"Có chuyện gì thế không biết, sao bọn họ đuổi theo đám người kia mà mãi
đến giờ vẫn chưa quay trở lại?" Tiểu đội trưởng của quân xâm lược khẽ
híp mắt, dưới làn mưa nhìn ra phía xa không được rõ cho lắm.
Một người đứng bên cạnh hắn ta nhanh chóng trả lời: "Trời mưa quá lớn,
bọn họ chạy đuổi vào rừng cây, có lẽ là chưa quen đường . . ."
Tiểu đội trưởng có chút sốt ruột, "Mau cử thêm hai người qua đó hỗ trợ đi, đồ vô dụng!"
Đội viên bị hắn ta quát tháo lộ ra vẻ sợ hãi, lớn tiếng tuân lệnh, sau đó lựa chọn điểm danh hai người đội mưa xông ra ngoài.
Lúc này trong căn phòng yên tĩnh ở bên cạnh, Đại đương gia Cao Lương
dùng một đao đâm chết tên quân xâm lược đang định lớn tiếng gào to. Nhị
đương gia thì đi qua cởi dây trói cho hai huynh đệ trong sơn trại.
"Hai người các cậu cũng bất cẩn quá, sao lại để cho bọn chúng bắt được. Thế nào, có thể tự đi được hay không?"
"Đương nhiên là đi được! Bị đánh mấy lần mà thôi, cũng đâu có chết. Cái
lũ súc vật đó, dám đánh bọn ông, phải giết cả đám chúng nó để báo thù!
Còn cả thằng súc sinh hại chúng tôi bị bắt nữa!" Người đàn ông mặt mũi
sưng vù nói chuyện có hơi lớn tiếng, bị đồng bạn dán tay vào bịt chặt
miệng.
"Nhỏ giọng một chút!"
Cao Lương lột quần áo của quân xâm lược, khoác lên người mình, thuận
tiện kêu những người khác, "Mau lên, đổi quần áo đi. Chúng ta nhân lúc
trời mưa to chơi bọn này một trận!"
Lý tiên sinh nói đám quân xâm lược này mặc quần áo của quân kháng chiến
để lừa người, bọn họ chỉ là ‘dĩ kỳ nhân chi đạo, hoàn trì kỳ nhân chi
thân’ (*). Người làm công tác văn hoá có khác, đúng là biết cách ăn nói, suy nghĩ nghiền ngẫm từng chữ một cũng thấy quá tốn sức. Cao Lương vừa
thay quần áo vừa thì thầm cảm thán một câu.
(*) Dùng biện pháp của người khác để trừng trị lại bọn họ.
Trong rừng cây, Thủy Ngân dẫn theo người giải quyết thêm ba tên quân xâm lược, cũng lột quần áo của bọn chúng ra.
Trời mưa rất lớn, quần áo trên người Thuỷ Ngân không tránh khỏi bị mưa
làm ướt. Nhưng cô mặc quần áo khá dày, có bị ướt dán vào người cũng
không nhìn ra điều gì bất thường, chỉ là lúc di chuyển có hơi nặng. Cô
lại khoác thêm bộ quần áo vừa lấy của quân xâm lược nữa, càng không nhìn thấy rõ thân hình.
"Bốn người trong số các cậu và tôi mặc chỗ quần áo này vào, chúng ta giả dạng làm bọn chúng để quay về đó. Hẳn là Đại đương gia bên kia cũng sắp ra tay rồi, chúng ta qua quấy thêm nước cho đục, giết bọn họ trở tay
không kịp."
Mấy người trẻ tuổi tranh nhau giành phần đi, cuối cùng chọn ra được bốn người.
"Ông trời cũng đang giúp chúng ta kìa, nhìn bầu trời sầm sì với mưa lớn
kia đi, chúng ta chưa lại gần thì bọn chúng chưa nhận ra được đâu." Mấy
người trẻ tuổi căng thẳng không ngừng nói chuyện, Thủy Ngân vỗ tay mấy
cái mới an tĩnh trở lại. Đám người nhìn động tác ra hiệu của cô mà bước
ra khỏi rừng cây.
Thủy Ngân trông thấy phòng ốc của ba căn nhà bên kia đã loạn cả lên,
quyết định dẫn người tới thật nhanh, mau chóng tụ hợp với nhóm đánh lén
phía sau.
Một tiểu đội quân xâm lược có tầm trên dưới mười tám người, còn số người tới từ sơn trại phải gấp đôi số này. Mặc dù cách thức chiến đấu lấy ít
thắng nhiều không phải là không có, nhưng hiển nhiên nhóm quân xâm lược
kia đối đầu với nhóm thổ phỉ thực sự là khó có cơ hội trở mình.
Trước khi tiểu đội trưởng bị bắt lại rồi đánh chết, hai mắt vẫn còn trợn to gào lớn ‘không thể nào’. Bọn họ là quân đội cơ mà, sao lại bị mấy
tên thôn dân rừng núi tiêu diệt toàn bộ được kia chứ. Phải biết rằng cả
quãng đường đi đến đây, những người dân bình thường vừa nhìn thấy bọn họ đã quay đầu chạy mất dạng, không người nào dám phản kháng. Ngay cả
những nhóm quân kháng chiến nhỏ lẻ, đối đầu với bọn họ cũng phải chạy
trối chết.
―― giết heo giết dê giết quen rồi, làm sao biết được đám người này cũng sẽ đấu tranh.
Không có người nào quan tâm đến những thi thể nằm trên mặt đất, những
người trong trại đều hưng phấn đi lật mở mấy cái rương ra xem, sau đó là hàng loạt những tiếng hoan hô liên tiếp vang lên.
"Đại đương gia, mau nhìn xem, đây đều là vàng bạc của cải nha! Ở đâu ra mà nhiều của quý như vậy nhỉ!"
"Ai da, cái này có thể đổi được nhiều lương thực lắm đây, nuôi sống được cả trại chúng ta ấy chứ."
Tiếng nói đột nhiên dừng khựng lại, giọng nhẹ hẳn đi, "Má ơi ―― cái này là ―― "
"Là súng! Đây là lần đầu tiên tôi được sờ tận tay đấy, cho tôi xem kỹ một chút nào!"
"Cút ngay cút ngay, cẩn thận tí đi. Thứ đồ này không phải là đồ chơi
đâu, không cẩn thận tự bắn chết mình thì đừng trách ông đây không nhắc
nhở cậu."
"Nhị đương gia, ngài biết dùng súng sao?"
"Thì tất nhiên rồi, trước kia Nhị đương gia có một khẩu súng mà, cũng là cướp từ tay đám súc sinh kia đó. Nhưng tiếc là đạn ít quá, dùng một
chút đã là thứ vô dụng."
Nhị đương gia dùng bàn tay thô ráp gạt một đám thanh niên tay chân lóng
ngóng ra ngoài, hùng hùng hổ hổ quát: "Lượn ra mau, chẳng phải một đám
ranh con trộm súng của ông đi bắn gà rừng đấy à, mẹ nó bắn hết đạn của
ông đây. Súng hết đạn thì còn làm ăn được gì nữa!"
Bên này ầm ĩ náo nhiệt, còn bên căn nhà ở giữa, Thủy Ngân đứng ở trong
phòng, rút cây súng bên hông chưa kịp dùng của tiểu đội trưởng quân xâm
lược.
Đại đương gia Cao Lương