“Ha ha ha...” Vừa lên xe thì Tăng Tuyết liền cười bò ra, kích động vỗ lên ghế xe, chỉ vào Lâm Lam: “Sao em lại hư như vậy chứ?”
“Em làm gì?” Lâm Lam quay đầy bày ra bộ mặt vô tội nhìn Tăng Tuyết hỏi.
Tăng Tuyết không nhịn được mà lại bật cười: “Lợi hại đó word Lam, diễn hay lắm, haha. Có điều bây giờ chúng ta làm sao đây?”
Vui xong thì Tăng Tuyết mới nhìn xe, họ đều uống rượu, lái xe sao được?
“Em gọi người lái thuê.” Lâm Lam nói rồi bỗng nhớ ra điều gì đó,
người đàn ông kia nói hôm nay muốn đến đón cô, bây giờ đã đến chưa nhỉ?
Xoa xoa đầu, ngửi lại người mình, lấy chai nước lọc ở bên uống một ngụm lớn, sau đó súc miệng và làm đi làm lại động tác này.
Tăng Tuyết bị làm cho không hiểu gì cả, đưa tay vỗ lưng Lâm Lam: “Em sao vậy? Không sao chứ?”
“Khụ khụ... Không sao, chị ngửi xem trên người em còn mùi rượu
không?” Lâm Lam ho lên hai tiếng, sau đó lại ngửi cơ thể mình, sai đó
lại đưa cánh tay lên hỏi Tăng Tuyết.
“Ách, cậu Thẩm không thích em uống rượu sao?” Tăng Tuyết cuối cùng cũng hiểu ra.
Lâm Lam ngẩn người: “Đã nói không phải là cậu Thẩm rồi mà.”
“Em thừa nhận rồi đó nhá?” Tăng Tuyết kích động, lao đến hỏi Lâm Lam, nhưng lại nghĩ đến điều gì đó: “Không phải cậu Thẩm thì là ai? Lẽ
nào... Tiểu Lam, mặc dù chị thấy bệ đỡ đó có thể giúp nhiều cho sự
nghiệp của em, nhưng chúng ta không lên tìm những lão già như vậy, dù có vất vả hơn chút cũng không nên... trước... trước mặt...”
Tăng Tuyết tâm trạng đầy mình nói một hồi rồi đột nhiên ngừng lại, sau đó trợn tròn mắt nhìn phía trước mặt.
Lâm Lam cũng muốn giải thích với Tăng Tuyết nhưng lại thấy động tác
kỳ lạ của cô ta làm cho mơ hồ, cô quay đầu nhìn theo thì cơ thể lập tức
khựng lại, bất giác đưa tay lau môi.
Lúc này, Tăng Tuyết không khống chế được lực hồng hoang trong cơ thể
mình: “Trời ơi, đẹp trai, đẹp trai quá, Tiểu Lam Lam nhìn anh chàng đẹp
trai kia đi! Đây là lần đầu chị nhìn thấy trai đẹp gần như vậy đó, Ha
ha, ôi mái tóc ấy, ôi chiều cao ấy, khí thế quá... A, Tiểu Lam Lam, chị
muốn lên giường với anh ấy!”
“Khụ khụ... khụ...” Lâm Lam phát hiện Diêm Quân Lệnh thật sự xuất
hiện rồi, vội vàng lau khóe miệng, sau đó lại uống thêm một ngụm nước
nữa, cuối cùng lại nghe thấy câu cuối cùng của Tăng Tuyết, liền bị sặc
nước.
“Khụ khụ...”
“Tiểu Lam Lam, em không sao chứ? Chị nói cho em hay, anh đẹp trai này là của chị, em không được cướp với chị, còn nữa sao anh ấy trông quen
vậy nhỉ... Trời ơi, anh ấy đang đi đến đây đó...”
“Chị bình tĩnh lại đi!” Lâm Lam khó khăn lắm mới phản ứng lại được, dở khóc dở cười nhìn Tăng Tuyết.
“Chị không bình tĩnh được đâu, em nhìn lông mày ấy kìa, mũi ấy, mắt
ấy, trời ơi, đúng là được ông trời sủng ái mà!” Sự mê trai của Tăng
Tuyết đã được khởi động bằng sạch rồi.
Lâm Lam không biết làm gì hơn, dựa lên ghế xe, cứ nhìn Diêm Quân Lệnh đi đến trước xe.
“Xuống đi.” Diêm Quân Lệnh đi đến gần liền ngửi thấy mùi rượu, nhíu mày ra lệnh.
Lâm Lam chu môi, định xuống xe. Không ngờ Tăng Tuyết lại nhảy xuống
xe trước cô, đứng trước mặt Diêm Quân Lệnh, kích động hỏi: “Anh chàng
đẹp trai này đang nói chuyện với tôi ư?”
Diêm Quân Lệnh lại nhíu mày: “Đây là người quản lý mà em nói ư?”
Lâm Lam miễn cưỡng gật đầu, loại quản lý hám trai như vậy đúng là
không đáng tin cho lắm, có điều Lâm Lam cảm thấy chị Tăng Tuyết chỉ hơi
hám trai chút thôi, thực ra thì cũng được lắm.
“Hai người quen nhau hả?” Cuối cùng cũng nhận ra anh chàng đẹp trai
này không nói chuyện với mình, nhưng Tăng Tuyết không hề thất vọng,
ngược lại kích động hỏi Lâm Lam.
“Vâng.” Lâm Lam gật đầu đi xuống xe, sau đó nhìn Diêm Quân Lệnh, rồi
nhìn Tăng Tuyết: “Em giới thiệu một chút, chị Tuyết, đây là chồng của
em, Diêm Quân Lệnh, chồng à! đây là người quản lý cũng là trợ lý của em, là Tăng Tuyết mà em từng kể với anh đó.”
“Cái... Cái gì? Chồng... chồng em? Tiểu Lam em kết hôn khi nào vậy?” Tăng Tuyết lúc này mới kinh ngạc nhìn Diêm Quân Lệnh.
“Nói ra dài lắm, chúng ta đi khỏi đây đã.” Lâm Lam đoán rằng Diêm
Quân Lệnh chắc chắn đã ngửi thấy mùi rượu trên người cô, trong lòng vô
cùng thấp thỏm.
“Nhưng hai người...” Sự tò mò của Tăng Tuyết đã bùng lên rồi!
“Kêu Lý Húc lái xe này, chúng ta đi xe của anh.” Diêm Quân Lệnh nói
xong liền kéo tay Lâm Lam đi về hướng khác. Tăng Tuyết đi theo sau có
chút ngẩn người, mãi đến khi nhìn thấy Lý Húc.
“Anh... anh ta...” Đêm nay Tăng Tuyết đã chịu hai lần đả kích, không
ngờ đằng sau còn có, chỉ vào Lý Húc nói anh ta anh ta nửa ngày trời cũng không nói được ra câu hoàn chỉnh.
Còn Lý Húc đã xuống xe hướng đến chiếc xe đỏ của Lâm Lam.
“Anh đứng lại!” Đến khi Tăng Tuyết phản ứng lại, liền không thèm suy
nghĩ mà thốt lên một câu, khiến ba người kia đều đứng lại, đặc biệt là
Lý Húc, ánh mắt khó hiểu nhìn người phụ nữ thần kinh bất thường này, còn Tăng Tuyết thì kích động lao lên: “Anh là trợ lý Lý Húc của tổng tài
của công ty giải trí Đỉnh Thịnh đúng không? Trời ơi, sau anh lại ở
đây... có điều anh đẹp trai hơn trên ti vi đó...”
Khác với sự thần bí ít lộ diện của ông Diêm Quân Lệnh, Lý Húc đã bị
ông chủ chơi khăm rồi, thường xuyên thay Diêm Quân Lệnh tham gia các
hoạt động, cho nên nếu là người trong ngành thì kiểu gì cũng từng nhìn
thấy Lý Húc trên tin tức.
“Ông chủ...” Lý Húc lần đầu gặp phải chuyện này, nhưng người trước
mặt là người của Lâm Lam, hắn chỉ đành nhìn Diêm Quân Lệnh cầu cứu, hắn
nên làm sao với cô gái mê trai này đây?
“Ông chủ? Cậu kêu anh ta là ông chủ?” Tăng Tuyết lại nghe thấy một
tin động trời nữa, nếu Lý Húc gọi Diêm Quân Lệnh là ông chủ, vậy chỉ có
một khá năng, đó chính là Diêm Quân Lệnh là tổng tài của công ty giải
trí Đỉnh Thành.
Đoàng!
Tăng Tuyết cảm thấy mình như đang nằm mơ, cô ra sức gõ đầu mình, vẫn
chưa đủ, còn đưa tay kéo tay Lâm Lam, tay còn lại tóm chặt lấy Lý Húc:
“Em đánh chị đi, hình như chị đang nằm mơ đó!”
Còn Lâm Lam cũng rất bất ngờ, thì ra Diêm Quân Lệnh không phải là con trai của Diêm tổng, mà chính là Diêm tổng. Nghĩ đến những lời trước đây mình nói ra, bỗng cảm thấy ngượng vô cùng.
“Không phải mơ đâu, có điều chị bảo trợ lý Lý ra trước đi đã, chúng
ta phải đi về.” Cố gắng lấy lại bình tĩnh, Lâm Lam thấp giọng nhắc Tăng
Tuyết.
Tăng Tuyết bây giờ mới tỉnh ngộ, vội buông tay Lý Húc, sau đó kích
động reo lên: “Tiểu Lam Lam, em lại gả cho tổng tài Đỉnh Thành, Trời ơi, em đúng là cóc ghẻ hóa phượng hoàng mà?”
“A, chị không thể nói dễ nghe hơn chút sao.” Nghe thấy câu cóc ghẻ hóa phượng hoàng, Lâm Lam đúng là rất muốn nhổ vào.
“Ha ha.” Tăng Tuyết cười ngây ngốc, cuối cùng mới ngại ngùng xoa đầu: “Chị kích động đến điên mất rồi ư? Có điều em thật sự là Diêm phu nhân, vợ của tổng tài công ty giải trí Đỉnh Thành sao? Sao chị cứ cảm giác
như mình đang mơ không phải sự thật vậy nhỉ?”
“Đồng cảm.” Lâm Lam có thể hiểu được cái nhìn của Tăng Tuyết, bởi vì đến cô còn nghĩ đây là mộng cơ mà.
“Lái xe đi.” Diêm Quân Lệnh nhìn hai người, khẽ thở dài, dặn dò Lý Húc, sau đó giục hai người: “Lên xe đi, có gì nói sau.”
“Ừm.” Hai người cũng ừm một tiếng.
Tăng Tuyết oán trách nhìn Lâm Lam: “Em mau nói cho chị nghe sao em
gặp được Diêm tổng vậy? Để lần sau chị cũng lao theo để thử vận may xem
nào!”
“Hứ, chị muốn lao cũng không lao được.” Lâm Lam kéo Tăng Tuyết lên xe, không hề khách khí nói.