Không có nửa phần chần chờ, Huyết
Minh liền đưa tay vặn trật chân của mình. Sau đó, hắn mới đem đôi giày
của bản thân cởi ra, ném vào một góc trong không gian rồi dùng tay đem
đất cát thoa lên mặt, sẵn tiện cũng vò đầu đến tóc đều rối lên. Kế tiếp, hắn liền nén lại đau đớn mà dùng đôi chân trần của mình chậm rãi đi về
phía hang động kia.
"Hệ thống, đem Chí Dương thể hối đoái đi."
[ Đinh, hối đoái thành công. Điểm phản diện -200.]
[ Chí Dương thể: Thánh thể thượng cổ, khi song tu, thể chất này không chỉ có thể trở thành lô đỉnh mà còn có thể thải âm bổ dương. Nhận được
nguyên tố tu luyện từ việc song tu.
*Thể chất này chỉ có thể dùng cho nam tu sĩ.]
Nhưng là, mặc dù chân đã trật, lòng bàn chân còn bị cát đá cắt đứt da, nhưng
từ đầu chí cuối hắn ngay cả một tia dao động cũng không có. Giống như
đôi chân đang vô cùng thê thảm kia căn bản không phải là của hắn.
- ------------------------
Mà bên trong chiến trường lúc này, hai huynh muội ma tộc kia đã bị kiếm kỹ của Ân Như Tuyết đánh bay, không khống chế được mà đồng loạt phun ra
một ngụm máu rồi ngã xuống đất
Bởi vì biết rõ cả hai đều không
phải là đối thủ của nàng nên bọn họ mới phải dùng đến hạ sách là hạ xuân dược, muốn để nàng cùng Thái Lập Thành gạo nấu thành cơm rồi quy thuận
Ma cung. Nhưng là, bọn họ trăm triệu đều không ngờ rằng, mặc dù đã trúng mị dược nhưng nàng vẫn còn mạnh đến như vậy.
"Ca ca, nàng nhất
định là đã dốc hết linh khí còn lại để đánh ra kiếm kỹ này. Như vậy, mị
dược chắn chắn đã ăn sâu vào trong kinh mạch của nàng rồi."
Nghĩ
đến việc này, hai huynh muội bọn họ cũng lập tức gắng gượng mà bò dậy.
Nhưng là, theo bụi khói tan đi, ở xung quanh đây làm gì còn có thân ảnh
của ai đâu chứ. Vì thế, Thái Lập Thành liền tức giận mà cắn răng.
"Tìm, nhất định phải tìm nàng cho bằng được."
- -------------------------
Mà lúc này, Ân Như Tuyết đang nhanh chóng bước đi trên nền đất ẩm ướt,
linh khí trong cơ thể nàng phảng phất như đều đã tan biến hết. Trên
người cũng có cảm giác hư không, nóng bỏng vô cùng kỳ dị khiến nàng
không nhịn được mà nhíu mày lại.
Nàng vốn dĩ là đến U Ám Sâm Lâm
này cùng với Thương Nguyệt để tìm kiếm tung tích của Thánh thú Kim Đỉnh
Chu Tước. Nhưng là, nàng không ngờ được rằng tin tức này cư nhiên lại có nhiều người biết đến như vậy.
Cho nên, trong lúc giao chiến với
người của Ma cung, nàng và Thương Nguyệt đã bị lạc mất nhau. Mà nàng
trong lúc vô tình cư nhiên cũng bị hai huynh muội Thái Lập Thành ám
toán.
Nhưng là, huynh muội bọn họ cũng đã đoán đúng một điều.
Trong lúc cùng bọn họ giao chiến, một chiêu Thịnh Hàn Băng Sương Kiếm
kia cũng đã làm cho nàng mất hết linh khí, mị dược cũng theo đó mà tràn
ra. Nếu không phải nàng tu luyện là băng hệ - Thanh tâm hỏa dục thì bây
giờ nàng có lẽ cũng đã bị dược lực khống chế.
Vừa chạy, ánh mắt
của Ân Như Tuyết liền nhanh chóng lướt qua phía trên vách đá. Bởi vì có
tu vi Kiếm Thần cảnh nên thị lực của nàng cũng tốt hơn người thường gấp
trăm lần. Chỉ một cái liếc mắt như vậy, nàng liền đã nhìn thấy được ánh
lửa le lói cùng với một bóng người hằn trên vách đá.
Vì thế, nàng liền không chút do dự mà chuyển hướng, đi thẳng về phía hang động đó.
Trong dự định của nàng, nàng sẽ chỉ đến trốn tạm ở bên trong một chút để tránh sự truy đuổi của huynh muội Thái Lập Thành. Chỉ cần cho nàng một
nơi yên tĩnh và một chút thời gian, nàng nhất định sẽ có thể đem mị dược giải trừ.
Vừa đi đến cửa của sơn động, Ân Như Tuyết liền nhanh
chóng thả nhẹ bước chân mà chậm rãi đi vào trong. Đập vào mắt nàng là
một không gian nhỏ hẹp với một ngọn lửa đang được đặt ở một góc cùng với một chút cỏ và củi khô.
Người đâu? Ngay khi Ân Như Tuyết vừa
nghĩ đến điều này, một luồng khí tức liền xuất hiện ở phía sau lưng
nàng, tiếng bước chân nặng nề cũng đi theo vang lên mang theo sát ý. Mặc dù linh khí đã cạn kiệt nhưng tu vi và thể chất của nàng vẫn còn đó.
Vì thế, nàng liền không chút do dự mà nghiêng người sang một bên, tránh
khỏi đòn tấn công của người tới. Sau đó, nàng mới chờ lúc hắn vẫn còn
chới với vì đánh hụt mà đem hắn đè xuống mặt đất, Hàn Băng kiếm cũng
nhanh chóng xuất hiện mà đặt lên trên cổ hắn.
"Buông ta ra."
"Lũ ma tộc khốn kiếp các ngươi có giỏi thì giết ta đi. Dù có chết, ta cũng sẽ không bao giờ chịu khuất phục đâu."
Theo âm thanh tràn đầy phẫn nộ và thù hận này, Ân Như Sương mới có thể nương nhờ theo ánh lửa mỏng manh mà nhìn thấy người dưới thân của mình.
Chỉ thấy đó là một thiếu niên vô cùng tuấn mỹ, mũi cao, môi đỏ, mắt phượng
hẹp dài, gương mặt góc cạnh như điêu khắc. Lúc này, hắn đã tóc tai tán
loạn, gương mặt lấm tấm bùn đất, một đôi đồng tử cũng là vấn đục không
có một tia ánh sáng.
Thiếu niên này là một cái người mù. Ân Như
Sương liền nhanh chóng nghĩ đến điều này, ánh mắt cũng bất giác rơi vào
trên bàn chân sưng tấy, máu tươi đầm đìa kia của hắn. Chẳng lẽ là bị ma
tộc rượt đuổi?
"Ta không hại ngươi."
"Ha, không hại ta sao? Các ngươi giết chết phụ mẫu của ta, giết hại muội muội của ta. Còn muốn bắt ta đi làm lô đỉnh..."
"Chỉ cần Huyết Minh ta còn một hơi thở, ta nhất định sẽ khiến ma tộc các ngươi phải trả giá."
Đối diện với lời giải thích lạnh nhạt của Ân Như Sương, Huyết Minh liền vô
cùng khinh miệt mà phẫn hận nói. Nước mắt cũng phảng phất như muốn chảy
ra, nhưng cuối cùng vẫn bị hắn lại quật cường mà nén lại, không cho bản
thân rơi lệ trước mặt kẻ thù.
[ Đinh, hảo cảm của nữ chính đối với ký chủ +10. Điểm phản diện +10.]
Nhìn thấy bộ dạng kiên cường này cùng với lời hắn nói, Ân Như Sương cũng đã
có thể hiểu được hoàn cảnh của Huyết Minh. Có lẽ, hắn chỉ là một đứa trẻ đáng thương bị ma tu diệt tộc.
Vì thế, nàng cũng liền cố gắng đè nén đi cảm giác khô nóng trong người mà kiên nhẫn giải thích. Nếu là để người trong Vạn Kiếm tông nhìn thấy sự kiên nhẫn này của nàng thì nhất
định sẽ bị dọa cho trợn mắt.
"Ta là nhân tộc, không phải ma tộc."
"Ngươi nói thật?"
Nghe thấy lời này của nàng, Huyết Minh dường như cũng có phần tin tưởng mà
hỏi lại. Sau đó, hắn mới câu nệ mà nâng đầu, nhưng bởi vì đôi mắt "không nhìn thấy", hắn liền "vô tình" mà đặt mũi ở chỗ cằm của nàng rồi chậm
rãi ngửi ngửi, xem có ma khí tỏa ra hay không.
**Kịch bản nhỏ:
- -Huyết Minh: sư tôn a. Ta đau.
- -Ân Như Tuyết: /lạnh mặt đem đan dược nhét vào miệng hắn/ sau này không được diễn kịch.
- -Huyết Minh: Không diễn kịch thì ta làm sao sống được đây?
- -Ân Như Tuyết: /đem một đống linh thạch vứt ra/ Ta nuôi ngươi.