Nhị đương gia là huynh đệ cùng nhau lớn lên từ bé với Đại đương gia Cao
Lương. Khi còn nhỏ, cả hai cùng nhau cởi truồng tắm rửa trên sông không
ít lần. Mặc dù hành động lúc này của Cao Lương có hơi khó hiểu, nhưng
dựa vào sự tín nhiệm đối với anh em, Nhị đương gia vẫn không hề chần
chừ, lưu loát cởi áo ra, còn chất phác quay đầu hỏi một câu: "Có muốn
cởi quần ra luôn không?"
Miệng còn đang nói nhưng đai lưng đã tháo ra gần hết, Cao Lương ghét bỏ
khoát khoát tay: "Được rồi, được rồi, vậy là được rồi, cậu mặc lại vào
đi. Sao gần đây béo đến mức này thế, béo thêm chút nữa là có thể làm
thịt được luôn đấy."
Nhị đương gia cười tí tửng buộc chặt đai lưng lại, còn đang nghĩ xem vị
Đại đương gia này tự dưng nổi điên cái gì không biết, "Mà anh làm cái gì thế, nói thật cho anh em biết đi. Có phải chỗ đó của anh có bệnh gì khó nói hay không, muốn hỏi anh em nhưng không tiện mở miệng hả?"
Nhị đương gia cảm thấy suy đoán này rất có lý, lòng nhiệt tình lại nổi
lên, hai tay thoăn thoắt làm bộ muốn cởi quần ra tiếp, "Hay anh cứ nhìn
xem sao đi. Không phải anh em khoe khoang đâu, cái đó của anh em . . ."
Đại đương gia tự tay tát lên gương mặt to của mình một cái, trưng ra
biểu lộ của một người có bí mật khó nói tiêu chuẩn. Qua một hồi lâu, Đại đương gia giống như ăn trộm lại gần ôm lấy Nhị đương gia, hai cái đầu
ghé vào chung một chỗ, thì thầm nói nhỏ: "Gần đây tôi, tôi có cảm giác
mình bị bệnh, là … là. . . tôi cảm thấy … hình như tôi thích đàn ông . . ."
Nụ cười hào phóng trên mặt Nhị đương gia chậm rãi cứng lại, hắn ta ngơ
ngác nhìn anh em của mình, bất chợt di chuyển lùi ra phía sau, nắm chặt
dây lưng quần, vừa khó xử vừa hoảng sợ nói: "Lương Tử, tuy rằng chúng ta là huynh đệ, nhưng tôi không phải là loại người như vậy đâu. Tôi cũng
không thể làm ra chuyện có lỗi với Thúy Vân nhà tôi được. Hay là thế
này, anh chọn riêng ra vài người đi. Tôi tuyệt đối không có ý kiến gì,
phải dùng dây thừng trói lại cũng sẽ đưa người đến!"
Đại đương gia Cao Lương thẹn quá hoá giận, đạp cái mông của Nhị đương gia, đá hắn ta ra khỏi phòng.
Huynh đệ không đáng tin cậy, việc này vẫn nên tự mình suy nghĩ thì hơn.
Cao Lương là một người đàn ông không thích xoắn xuýt quá lâu. Mặc dù
trong lòng còn có chút không được tự nhiên, nhưng hành động bên ngoài đã thể hiện rõ ràng phản ứng thực sự của bản thân. Mỗi ngày hắn ta đều đến tìm gặp Lý tiên sinh, đi dạo ở bên cạnh, có việc gì phải lật qua lật
lại nói nhiều hơn mấy lời, không có việc gì cũng phải tìm ra việc để nói nhiều hơn vài câu.
Bình thường ăn uống đều gọi Lý tiên sinh, kiếm được món gì ăn ngon ở
trên núi cũng nhất định phải mời Lý tiên sinh ăn cùng. Gặp phải chuyện
thì luôn có thái độ Lý tiên sinh nói cái gì thì chính là cái đó, Cao
Lương tôi ủng hộ Lý tiên sinh vô điều kiện. Những người ở trong sơn trại tuy chẳng nghĩ theo hướng gì khác thường mà cũng không nhịn được trêu
ghẹo, nói bộ dạng này của Đại đương gia trông rất giống mấy tên đàn ông
sợ vợ một phép.
Tam đương gia đã lớn tuổi thấy vậy liền bảo: "Cái này nói như thế nào ấy nhỉ, mấy người chưa nghe khúc ‘ba người kết nghĩa ở vườn đào’ với ‘ba
lần đến mời’ của gánh hát à? Từ xưa đến nay lão Đại đối xử với quân sư
của mình có khác gì nàng dâu đâu! Mấy người thì biết cái gì, nếu biết
thì mấy người đã làm Đại đương gia từ lâu rồi!"
Nhất thời Đại đương gia không biết là nên cảm ơn Tam đương gia đã thay
mình giấu giếm tâm tư, hay là tức tối cho Tam đương gia một cái tát vì
đã đóng mất cánh cửa cơ hội của mình. Đại đương gia kìm nén đến mức cả
người đều cảm thấy khó chịu, chỉ đành phải uống từng ngụm rượu lớn.
Đối với vấn đề này, từ trước đến nay Thủy Ngân luôn rất mẫn cảm, sao có
thể không phát hiện ra được tâm tư của hắn. Mới đầu cô cứ nghĩ thân phận thật của mình đã bị Cao Lương phát hiện, nào ngờ sau một hồi thăm dò
mới biết, người này hoàn toàn không biết cô là phụ nữ, vẫn còn nghĩ cô
là đàn ông kia đấy.
Tâm tình của Thủy Ngân thoáng có chút phức tạp, Cao Lương thích Lý Lam
Chi trong nguyên tác, hiện tại người biến thành đàn ông mà cũng vẫn
thích. Cái ‘thích’ của vị Đại đương gia này có tính co giãn thật lớn.
Nhưng dù vậy Thuỷ Ngân không hề có ý gì khác, chỉ làm như không nhận ra. Tạm thời có vẻ như Đại đương gia cũng không có ý định nói cho rõ ràng,
vẫn còn đang xoắn xuýt trong lòng ―― Vị đại lão này chưa từng tiếp xúc
với thế giới mới, đột nhiên phát hiện ra sự yêu thích trong tình yêu của mình không đúng với lẽ thường, muốn xây dựng lại thế giới quan cũng cần phải có thời gian.
Mà thế cục lúc này đã không hề an ổn giống như cuộc sống ở sơn trại trên Ma sơn nữa. Hiện giờ bên ngoài hỗn loạn khắp nơi, các nhánh quân kháng
chiến trong nước đã bắt đầu phản kích toàn diện, không quan tâm đến bất
cứ điều gì, quyết tâm muốn đánh đuổi quân xâm lược.
Thỉnh thoảng Thủy Ngân xuống núi, đi ngang qua những ngôi làng có người
ở. Trong làng phần lớn chỉ còn lại phụ nữ và người già, hầu hết đàn ông
trẻ tuổi còn sức khoẻ đã đi gần hết.
"Chồng của tôi nói đánh giặc xong anh ấy sẽ trở lại." Chị gái đang chờ
đợi ở nhà cũng không có quá nhiều khổ sở, cả khuôn mặt đều tràn ngập sự
chờ mong, "Chừng nào đánh đuổi được hết đám quỷ kia đi thì về sau yên
tâm rồi."
Đương nhiên là cũng vẫn có lo lắng buồn bã, nhưng phận làm dâu còn phải
nuôi nấng con cái, chăm sóc cha mẹ già, chăm lo cho cuộc sống gia đình,
những mệt nhọc và áp lực trong sinh hoạt khiến cho các cô không có cách
nào chìm đắm trong thống khổ dài lâu. Khi được hỏi đến chuyện này cũng
không muốn nói gì nhiều.
Người của sơn trại xuống dưới chân núi dùng tiền đổi lấy lương thực,