Quan chức trung niên có tên là Văn Trạch Đào, là quan lớn một thành phố
lớn của nước Z ở Địa Cầu, gần năm mươi tuổi, trong chốn quan trường mà
nói kỳ thật có thể coi là tuổi trẻ tuấn kiệt.
Chỉ là Văn Trạch
Đào tự mình biết, bằng cấp của hắn không cao, lịch luyện cũng không coi
là nhiều, càng không có bối cảnh, cái chức quan này là kết quả hắn nỗ
lực cố gắng bao nhiêu năm qua mới đạt được. Chính trị của chính phủ nước Z cũng tạm coi như thanh minh, chỉ cần có năng lực cùng nổ lực thì có
thể đạt được thành tựu nhất định, nhưng mà không thể nói, loại thành tựu này là có giới hạn đấy, Văn Trạch Đào ước chừng mình đã đạt tới ngưỡng
tối đa của cái giới hạn này rồi, trừ khi là hắn đạt được công lớn trong
chính trường, bằng không thì trên cơ bản sẽ mãi dừng lại ở cấp bậc này
cho đến khi về hưu.
Nhưng chỉ như vậy làm sao có thể khiến cho
hắn cam tâm, đại trượng phu không thể một ngày không có quyền, huống chi lòng hắn còn có khát vọng cùng dã tâm thật lớn, trong một năm vừa qua,
mỗi đêm bụng dạ của hắn luôn cồn cào quặn thắt, suy nghĩ tìm mọi cách để có thể phá vỡ cái giới hạn này.
Nhưng bởi vì cái gọi là thời
thế tạo anh hùng, trong thời đại hòa bình, giới hạn trần nhà không thể
nào dễ dàng bị phá vỡ như thế được, đây cũng không phải những thế giới
hữu ma đó, một kỳ ngộ liền có khả năng tạo nên một đoạn truyền kỳ. Trong chế độ tập thể của thế giới vô ma, sức mạnh của cá nhân thật sự là nhỏ
bé như con sâu cái kiến.
Cho đến hôm nay, Văn Trạch Đào trở về từ Chủ Thần Không Gian, đầu tiên hắn đứng dậy nhìn xung quanh cả buổi,
sau đó lại dựa vào cửa sổ phòng làm việc nhìn ra ngoài.
Mọi thứ đều bình hòa yên ổn, giống như mỗi một ngày trong bốn mươi năm cuộc đời của hắn vậy.
Nhưng có ai mà ngờ được, mới trước đó không lâu, hắn hầu như cửu tử nhất
sinh, đau khổ giãy giụa trong một mảnh sương mù, xém chút nữa bị một con muỗi to như con chim ưng hút cho khô máu, xém chút nữa bị bắt trói bởi
tơ của một con nhện có độc lớn như một cái cối xay, xém chút nữa bị một
cái xúc tu to lớn mà quái dị bắt đi, xuýt chút nữa bị một con bọ ngựa
cao hơn năm mét phân thây...
Năm ngày năm đêm trải qua sinh tử,
làm cho Văn Trạch Đào cảm thấy dường như hắn đã trải qua cả một đời
người, bây giờ lại trở về với sự yên bình này, hắn nhất thời vẫn còn có
chút không quen, nghĩ tới đây hắn cười cười tự giễu, hỏa diễm trong lòng cũng bắt đầu bùng lên.
Sự thần kỳ của cái Chủ Thần Không Gian
này vượt rất xa sự tưởng tượng của hắn, chưa nói đến những thứ khác, cái gọi là chữa trị toàn thân, lúc ấy khi bọn họ trở về, Vương Vũ dùng
nguyên một bó thuốc nổ tạc đạn kết hợp với Thượng Thanh Tru Tiên quyết,
dưới sự trợ giúp của Từ Văn cùng Alphard mà liều mạng với một con quái
vật thuộc dòng dõi Cthulhu cấp thấp, chính là một sinh vật cao hơn bốn
mươi mét toàn thân dày đặc xúc tu.
Trong vụ nổ đó, con vật này
bị nổ tung thành hai khúc, và chính bản thân Vương Vũ cũng bị nổ thành
hai đoạn. Dưới tình trạng như vậy thì hắn phải chết chắc rồi, cho dù là
trình độ y thuật cao cấp nhất Văn Trạch Đào biết tới cũng không cách nào cứu chữa, nhưng mà sau khi trở về, chỉ trong vòng mười mấy giây ngắn
ngủi vết thường của hắn đã hoàn toàn tái tạo lại, đây không phải là lĩnh vực của y thuật nữa rồi, đây lĩnh vực thuộc về thần tích hoặc là ma
pháp mới đúng.
Lại còn có vô tận vật phẩm có thể hoán đổi, nói
đến cái này, Văn Trạch Đào cũng không có đổi bất kỳ công pháp hoặc là
huyết thống, ngay cả hoàng kim kim cương gì đó đều không đổi, hắn đổi
một phần tư liệu, là tư liệu thông tin về máy bay chiến đấu đời thứ năm
của nước Mỹ, cùng công nghệ chế tạo...
Đồ vật đổi được vốn không được phép chia sẻ với người trong thế giới hiện thực, nếu muốn chia sẻ, phải xem thứ chia sẻ là gì, cùng với đối tượng chia sẻ là ai. Ví dụ như nếu đi chia sẽ công pháp tu luyện của thế giới hữu ma cho thế giới vô
ma, cần tiêu hao điểm số ban thưởng gấp trăm lần cùng với một chi tiết
kịch tính cấp A, còn nếu như là khoa học kỹ thuật vượt trước thời đại,
cần tiêu hao điểm số ban thưởng gấp mười lần cùng với chi tiết kịch
tính cấp B, những vật khác thì tùy thuộc vào tình hình, giá cả đắt hơn
khoảng từ ba đến tám lần.
Văn Trạch Đào đổi phần tài liệu này,
điểm số ban thưởng tiêu hao là gấp ba, toàn bộ tổng cộng tiêu hao một
nghìn năm trăm điểm số ban thưởng, hắn chỉ còn lại có hơn tám trăm điểm, nhưng mà giá trị của thứ này là tuyệt đối xứng đáng để đổi, ít nhất là
xứng đáng đối với hắn.
Nghĩ tới đây, Văn Trạch Đào móc điện
thoại ra bấm số, một lát sau, từ bên trong điện thoại phả ra âm thanh
nghiêm túc của một người đàn ông: "Là đại ca sao?"
Văn Trạch Đào nói thẳng: "Chúng ta hãy gặp mặt nói chuyện... Có liên quan tới công việc của ngươi."
Người đàn ông nghiêm túc bên kia im lặng thật lâu không nói lời nào, không
biết bao lâu sau mới lên tiếng: "Đại ca, điện thoại này có giám sát đấy, hơn nữa ngươi nhắc tới công việc của ta, múc độ quan trọng ngươi nên rõ ràng, nó mang điều lệ quân đội, đây không phải là chuyện đùa đâu."
Văn Trạch Đào vẫn như cũ nói: "Ta hiểu, ở nhà ta đi, chị dâu ngươi cũng có
nói ngươi cùng Tam đệ đã rất lâu không có tới đây chơi."
Văn Trạch Đào nhìn điện thoại, trong nội tâm cũng là một mảnh lửa nóng.
Tư liệu về máy bay chiến đấu đời mới nhất của nước Mỹ, bao gồm công nghệ
chế tạo, trong đó có quá nhiều thứ, ví dụ như động cơ, ví dụ như hình
thái vỏ ngoài, ví dụ như số liệu chiến đấu..., mấy thứ này nếu là ném ra ngoài quốc tế, là sẽ xảy ra chuyện lớn.
Văn Trạch Đào làm chính trị đã lão làng, hắn tự biết rõ vật này có thể giúp hắn đạt được công
lao lớn, nhưng đồng thời cũng là củ khoai lan nóng phỏng tay, cần phải
sử dụng một cách hợp lý, hơn nữa còn cần phải có người che lưng, cần lý
lẽ phù hợp... Nếu không đây cũng không phải là nấc thang để hắn tiến
giai, mà chính là dây thừng treo cổ.
Nhưng mà, tóm lại là tiền đồ trước mắt một mảnh quang minh, ván này, hắn muốn đánh cược đến mười phần!
Vương Vũ bò lên từ mặt đất, hắn nhìn nhìn xung quanh, thở nhẹ ra lại nằm vật xuống.
Thượng Thanh Tru Tiên công cuối cùng không có duyên với cái thế giới này của hắn a!
Vương Vũ đã tra xét quy tắc từ chỗ Chủ Thần, muốn chia sẻ đồ vật từ Chủ Thần
Không Gian với ngươi ngoài mà nói, giá cả mỗi thứ là không giống nhau,
muốn đưa một thứ như Thượng Thanh Tru Tiên công thế giới vô ma để sử
dụng trên quy mô lớn, cần 150.000 điểm số ban thưởng cùng với một chi
tiết kịch tính cấp A, đây chính là bán cái mạng của hắn cũng không có
nổi cái giá đó.
Vì vậy hắn cuối cùng đã mất đi cái hy vọng này,
nhưng mà theo lượng vật phẩm đổi được từ Chủ Thần gia tăng, hắn thấy
được một hy vọng khác, hơn nữa là hy vọng rất lớn.
Vật tư, vũ khí, công nghệ cao, cùng với bộ đội đặc chủng!
Nói thật, kể từ khi Zeeland thành lập, nhân loại không ngừng đánh nhau cùng người máy, cuối cùng đã đã tìm được một nhược điểm của đại quân robot,
nhược điểm này chính là vấn đề truyền thông tin tín hiệu của trí tuệ
nhân tạo.
Sau khi trí tuệ nhân tạo đầu tiên tiến hóa thành siêu
trí tuệ nhân tạo, nó liền cắn nuốt tất cả tồn tại trí tuệ nhân tạo khác, hiện nay kỳ thật chỉ có một siêu trí tuệ nhân tạo ở phía sau màn thao
túng tất cả, nó muốn khống chế người máy nhất định phải truyền thâu tín
hiệu, và thứ mấu chốt chính là tháp tín hiệu, đây cũng là nguyên nhân
duy nhất nhân loại còn có thể may mắn sống sót cho đến ngày hôm nay, đó
chính là siêu trí tuệ nhân tạo này không tin tưởng bất kỳ tồn tại có trí tuệ nào khác, cho dù là nhân loại hay trí tuệ nhân tạo khác, nó chế tạo người máy tuyệt đại đa số cần phải có tín hiệu chỉ huy, nó ngay từ đầu
đã không hề chế tạo người máy có trí tuệ nhân tạo để hỗ trợ nó tuyệt sát nhân loại.
Trong này có lẽ có bí mật rất lớn, nhưng mà nhân
loại cũng không rõ ràng lắm, chỉ biết rõ một điều duy nhất là: chỉ cần
phá hủy tháp tín hiệu, nhân loại có thể tạm thời may mắn sống sót.
Dù sao đại quân robot thế lớn, nhân loại kỳ thật đã bị áp bách đến cực
hạn, tối đa còn có thể duy trì hai mươi năm, sau đó nhân loại trên cơ
bản sẽ tuyên cáo diệt sạch, lý do mấu chốt nhất chính là địa bàn của
nhân loại quá nhỏ, không có nơi trồng trọt lương thực, không có nơi khai thác khoáng sản, năng lượng thì chỉ có thể dựa vào năng lượng mặt trời.
Nhưng nếu có được vô hạn lương thực, vô hạn khoáng vật kim
loại, vô hạn nguồn năng lượng, cùng với các loại nhà máy sản xuất có thể trực tiếp lắp ráp thì sao?
Tất cả những thứ này hiện tại đã có
thể đổi tại Chủ Thần, chỉ cần 1 điểm số ban thưởng có thể đổi 1 tấn gạo
hoặc là bột mì, chỉ cần 1 điểm số ban thưởng có thể đổi 1.5 tấn sắt
thép, thậm chí còn có thể đổi lò phản ứng hạt nhân, đổi dây chuyền chế
tạo các loại vũ khí, thậm chí có thể trực tiếp đổi các loại phương tiện
di chuyển.
Vương Vũ vào sinh ra tử trong thế giới The Mist, đã
xả thân giết vài con quái vật cường đại, hắn lần này có thể nói là thu
hoạch lớn, điểm số ban thưởng gần 10.000, chi tiết kịch tính hơi ít,
nhưng mà cũng có hai cái cấp C, đây một khoản tài phú lớn. Hắn trực
tiếp đổi hai nghìn tấn bột mì cùng ba nghìn tấn sắt thép; đồng thời còn
có hai dây chuyền sản xuất sản suất vũ khí cùng sản xuất đạn dược; về
phương diện năng lượng, hắn còn chưa có cách nào đổi được lò phản ứng
hạt nhân, nhưng cũng đã đổi mười tấm hấp thụ năng lượng mặt trời hiệu
suất cực cao.
Mấy thứ này có thể nói là nhu cầu khẩn cấp đối với Zeeland, thậm chí có thể khiến cho nhân loại ở Zeeland phát động một
chiến dịch phản kích nho nhỏ.
"Hơn nữa... Lễ Giáng Sinh năm nay, sẽ không còn có trẻ em chết đói..."
Vương Vũ run rẩy nhét tay vào trong túi áo, móc ra một gói thuốc lá, đồng
thời đánh thức các thành viên trong đội của hắn, phát cho mỗi một người
một điếu.
Những đội viên này, tuổi cũng chỉ có mười bốn mười
lắm, nhưng đều là chiến sĩ đã trải qua sinh tử, bọn họ cầm lấy mấy điếu
thuốc lá còn sửng sốt hồi lâu, sau đó mới ý thức được mình đang cầm trên tay cái gì.
Một thanh niên trong đó lập tức hưng phấn nói: "Thứ tốt a, đội trưởng, ngươi lấy được từ nơi nào? Không phải là tự bản thân dùng cỏ dại cuốn thành ạ?"
Vương Vũ chỉ là lắc đầu, cười mắng: "Đánh ngươi bây giờ... Mọi người chuẩn bị một chút, chúng ta quay về Zeeland."
Các đội viên đều đang đốt thuốc lá, nghe vậy liền ngây ngẩn cả người, bọn
họ còn chưa kịp chất vấn, Vương Vũ dã trước một bước nói ra: "Phải trở
về trong hai mươi bốn giờ, ta chỉ có thể giữ đồ vật đã đổi trong hai
mươi bốn tiếng, sau này nếu có thể đổi được trang bị không gian thì tốt
rồi..."