"Hệ thống, không phải một cái thế giới sẽ chỉ có một cái nam chính hay sao?"
Có chút hiếu kỳ mà hỏi, dưới chân của Huyết Minh liền vận dụng Tiêu Dao Du rồi nhanh chóng biến mất phía trong rừng cây.
[ Thường thì một thế giới cũng sẽ chỉ có một cái nam chính duy nhất mà
thôi. Nhưng nơi đây là đại thế giới, giống như là tập hợp của những thế
giới nhỏ khác. Cho nên ở trong thế giới này vẫn còn rất nhiều nam
chính.]
Bên tai liên tục truyền đến tiếng gió lướt cùng với tiếng chim muông bay đi, Huyết Minh liền nhanh chóng xuất hiện ở một gò đất
cao cách chiến trường kia không xa, lẳng lặng mà nghe ngóng cũng như
quan sát động tĩnh truyền đến.
- -------------------------
Phía trên không trung lúc này đang đứng hai cái thân ảnh một nam một nữ. Chỉ thấy nữ nhân thoạt nhìn vô cùng yêu diễm, nơi chốn đều lộ ra vẻ phong
tình trong một bộ tử y. Còn nam nhân vận hắc y cũng chỉ khoảng 30, gương mặt cũng xem như dễ nhìn nhưng đôi mắt lại hiện ra vẻ âm u cùng tàn
bạo.
Mà lúc này, cả hai đang đồng loạt nhìn xuống một nơi bên
dưới mặt đất. Xung quanh bọn họ đều tràn ra ma khí dày đặc khiến người
ta không khó đoán ra được, bọn họ là người của ma tộc. Nhưng điều khiến
cho người ta kinh hãi chính là, nơi đây vốn dĩ là một khu rừng cây cỏ
xanh um, thế nhưng bây giờ ở xung quanh bọn họ với bán kính vài dặm căn
bản là ngay cả một ngọn cỏ đều không có.
"Ân Như Tuyết, ngươi đã
trúng phải Mê tình tán của ta. Nếu trong vòng 1 canh giờ tới ngươi không cùng nam nhân hoan hảo thì ngươi nhất định sẽ phải chết. Vì vậy, ngươi
tốt nhất là nên ngoan ngoãn trở thành đạo lữ của đại ca ta đi."
Nghe thấy lời nói tràn đầy tự tin này của Thái Hân Nghiên, thân ảnh đang
đứng dưới nền đất vẫn như cũ thẳng tắp. Chỉ thấy đó là một nữ nhân có
dung mạo tuyệt sắc, ba ngàn tóc đen như mực, mắt hạnh đen tuyền không
chứa một tia cảm xúc, gương mặt cũng lạnh lùng như phủ lên một tầng băng sương. Nhất là một thân bạch y lại càng sấn đến nàng phảng phất như
muốn trở thành một cái thần nữ chỉ có thể ngẩng đầu ngưỡng vọng.
Lúc này, nàng đang lạnh nhạt mà ôm lấy một cây đàn, khí thế bức người. Mỗi
khi ngón tay nàng lướt qua trên dây đàn, bốn phía xung quanh phảng phất
như đều bị gió lốc cuốn qua mà ầm ầm run chuyển.
"Ha ha, mỹ nhân a. Ngươi vẫn cứ ngoan ngoãn mà làm thê tử thứ 17 của ta đi. Trở thành một phần tử của Ma cung chúng ta."
Thái Lập Thành rất nhanh liền cùng với Thái Hân Nghiên tạo ra kết giới đánh
tan đi âm sắc của Tiêu Vĩ cầm. Sau đó, gã mới lập tức dâm tà mà nói ra,
trong lòng cũng âm thầm chờ mong khi Ân Như Tuyết chịu thỏa thuận.
Từ trước tới giờ, đây cũng là lần đầu tiên gã nhìn thấy được một nữ nhân
lạnh nhạt như thế. Cũng không biết lúc ở trên giường thì nàng có phải
hay không cũng sẽ lạnh nhạt như vậy.
"Mơ tưởng."
Bị dư
chấn của chính cầm âm làm cho ngũ tạng bị thương, Ân Như Tuyết vẫn giữ
bộ mặt lạnh băng như cũ mà lãnh đạm phun ra hai từ này. Nếu không phải
bởi vì nàng trúng phải độc chiêu của bọn họ mà phải phân đi một phần
linh khí để ngăn chặn xuân dược, thì một khúc đàn ban nãy đã có thể đem
bọn họ đánh bay rồi.
"Được a, rượu mời không uống lại cứ uống rượu phạt. Để ta xem ngươi có thể chạy đi đâu."
Mà nghe thấy lời này của Ân Như Tuyết, Thái Hân Nghiên liền cười gằn một
tiếng. Sau đó liền quyết định tốc chiến tốc thắng mà cùng với Thái Lập
Thành xông thẳng về phía nàng, muốn đem nàng khống chế lại.
"Cuồng vọng."
Lạnh lẽo nói ra hai từ này, Tiêu Vĩ cầm trong tay Ân Như Tuyết liền nhanh
chóng biến mất. Thay vào đó là một thanh nhuyễn kiếm dài chừng nửa
thước, tỏa ra hàn khí bức người. Đây chính là bản mệnh kiếm của Ân Như
Tuyết, tên gọi là Hàn Băng kiếm.
Mà nhìn thấy thanh kiếm này, cả
hai cái ma tộc cũng liền lập tức thu hồi lại vẻ bỡn cợt ban nãy mà lập
tức lấy ra vũ khí của mình. Chỉ thấy vũ khí của Thái Hân Nghiên là một
sợi xích dài tận vài thước có màu nâu đỏ. Mà lúc này, năm đầu ngón tay
của Thái Lập Thành cũng lập tức được bao phủ trong năm cái móng vuốt
giả, thoạt nhìn vô cùng sắc bén.
"Giao Ma Trảo."
"Thịnh Hàn Băng Sương Kiếm."
Theo ma khí của Thái Lập Thành truyền vào, xung quanh móng vuốt này cũng lập tức tạo ra một vòng khí đen, đem nó sấn đến càng thêm sắc bén, ẩn chứa
năng lượng đáng sợ.
Đối diện với dây xích đánh tới cùng với Giao
Ma Trảo hung ác của hai cái ma tộc này, Ân Như Tuyết liền bất vi sở động mà thi triển Thịnh Hàn Băng Sương Kiếm. Đây là kiếm pháp mạnh nhất của
nàng ở hiện tại, là võ kỹ Thiên cấp Thượng phẩm.
Một kiếm này ra
như băng sương, mang theo vô tận hàn ý khiến người ta hành động chậm
chạp, có cảm giác máu chảy trong tâm can phảng phất như là bị đông cứng
lại. Một chiêu kiếm vô cùng đơn giản, không có hình ảnh duy mỹ nào cả,
nhưng chỉ có duy nhất một thứ, đó là hữu dụng.
Ngay khi kiếm kỹ
của Ân Như Tuyết cùng với Giao Ma Trảo và dây xích của hai cái ma tộc
này va vào nhau, một luồng khí kình kinh khủng liền từ đó truyền ra bốn
phía, đem đất đá thổi đến bụi bay mù mịt.
Phải biết rằng, Ân Như
Tuyết là cường giả Kiếm Thần cảnh tầng 5, ở trên Thương Lang đại lục này cũng xem như có thể đi ngang. Mà hai huynh muội ma tộc này cũng không
phải là dạng vô danh tiểu tốt. Bọn họ là một trong tứ đại hộ pháp ở Ma
cung, tu vi cũng đã là Kiếm Thánh cảnh tầng 9. Cho nên có câu nói, trâu
bò đánh nhau, ruồi muỗi chết cũng không phải là không đúng.
Người khác có lẽ không nhìn thấy nhưng Huyết Minh bởi vì đứng ở trên cao nên
đã có thể đem trận chiến bên dưới toàn bộ đều thu vào trong mắt. Sau đó, hắn liền nheo mắt mà tìm kiếm xung quanh, ánh mắt rất nhanh liền rơi
vào một cái hang động ở phía trên vách đá cách đó không xa.
Bên
ngoài hang động là một thác nước chảy xuôi, trước cửa hang cũng đã bị vô số loại dây mây và cây cỏ cho che lấp. Nếu không phải Huyết Minh đã
sinh sống trong Yêu Thú Sâm Lâm vô số lần thì hắn có khi đã không tìm
thấy được hang động này rồi.