Ê Nhóc Lùn!!!!!anh Yêu Em!!

Chương 57


trướctiếp

Cô bây giờ là hoàn toàn mất kiểm soát rồi. Tự trách chính bản thân mình. Tự giày vò chính mình.

Cô bây giờ chẳng khác nào một kẻ điên. Chỉ biết lẩm bẩm mấy lời linh tinh. Anh đuổi theo cô rồi đứng sau lưng cô chứng kiến tất cả những gì vừa sảy ra. Anh cũng không ngờ, cô lại có phản ứng dữ dội như vậy. Anh còn tưởng, cô cùng lắm sẽ đánh anh tơi bời nhưng thật không ngờ là cô lại tự hành hạ tinh thần của mình.

Là anh sai đúng không? Sai ngay từ lúc bước vào phòng cô mang con dơi ý đi. Nhưng nếu anh không đem vứt con ý đi thì cô vẫn sẽ nhớ nhung cái tên đó sao. Anh không muốn vậy.

Nhưng bây giờ cô thành ra như vậy, anh thấy thà để lại con ý còn hơn.

Bỗng cô không nói gì nữa. Chống tay xuống đất rồi đứng dậy. Cô phủi phủi cái tay vừa chống xuống đất rồi quay người lại bước đi. Anh đúng ngay sau cô nên khi quay lại cô đã đập ngay đầu vào người anh. Cô chẳng ngẩng mặt nhìn xem người mình đụng là ai mà cứ thế bước sang bên rồi đi về phía trước.

Anh đi theo cô, cầm tay cô giữ cô lại. Cô dừng lại nhìn vào cánh tay đang bị cánh tay khác nắm một lúc rồi nhìn lên. Khi ánh mắt cô chạm tới mắt anh. Anh có thể cảm nhận được sự trống rỗng trong mắt cô.

Ánh mắt ấy hoàn toàn vô lực. Nó không có hận thù, không có sự vui vẻ, nó không còn sự nhanh nhậy và nó cũng chẳng còn cảm xúc. Ánh mắt cô có thể sẽ làm người khác ấm áp nhưng giờ thì hoàn toàn không. Một ánh mắt vô hồn .

Anh rùng mình khi nhận được anh mắt đó. Tay anh bất giác bông tay cô ra. Cô lại tiếp tục đi về phía trước. anh vẫn đi sau cô. Bước qua khoảng sân trống trải. Cô bước lên thềm, mở cửa một cách nhẹ nhàng, bước từng bước vào trong nhà. Rồi đi tới cầu thang, bước từng bước vừa nhẹ nhàng, vừa chậm rãi đi lên tầng.

Anh vẫn đi theo cô, theo cô từng bước lên cầu thang. Anh sợ cô đang đi cầu thang mà đột nhiên bước hụt rồi ngã xuống. Nhìn cô bây giờ thật sự mệt mỏi, một chút sức lực cũng bốc hơi không còn nữa. Chẳng khác gì một cái xác biết đi. Vừa đi hết cầu thang, bước lên hành lang của tầng hai. Cô không dừng ại ở cửa phòng mình để mở cửa bước vào mà cứ thế đi đến cuối hành lang.

Cuối hành lang, có một căn phòng. Cô mở cửa bước vào. Sau khi cô bước vào chiếc cửa từ từ đóng lại. Tiếng *phập* do cánh cửa đóng lại vang lên trong không khí yên ắng. Anh mở cánh cửa đó ra rồi đi vào trong rồi đóng của một cách nhẹ nhàng.

Ở trong phòng này không bật đèn. Anh nhìn thấy duy nhất chỉ là màu đen. Anh để tay trên bức tường để lần mò xem có công tắc bật đèn hay không. Đi được khoảng 5 bước chân anh thấy chân mình đá vào cái gì đó. Để tay xuống sờ thử. Nó giống với một cây dương cầm. Sờ tiếp thì anh cảm nhận được những phím đàn. Anh còn tự nhấn vào mấy phím đấy xem nó có phải là dương cầm không nữa. Nó chính xác là một cây dương cầm.

Bỗng anh nghe có tiếng đàn ghi-ta nhè nhẹ ở một góc phòng, rồi tiếng của cô: Anh Vũ, có phải đánh như vậy không? Chỉ em đi!

Anh đi tới chỗ phát ra tiếng. Anh không biết là anh có đang ở trước mặt cô hay không nhưng hiện tại anh cách cô có đúng một bước chân. Cô bỗng lẩm bẩm nói tiếp: Là em muốn anh chỉ em chơi ghi-ta cơ. Chứ nhờ người khác em ứ thèm.

Cô dường như đang đối thoại một mình. Tay anh để lên bức tường gần đấy thì đúng ngay cái công tắc. Có 2 cái công tắc anh nhấn cả hai. Đèn bỗng sáng lên. Đây là phòng ngủ giống mọi phòng thôi. Anh nhìn thấy cô đang ngồi cạnh đầu giường cầm một chiếc ghi-ta. Còn anh thì đứng ngay trước mặt cô.

Anh ngồi luôn xuồng sàn đối mặt với cô. Trong mắt cô hình như không nhìn thấy anh mà đang lạc vào một thế giới khác.

Anh Vũ!!!! Chỉ em một xíu thôi mà. Sao hôm nay anh keo kiệt thế. Cứ đánh piano hoài à.

Vừa nói cô còn làm ra vẻ hờn dỗi nhìn về phía cây dương cầm. Bỗng cô mỉm cười đi lại chỗ cây dương cầm ngồi xuống ghế rồi đưa cây ghi-ta về phía trước như đưa cho ai đó rồi nhìn cây ghi-ta đó một cách ngẩn ngơ. Xong rồi miệng lại cười không ngớt. Còn khen Anh giỏi quá! Đánh đàn hay ghê.

Tiếp đó còn nói: Hay chỉ em chơi piano đi! Mà...

Sau khi nói xong câu ấy, cô như thể đang lắng nghe rồi lại trả lời lại bằng giọng làm nũng: Đâu có đâu. Cho dù em có biết thì chỉ có biết một xíu hà. Vẫn cần người dạy..Anh dạy đi...nhá ... đi...mà...

Ngay sau lời nói, tay cô để lên phím đàn rồi đánh một cách chậm rãi, cứng ngắc. Như thể là lần đầu tiên đánh đàn. Sau đó cô quay đầu sang bên trái rồi nói: Hứ! Anh đừng nói em giả vờ không biết đánh đàn. Là tại có anh ở bên cạnh nên làm cái gì cũng hậu đậu và thiếu tự tin hết á.

Bỗng cô làm như thể có ai đó cốc vào đầu cô rồi còn đưa tay lên xoa đầu:Ui da! Vũ, sao anh cốc em, sau này em mà bị ngu thì anh chịu trách nhiệm nhé. Em ứ để ai chịu trách nhiệm thay anh đâu.

Anh nghe những lời cô nói thì biết rằng cô không còn chút lí trí nào rồi. Hoàn toàn bị lạc vào quá khứ. Anh đứng dậy ngồi lên giường xem mọi thứ diễn ra. Bỗng cô đứng dậy chạy lên giường, ôm lấy cái gối rồi nói: Em không ra khỏi phòng anh đâu. Anh tắm thì anh tắm em ở đây chờ.

Sau đó cô ngẩng mặt lên nhìn chằm chằm về phía trước rồi nói: Em-không-ra. Anh thay quần áo trước mặt em cũng không sợ.

Đừng lôi em ra ngoài. Dù sao sau này em cũng cưới anh. Anh nghĩ xem, năm nay là hè lớp 11, chỉ cần học một năm nữa là em đủ tuổi kết hôn. Nếu anh muốn, chúng ta có thể kết hôn luôn rồi em sẽ học đại học sau, còn không thì em học đại học xong chúng ta kết hôn. Dù sao cũng sẽ cưới nhau, anh ngại ngùng cái gì?

Anh nghe cô nói vậy thì bỗng có cái gì đó hơi nhộn nhạo. Cô từng muốn kết hôn với người khác sao. Cô còn có thể làm nũng với người đó nữa sao? Nghĩ tới đây tim anh bỗng thắt lại. Anh kéo cô về phía mình. Rồi bế cô ngồi lên đùi , để mặt cô đối diện với mình. Vòng tay về phía sau ôm cô Mắt cô ngơ ngắc nhìn anh.

-Chú là ai? *Cô dùng ánh mắt trong veo hỏi anh*

-Chồng em!

-Tuy chú rất đẹp nhưng chú không phải chồng của cháu.Chồng cháu tên Vũ. Chồng của cháu rất giỏi, rất đẹp trai nữa.

-Em có chắc là chồng em tên Vũ, hai người kết hôn chưa mà là vợ chồng.

Cô có vẻ bối rối, hai ngón tay cứ chọt chọt vào nhau. Sau đó nghĩ ra cái gì đó rồi nói:

-Tuy cháu bây giờ mới 10 tuổi, chưa thể kết hôn nhưng chắc chắn tám năm sau khi cháu tròn 18 thì cháu và anh Vũ sẽ kết hôn.

Kết hôn, cô không còn từ nào khác để nói sao. Vừa nãy thì 17 tuổi, bây giờ lại về 10 tuổi. Cô có vẻ ở trong quá khứ nhiều rồi đấy.

-Ai nói rằng em và người tên Vũ kia sẽ kết hôn? *Anh tức giận nhìn cô*

-Cháu nói thế và anh Vũ cũng đã hứa thế mà. Mà chú là ai? Sao bế cháu như thế này?

Anh không thèm để ý tới hai câu cuối của cô.

-Chồng cháu sau này không phải tên Vũ đâu! Là tên Minh biết chưa?

-Sao lại tên Minh. Có phải tên Minh kia làm gì anh Vũ thì anh Vũ mới bỏ cháu. Vậy sau này, cháu sẽ tiêu diệt người tên Minh đấy để cháu với anh Vũ cưới nhau.

Cái gì? Anh nghe nhầm sao? Cô mà lại tiêu diệt anh sao?

Anh còn chưa mở miệng chỉnh cô thì cô đã nói: Chú ơi! Người tên Minh đó như thế nào? Có đẹp trai, hay cao không?

-Em hỏi để xem trong hai người đàn ông ai hơn thì em sẽ chọn người đó à?

-Chú cứ trả lời đi!

-Đẹp trai, mét tám, nhà giàu, tài giỏi.

-Vậy à. Để cháu nhớ thật kĩ. Sau này gặp ai tên Minh mà đúng như miêu tả cháu sẽ đánh cho nó không dám lại gần anh Vũ. Để xem nó có dám phá uyên ương không. Cảm ơn chú nhé. Cháu về đây. *Cười*

Hóa ra hỏi đặc điểm chỉ là để nhận dạng sao. Cái gì mà uyên ương. Cái gì mà lại gần anh Vũ. Cái gì mà chú. Anh đâu có già vậy đâu.

Anh càng ôm cô chặt hơn, không cho cô đứng dậy. Cô nhìn anh rồi nói:Chú à! Chú có thể ra tòa vì tội dâm ô sàm sỡ trẻ chưa vị thành niên đấy. Vậy nên tốt nhất là bỏ cháu ra.

-Ai dạy em?

-Anh Vũ-chồng cháu dạy cháu thế.

-Vậy sao? Vậy thì em kiện đi. Để xem ai thắng!

-Chú bỉ ổi vậy? Bỏ tay ra khỏi người cháu không thì cháu la lên đấy!

Anh càng chẳng bỏ cô ra mà ngược lại một tay thì giữ lấy cô, tay còn lại anh vuốt ve chân của cô từ dưới mà lên, sau đó còn đưa tay vào trong ống quần của cô. Mà đã thế cô đang mặc quần áo ngủ. Vải mỏng, quần thì ngắn.

Cô đưa tay giữ chắc lấy bàn tay đang ở trong ống quần của mình rồi bỏ cái tay ý ra nhưng bất thành. Cô lườm anh rồi mở miệng hét. Trước khi tiếng hét của cô được phát ra khỏi miệng thì đã bị môi anh chặn lại. Nhân lúc miệng cô mở để hét thì lưỡi anh nhanh chóng đi vào thăm dò. Lần này coi như bù cho lần trước đi. Lần trước cô chỉ cho anh hôn ở ngoài.

Chiếc lưỡi của anh càn quét bên trong miệng cô một hồi mà cô không có bất kì phản ứng đáp trả nào. Chính xác là mặt cô đang đơ ra. Hai mắt mở tròn. Chân tay thì cứng đơ.

Nhưng cũng chỉ một lúc thì cô cũng phản ứng lại. Tay cô không ngừng đánh vào người anh, dùng sức đẩy anh ra. Anh thấy cô chống trả càng hôn mạnh hơn. Tay đang để ở chân cô anh đưa lên giữ tay cô lại rồi đè cô xuống giường. Giữ hai tay cô ở trên, tay còn lại thì không ngừng sờ loạn trên người cô.

Cả người anh bây giờ nằm đè lên người cô. La hét không được, dãy dụa cũng không được. Cô cắn mạnh một phát, lưỡi của anh chảy máu. Trong miệng của cô có thể cảm nhận được vị tanh nồng của của máu. Bị cắn đến chảy cả máu, anh không hôn cô nữa.


trướctiếp