giận quay đầu nhìn cậu.

Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ trên cao chiếu vào, bao lấy thân hình tịch mịch mà tẻ ngắt của cậu.

Tịch Bạch hít thật sâu một hơi, “đùng đùng đùng” lại đi lên lầu một lần nữa, đứng trước mặt Tạ Tuỳ.

Cuối cùng vẫn là không đành lòng.

Tạ Tuỳ lấy lòng kéo kéo tay áo của cô: “Đừng giận tôi…”

Tịch Bạch đi đến cầu thang phía trên cậu, nhìn thẳng vào cậu, tay chạm đến khoé miệng đọng máu của cậu, lại chạm vào mũi, nâng cằm cậu lên, nhìn khắp mặt, kiểm tra xem có còn vết thương nào khác hay không.

Tạ Tuỳ cảm nhận được đầu ngón tay mềm mại của con gái di chuyển trên mặt cậu, rất nhẹ, rất lạnh, chạm vào da thịt cậu, lại làm đầu quả tim của cậu dấy lên từng cơn điện giật tê dại.

Cậu nhắm mắt lại, lông mi thật dài rũ xuống, hưởng thụ sự thân mật của cô.

Cô thấp giọng mắng: “Ngu ngốc…”

Cậu nâng con ngươi tối như mực lên, thấp thỏm nhìn cô.

Tịch Bạch rất muốn tức giận, nhưng vào lúc này, phần hối hận và đau lòng vẫn nhiều hơn, cô buồn buồn nói: “Sớm biết vậy, tôi đã không mời cậu.”

“Hiện tại cậu đừng có đổi ý!” Tạ Tuỳ nghe vậy, kích động: “Ông đây đã mua quần áo hết rồi.”

Tịch Bạch tức giận liếc cậu một cái, xoay người nói: "Cùng tôi đến phòng y tế kiểm tra một chút."

"Không cần, không phải vấn đề lớn."

"Cậu có nghe tôi nói hay không?"

Tạ Tuỳ ngẩn người, giật mình hiểu ra rằng cô gái này hình như lại một lần nữa không có nguyên tắc mà tha thứ cho cậu. Tâm cậu chấn động, ba bước gộp thành hai đuổi theo, sung sướng nói--

“Nghe, lời của Tiểu Bạch, tôi đều nghe.”


trướctiếp