Trong câu chuyện xưa của kịch bản, nhân vật chính chỉ có bốn người, Tỏa Nhi, Triệu Đoan Trạch, Ngụy Tử Mộ và Lâm Lang.
Nếu như muốn kết thúc thế giới này, nhất định phải chết ít nhất hai
người. Nhưng những người này còn chưa xấu đến mức buộc cô phải giết đi.
Theo kịch bản gốc, bọn họ có thể sống thêm rất nhiều năm, cho nên ngay
từ đầu Thuỷ Ngân đã xác định có lẽ mình sẽ sống ở thế giới này trong một thời gian rất dài.
Lúc trước Thủy Ngân luôn là một công dân tuân thủ pháp luật và quy tắc
xã hội. Nếu không phải bị bắt buộc xuyên qua những thế giới này thì chắc chắn cả đời cô sẽ không bao giờ đi giết người. Dù sao cô cũng không
phải là một tên sát nhân hung ác cuồng loạn thích giết chóc.
Trong thế giới hỗn loạn, nếu có người gây tổn thương đến cô hoặc là uy
hiếp đến sự an toàn của người nhà, cô sẽ sớm lên kế hoạch đối phó thật
tốt, vì để sống sót tới lúc cần thiết cô sẽ vẫn ra tay.
Nhưng điều này không có nghĩa rằng việc giết người là đúng đắn, chỉ vì
muốn nhanh chóng kết thúc một thế giới mà chủ động giết đi hai người
không có thù oán gì với mình, cô sẽ không làm vậy. Hơn nữa, tiếp tục
chuyển sang một thế giới khác thì thế nào? Đối với cô mà nói, thế giới
này, thế giới tiếp theo hay bất kỳ một thế giới nào khác chẳng có gì
khác biệt cả.
Đây là ranh giới cuối cùng của cô, không cần biết là đang ở đâu, làm
người đều nên tuân thủ nguyên tắc của chính mình. Như vậy mới không để
bản thân bị mất phương hướng trong "hành trình" dài dằng dặc nhàm chán
này.
Thời gian ở thế giới sau lại dài hơn thời gian ở thế giới trước, giống
như lưỡi đao cùn cứa vào da thịt. Thế giới hiện tại không dữ dội giống
như thế giới đầu tiên, thậm chí còn mang theo một loại không khí giống
như "năm tháng tĩnh lặng" ―― một cuộc sống bình thường lại càng dễ làm
con người khuất phục so với một cuộc sống đầy xung đột trắc trở, từ đó
sẽ phải từ bỏ sự kiên trì của chính mình.
Đặc biệt là ở thế giới này, linh hồn của cô bị vây nhốt trong một thân
thể yếu ớt, không có cách nào được tự do. Mỗi một ngày chỉ có sự bình
thản và yên tĩnh, cảm giác cô độc đó gần như có thể ép một người phát
điên. Do vậy Thủy Ngân không thể không khiến mình phải chú tâm đắm chìm
làm một việc gì đó ―― cô bỏ ra mấy năm chỉ để luyện chữ đọc sách.
Không ngừng tiếp xúc những sự vật mới, học tập kiến thức mới, thì dù
thân thể yếu ớt này có buộc cô phải luôn ở trong nhà thì tâm của cô vẫn
cứ được tự do.
Trong các năm từ tám tuổi cho đến mười lăm tuổi, Thủy Ngân lật tung tất
cả các quyển sách có trong nhà họ Triệu, lại xây thêm một cái thư phòng. Kinh thư, sách sử, sáng tác xưa, văn tập kinh điển của quốc gia cũng
được, hay những sách truyện viết thứ này thứ nọ đang lưu hành bây giờ
cũng tốt, cô đều xem hết.
Có một vài quyển sách giúp cô học được những kiến thức mới, có vài quyển có thể giúp cô mở mang tầm mắt, có quyển cũng không có công dụng thực
tế gì nhưng lúc đọc lại có thể giúp cô thả lỏng đầu óc. Còn có quyển kỳ
thực khá nhàm chán vô dụng nhưng cũng coi như giúp cô hiểu rõ hơn về thế gian muôn màu.
Sau mấy năm kiên trì luyện chữ hàng ngày, cuối cùng Thuỷ Ngân cũng đạt
được một chút thành tựu. Lúc đầu đó chỉ là một phương thức để cô ổn định cảm xúc, về sau dần dần trở nên quen thuộc, lại biến thành một phương
pháp dùng để thả lỏng tâm trí. Nhìn vệt mực đen lướt trên mặt giấy
trắng, cảm giác thoải mái đó không kém gì cảm giác lúc nhảy cao lên khi
múa, hay khi cất cao giọng tận hứng mà hát.
Không chỉ có vậy, điểm thiếu hụt về thính giác lại trở thành thứ hỗ trợ
cho cô tập trung chuyên tâm vào làm một việc gì đó, không để cho cô bị
nhiễu loạn bởi những sự việc bên ngoài.
Triệu lão gia mỗi lần thấy cô đều khen không dứt miệng, còn không ngừng
khoe khoang với mấy ông bạn già. Hai bức chữ ‘phúc’ cô viết tốt nhất,
một bức được Triệu lão gia treo trong đại sảnh, bày cùng với những tác
phẩm của các đại sư thư pháp nổi tiếng; còn một bức bị Triệu Đoan Trạch
cầm đi, treo ở trong phòng của cậu, vừa bước vào cửa là có thể thấy
ngay.
Triệu lão gia và Triệu phu nhân là một đôi vợ chồng cũng như một đôi cha mẹ bình thường nhất trong thời đại này. Tuy rằng sự sáng suốt và cởi mở trong suy nghĩ không bằng ba Đường và mẹ Đường ở thế giới trước, nhưng
chắc chắn rằng họ vô cùng yêu thương cô.
Nhưng nhiều khi, người xấu chưa tổn thương đến mình thì người thương
mình lại càng dễ gây tổn thương cho mình hơn. Mặc dù hai vợ chồng này
yêu thương cô, nhưng quan niệm giữa cô và bọn họ có cách biệt quá lớn,
khẳng định không thể thấu hiểu lẫn nhau. Mà Thủy Ngân cũng sẽ không vì ý tốt của bọn họ mà đi trên con đường bọn họ đã chuẩn bị sẵn.
Cô muốn làm gì hay nên làm cái gì, đã sớm có kế hoạch của chính mình rồi.
Năm Thủy Ngân mười hai tuổi, cô chủ động yêu cầu học quản lý sổ sách
cùng với Triệu lão gia. Cô muốn hiểu rõ tình hình trong các cửa hàng,
nắm chắc hình thức quản lý buôn bán kinh doanh.
Tuy yêu thương con gái thật nhưng Triệu lão gia lại không muốn dạy cho
cô. Ông nghĩ là con gái thì học những cái này có làm được cái gì, sau
này gia nghiệp nhà họ Triệu là của anh trai cô, cũng không để cho cô
quản. Con gái vẫn là nên lấy chồng chứ không phải học những thứ vô dụng
này.
Nhưng ông không thể lay chuyển được sự kiên trì của cả hai đứa con nhà mình.
Thủy Ngân muốn học, Triệu lão gia không dạy, ông anh trai tốt Triệu Đoan Trạch lại vỗ ngực cam đoan cứ để cho cậu dạy. Từ trước đến nay cậu
không muốn học những cái