Alphard đi ra từ bên trong pháp trận, hắn nhìn đồng hồ cát bên cạnh, lại nhẩm tính một chút, quả nhiên kết quả giống như suy đoán của hắn.
Ra vào Chủ Thần Không Gian chỉ là chuyện trong nháy mắt, mặc kệ bên trong
đó đã xảy ra bao nhiêu sự việc, mặc kệ khoảng thời gian ở bên trong đó
là bao lâu, từ khi tiến vào đến khi trở về chỉ là trong tích tắt.
Đây là sức mạnh to lớn liên quan đến pháp tắc thời gian a, theo sự hiểu
biết của Alphard, không có bất kỳ tồn tại nào có thể làm được điều này,
cho dù là vài vị Thần Linh trên Thiên Giới trong truyền thuyết cũng
không làm được, và Chủ Thần Không Gian lại làm được... Vậy ai mới thật
sự nên được gọi là Chủ Thần?
Alphard lắc đầu, quẳng hết những suy nghĩ không thực tế này qua một bên, thật sự là Chủ Thần thì như thế
nào? Bây giờ thật quá xa xôi đối với một kẻ như hắn, vẫn là ưu tiên suy
nghĩ thực tế một chút đi.
"Đầu tiên là Thượng Thanh Tru Tiên Quyết."
Alphard khẽ lắc đầu, nhưng mà trong lòng vẫn phấn khởi, hắn bất đồng với những
người của thế giới vô ma đó, hắn đổi Thượng Thanh Tru Tiên Quyết đến thế giới hiện thực chỉ cần 15000 điểm số ban thưởng cùng một cái chi tiết
kịch tính cấp B, tuy rằng hiện tại còn chưa thể đổi được, nhưng vẫn có
hy vọng, dựa theo lần thí luyện này mà tính, chỉ cần năm lần Luân Hồi
nữa là có thể đổi, cũng là trong vòng năm mươi ngày.
Huống chi...
Alphard đưa tay ra, nhanh chóng ngưng tụ ra một quả cầu lửa, mà quả cầu lửa này cũng không phải màu vỏ quýt như từ trước tới giờ hắn vẫn làm, mà đã
chuyển biến thành màu vàng, điều này có nghĩa là ma lực của hắn đã vượt
qua ngưỡng giới hạn của Pháp Sư học đồ, tuy rằng còn chưa hoàn toàn,
nhưng đã có thể xưng hắn một tiếng Pháp Sư Alphard rồi.
Phải biết rằng đây chính là Pháp Sư, mà không phải là các loại chức nghiệp nhị
lưu như chiến sĩ, tiềm hành giả, du hiệp, thậm chí còn mạnh hơn so với
các chức nghiệp ma pháp khác như Priest hoặc Druid. Một khi từ Pháp Sư
học đồ trở thành Pháp Sư chính thức, quyển trục ma pháp tạo ra sẽ có uy
lực mạnh hơn gấp hai lần, nôi dung có thể viết trong quyển trục dài gấp
hai lần, và số lượng quyển trục có thể viết ra trong một ngày là nhiều
gấp bốn lần!!
Đây cũng không phải là tương đương với hai Pháp Sư học đồ, mà là hai mươi Pháp Sư học đồ mới đúng!
"Hiện tại trong chủ thành, số lượng Pháp sư tại chức trong công hội Pháp Sư
chỉ có sáu người, tăng thêm ta chính là bảy người rồi, tương đương với
đội quân một ngàn người, hoặc là mười tên có chức nghiệp là chiến sĩ
hoặc là tiềm hành giả..." Alphard thì thào nói xong, hắn dập tắt hỏa cầu trên tay, chuẩn bị đi báo tin vui cho thầy của mình.
Đúng lúc
này, hắn lại nhìn về phía một mặt dây chuyền để trên bàn, hắn yên lặng
đi đến cạnh chiếc bàn cầm mặt dây chuyền này lên, mở ra bên trong có một tấm hình khắc bằng ma pháp, trên đó có một nam tử Elf uy nghiêm đứng
bên cạnh một mỹ nữ loài người, mỹ nữ kia đang mỉm cười, ôm một hài nhi
bán Elf trong ngực.
"Cha, mẹ... Ta nhất định sẽ báo thù cho các ngươi, hãy chờ ta."
Trong mắt Alphard đã có nước mắt, hắn nhớ đến những lời cha từng dạy bảo, nhớ đến những lời càm ràm thường ngày của mẹ, nhớ tới khoảng thời gian hòa
bình lúc nhỏ, nhớ tới rất nhiều thứ...
Hơn nữa trong nội tâm hắn
kỳ thật còn có một chút lo lắng, Liên Minh Bóng Tối là chuyên gia về đùa bỡn linh hồn, trước Liên Minh Bóng Tối, tử vong kỳ thật chỉ mới là sự
bắt đầu, Liên Minh Bóng Tối đặc biệt ưa thích thu thập linh hồn của
cường giả, sau đó tiến hành muôn vàn tra tấn, trong đó linh hồn của
cường giả cứng rắn nhất thậm chí sẽ bị tra tấn trăm năm mới có thể tan
vỡ, mà linh hồn của rất nhiều cường giả sau khi tan vỡ thậm chí sẽ phát
sinh hiện tượng sa đọa, như vậy có thể gia tăng sức mạnh của Liên Minh
Bóng Tối
Cho tới bây giờ Alphard cũng không dám nghĩ nhiều tới
việc này, cha hắn là một kỵ sĩ cường đại, mẹ thì là một mục sư tiếp cận
cấp chủ tế, cả hai đều phù hợp yêu cầu tù binh linh hồn của Liên Minh
Bóng Tối, vạn nhất phụ thân cùng mẫu thân bị bắt làm tù binh, hiện tại
không biết sẽ bị tra tấn thành hình dáng gì nữa....
"Đợi ta, cha, mẹ, ta nhất định sẽ báo thù cho các ngươi, nhất định sẽ cứu các ngươi..."
"Ta muốn hủy diệt hắc ám!!"
...................................
Hắc ám, oi bức, ảm đạm, nham thạch nóng chảy mặt đất...
Quê quán của Lạc Ti chính là nơi này, Hỏa Ngục, là tên nơi đây, cũng là một tầng trong vực sâu không đáy.
Đây là một thế giới trừ sinh vật địa ngục, sinh vật ác ma, cùng với sinh
vật hỏa nguyên tố, sinh vật Undead, còn lại không phù hợp cho sự tồn tại của bất kỳ sinh vật nào khác. Nhưng đây cũng không có nghĩa là nơi đây
không có những sinh vật khác, sử dụng ma pháp tiến hành cải tạo, có thể
làm cho nhân loại cùng các sinh vật sinh từ thế giới khác sống ở nơi
này, tuy rằng hoàn cảnh của họ vô cùng khủng bố.
Lạc Ti sinh ra ở chỗ này, với tư cách con lai nửa người nửa ác ma, nàng kỳ thật có thể
sống ở đây rất khá, hơn nữa nàng còn có tư chất tiềm hành giả, điều này
làm cho lựa chọn của nàng càng nhiều, hoàn toàn có thể gia nhập công hội tiềm hành giả, nhưng... Nàng có một người mẹ, là nhân loại.
Với
tư cách con lai nửa người nửa ác ma, tuyệt đại đa số Tiefling đều đi
theo trận doanh hỗn loạn tà ác đấy, nhưng mà bản chất vực sâu không đáy
là vô cùng hỗn loạn như thế, trong vực sâu không đáy này bất kỳ thể loại ác ma nào cũng có, thậm chí ngay cả Thánh Vũ Sĩ ác ma cũng có, và trận
doanh của Lạc Ti là thủ tự trung lập chuyển lệch hơi tà ác, điều này là
vì nàng không thể nào buông bỏ người mẹ của nàng, một tù binh nữ nô bị
bắt từ thế giới khác đến đây.
Đối với ác ma hỗn loạn mà nói,
không tồn tại khái niệm như con nối dõi, trên thực tế tù binh nữ nô từ
thế giới khác, ở chỗ này bình thường đều tồn tại với tư cách là vật phẩm tiêu hao, chẳng những có thể dùng để xxx, càng có thể làm vật tư để
giao dịch, hoặc là dùng để thực hành nghi thức tà ác nào đó, thậm chí
ngay cả linh hồn cũng có thể bị nghiền ép ra thập phần chất béo.
Và mẫu thân của Lạc Ti cũng không biết may mắn (hay là bất hạnh) còn sống
mà sinh ra Lạc Ti, lý do là bởi vì nàng là một luyện kim sư hi hữu, vì
vậy không có bị giết chết trong Hỏa Ngục này, mà khi Lạc Ti dần dần
thành niên, nàng liền tìm mọi biện pháp để khiến cho mẹ đạt được tự do, hoặc ít nhất cũng là sống tốt hơn một chút, mà không phải cả ngày phải
lao động nặng nhọc, khi thì bị ngược đãi cùng bị xxx.
May mà Lạc
Ti kích phát được một bộ phận huyết mạch Succubus, khiến nàng có thể mê
hoặc được một Ác Ma Lĩnh Chủ cấp thấp, trở thành ái thiếp của hắn, thế
là quyền thế của Lạc Ti phóng đại, rốt cuộc có thể che chở cho mẫu thân.
Nhưng mà...
"Mẹ, đây là thuốc bôi trị liệu, cánh tay bị phỏng của người cần..." Lạc Ti
nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đồng thời móc từ ngực trong ra một lọ thuốc bôi
trị liệu, nhưng mà lời nói vừa ra khỏi miệng, từ bên trong một chai kim
loại bị ném ra ngoài, trực tiếp trúng vào mặt nàng.
Lạc Ti cũng
không phải là ác ma cao cấp, thậm chí chỉ có thể tính miễn cưỡng tiếp
cận với ác ma trung cấp, hơn nữa bản thân nàng là con lai, có thân thể
tương đồng rất nhiều với nhân loại, bị chai kim loại này đập trúng,
thoáng cái khiến cho mũi nàng chảy ra máu.
Lạc Ti cũng không có
sờ mũi cùng mặt, vãn mỉm cười mà nói: "Mẹ, con để thuốc bôi trị liệu
trên bàn, bánh mì đã không còn, con sẽ đi mua một ít, đúng rồi..."
"Cút ngay! Tên ác ma này, ngươi là ác ma, không được tới gần ta, cút ngay!"
Từ trong phòng truyền ra một giọng nữ, lớn tiếng gào thét.
Mặt
Lạc Ti vẫn mang vẻ tươi cười như cũ, nàng nhẹ nhàng đặt thuốc bôi lên
trên mặt bàn, sau đó nói với bóng người trong phòng: "Mẹ, nhớ ăn cơm
uống thuốc đúng hạn, đừng nhìn ra ngoài cửa sổ, còn có..."
"Cút!
Ngươi không ly khai ta liền tự sát! Ha ha ha, chủ nhân của ngươi nhất
định sẽ trừng phạt ngươi đi? Một nhân tài luyện kim hiếm hoi bị các
ngươi chơi chết a, cút a!" Giọng người phụ nữ kia hầu như là điên rồi,
điên cuồng gào la.
Lạc Ti nhìn bóng người kia thật sâu, nàng mỉm
cười thối lui ra khỏi gian phòng, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng nói: "Mẹ...
Chờ người khỏe lại, có thể hát nhạc thiếu nhi cho con nghe được không?
Khi con còn bé thích nghe nhất là bài hát kia..."
Nói xong, Lạc
Ti khép cửa phòng lại, sau đó nàng đi ra ngoài phòng, vừa đi vừa ngâm
nga bài hát, đó là một bài hát nội dung rất đơn giản, như đang dỗ dành
những đứa bé vào trong giấc ngủ, nhẹ nhàng, ôn nhu...
Và dần dần, trên mặt Lạc Ti đã tràn đầy nước mắt, vừa ngâm nga hát vừa đi về phía
tòa thành lãnh chúa cấp thấp mà nàng vẫn thống hận kia...
................................
Từ Văn đang đọc một phần văn bản tài liệu, vừa đọc vừa nhìn tám thanh niên nam tử đang cầm con gỗ đứng thẳng hướng về phía trước, sau khi nhìn một lúc hắn nhẹ nhàng gật đầu, lại tiếp tục xem văn bản tài liệu.
Hắn là một người đọc sách, hắn vẫn luôn là cho rằng là vậy, cho dù đã từng
trải qua nhiều chuyện bị thảm, mong muốn đọc sách của hắn vẫn chưa bao
giờ thay đỏi, chỉ là hiện tại hắn đọc sách không chỉ vì bản thân mình,
mà là vì tất cả người Tấn của thiên hạ này.
Bên trong thế giới
tràn ngập sương mù khủng bố kia, hắn đã nói chuyện với những người ở
tương lai kia về rất nhiều thứ, chính trị, chế độ, dân sinh, khoa học kỹ thuật, lịch sử, bất quá đáng tiếc chính là những người kia tuy rằng
hiểu biết cũng rất nhiều, nhưng mà bọn họ dù sao cũng không phải là
chuyên gia lịch sử, đều là cái hiểu cái không, ví dụ như biết rõ sau
triều Hán là triều Tấn, triều Tấn chia làm hai cái, Tây Tấn cùng Đông
Tấn, còn có Ngũ Hồ loạn hoa, sau đó là Tùy Đường, sau đó...
Những mà hắn cũng đã biết rồi, chính vì biết rõ những điều này, mới hiểu được thế gian này rất khó, dân chúng có nhiều gian khó, cái gọi là nhân giả
ái nhân, hắn là người đọc sách, lại càng minh bạch đạo lý này.
Nhưng mà, khó khó khó.
Bất kể là những gì những người ở tương lai kia đã nói, hoặc suy nghĩ của
riêng bản thân hắn, hoặc là ghi chép bên trong các loại thư tịch đều nói rõ, chính dân tâm mới là chỗ dựa lớn nhất của một dân tộc.
Ở
thời đại này, dân tâm của người Hán sớm đã bị đánh cho sụp đổ rồi, dựa
theo những tương lai đó nói, cần phải chờ đến khi nhà Tùy thành lập,
thiên tử mới có thể một lần nữa mang văn hóa người Hán trở về. Trên thực tế, lời của bọn họ cũng có chỗ mâu thuẫn, Hoàng Đế nhà Tùy Dương Kiên
tuy rằng chủ trương gắng sức thực hiện Hán hóa, nhưng mà cũng không thực sự đạt được kỳ công, nguyên nhân chính là vì thế gia quý tộc phương bắc đã Hồ hóa cực kỳ nghiêm trọng, khi đó hầu như toàn bộ quý tộc thế gia
đều có huyết thống của người Hồ, và nhà Tùy sau hai đời mà chết, một
phần là do Tùy Dương Đế quá mức vội vàng, không cân nhắc các loại dân
nguyện dân sinh, một bộ phận nguyên nhân rất lớn trong đó chính là văn
hóa người Hồ phản khán.
Từ Văn tự nhận là mình không phải là anh
hùng, càng không phải là kiêu hùng, hắn chỉ là một người đọc sách bình
thường, nhưng mà đúng như những gì người đời đã nói vậy...
"Vì thiên địa lập tâm, vì dân sinh lập mệnh, vì vãng thánh kế tuyệt học, vì muôn đời mở thái bình!!"
Từ Văn thì thào nhắc tới những lời nói kia, càng về sau âm thanh càng lớn, hơn nữa khi niệm tụng phảng phất như có ngàn vạn người cùng đồng thanh
tương hợp gọi theo.
Cách đó không xa có vài chục người, bọn họ
đang tại di chuyển tạp vật, khi Từ Văn niệm tụng đoạn văn này, bọn họ
đều nghe nghe thấy được, trong đám người đó còn có hai người sau khi
nghe liền lộ ra vẻ kinh hãi, sau đó nhìn Từ Văn bằng ánh mắt vô cùng
phức tạp, đã khâm phục, lại là tiếc hận, phức tạp vô cùng.
Từ Văn cũng không phát hiện ra, hắn chỉ nhìn lên bầu trời, thì thào nói ra:
"Ta sẽ dẫn dắt các ngươi sống sót, ta nhất định sẽ dẫn tất cả người Hán
sống sót..."