Thắng thúc phát hiện hình như gần đây Triệu Đoan Trạch cố ý muốn trốn
tránh mình, ngay cả đầu con phố có sòng bạc Thuận Long cũng không đi qua nửa bước, đã liên tiếp hai ba tháng không thấy người.
Bây giờ lão ta muốn tạo mối quan hệ tốt với Đại thiếu gia nhà họ Triệu,
đợi sau này cậu ta thay thế Triệu lão gia trở thành gia chủ, sẽ tạo
thuận lợi cho việc làm ăn buôn bán của mình. Ai biết đâu đột nhiên Triệu Đoan Trạch lại có xu thế muốn cách xa lão.
Vất vả lắm mới túm được người, mời uống một chén trà mà thằng nhóc này
lại tỏ ra đứng ngồi không yên, tâm sự nặng nề, trái lo phải nghĩ còn
chột dạ ―― cứ như thể đang đi ra ngoài hái hoa ngắt cỏ sợ bị cọp cái
trong nhà phát hiện vậy.
Đè xuống ý nghĩ kỳ quái trong lòng, Thắng thúc hỏi Triệu Đoan Trạch:
"Sao thế, là Triệu lão gia chướng mắt loại người làm ăn như ta nên không muốn Triệu đại thiếu gia qua lại với ta phải không?"
Triệu Đoan Trạch thấy nếu nói là vì em gái thì không được hay cho lắm,
chỉ đành phải vụng về ứng phó qua loa cho xong, đẩy việc này cho cha già gánh trách nhiệm.
Trên thực tế, ngoại trừ lần đầu tiên hai anh em bọn họ đưa hai kẻ buôn
người kia về, Triệu lão gia nhấn mạnh với cậu một lần rằng không thể
không có sự phòng bị người ngoài, rằng Thắng thúc không phải thứ gì tốt
ra; sau đó không hề quản cậu nữa. Làm Triệu Đoan Trạch tưởng rằng mình
che giấu được khá tốt, Triệu lão gia không biết cậu và Thắng thúc vẫn
còn liên hệ với nhau. Thế nhưng ngay cả Thuỷ Ngân còn đoán ra được thì
làm sao Triệu lão gia lại có thể không biết.
Chẳng qua là Triệu lão gia không để ý đến mà thôi.
"Đứa nhỏ này sống quá mức thuận lợi, với tuổi tác của nó hiện giờ thì có nói cái gì nó cũng nghe không vào. Nếu không phải tự mình trải qua thua thiệt thì nó sẽ không phân biệt được tốt xấu. Bộ xương cốt này của tôi
sống thêm một hai chục năm nữa không thành vấn đề. Có tôi theo dõi, để
nó phạm chút sai lầm, ăn ít quả đắng cũng không có việc gì."
Lúc Triệu lão gia nói những lời này, chỉ có Triệu phu nhân ở bên người,
bà cũng rất tán thành. Vậy cứ để cho thằng con ngốc kia bị người ta lừa
đi.
Tuy nhiên, hai người lại không hề nghĩ tới, bọn họ mặc kệ nhưng thằng
con trai khó dạy bảo của mình lại bị cô con gái nhỏ chế trụ hoàn toàn
rồi.
"Cái này gọi là 'Vỏ quýt dày có móng tay nhọn' đúng không?" Triệu lão gia nghe được tin tức xong thì cười ha ha.
Gương mặt luôn luôn nghiêm túc của Triệu phu nhân lúc này cũng lộ ra một chút ý cười. Chỉ là chợt nhớ tới thân thể yếu ớt cùng vấn đề bị câm
điếc của cô con gái nhỏ, bà lại không nhịn được mà lo lắng.
"Bây giờ Đinh Chỉ như thế này, về sau cũng không biết làm thế nào mà tìm nhà chồng nữa. Chẳng may không gả ra ngoài được thì biết làm sao." Mặc
dù con gái mới có chín tuổi, nhưng mối lo lắng này của Triệu phu nhân
lại càng ngày càng tăng.
Triệu lão gia không cảm thấy phiền não giống như bà, lên tiếng an ủi:
"Gia nghiệp của nhà họ Triệu chúng ta lớn như vậy, Đinh Chỉ lại lớn lên
dáng dấp đẹp đẽ, còn sợ con bé không gả đi được hay sao? Đừng nói là câm điếc, kể cả người có xấu xí thì cũng vẫn có kẻ nguyện ý cưới!"
"Ông nói linh tinh cái gì vậy." Triệu phu nhân lo lắng: "Thì có người
nguyện ý cưới, nhưng với sức khoẻ của con bé hiện giờ, gả tới nhà người
khác không biết sẽ phải chịu bao nhiêu ấm ức thiệt thòi. Những người
nhìn vào gia nghiệp của nhà họ Triệu mà cưới, đều là vì ham muốn đạt
được lợi ích từ nhà chúng ta, sao có thể thật tâm thật lòng đối xử tốt
với con bé."
Triệu lão gia: "Nói vậy không đúng, phải là người nhìn vào gia nghiệp
của nhà chúng ta mà cưới thì mới yên tâm được. Chỉ cần nhà họ Triệu vẫn
luôn đứng vững không đổ, vĩnh viễn là chỗ dựa cho con gái, có nhà mẹ đẻ
như vậy, lại có người anh trai luôn bao che khuyết điểm như Đoan Trạch,
nhà chồng nào dám bắt nạt con bé chứ."
"Không thể nói rõ việc này với ông được." Dù sao Triệu phu nhân cũng đã
tự mình trải qua, người chồng không đứng ở vị trí của bà cho nên rất
nhiều nỗi khổ của người vợ ông không thể hiểu tường tận được. Cuộc sống
hôn nhân nào có đơn giản như thế, "Nói gì thì nói Đinh Chỉ cũng phải tự
mình trải qua cuộc sống này, trong sinh hoạt khó tránh khỏi có chút xung đột phải chịu ấm ức. Chúng ta cũng không thể ngày ngày ở bên cạnh che
chở cho con bé, việc nhỏ nhặt gì cũng phải ra mặt bảo vệ. Đến lúc đó con bé ở nhà chồng biết sống làm sao."
Kỳ thực Triệu lão gia cũng khá lo lắng.
Mặc dù hiện tại Triệu Đoan Trạch vẫn còn chút ngây thơ, nhưng là một
người đàn ông, sau này còn phải trở thành gia chủ của nhà họ Triệu, chịu chút đắng cay để có kinh nghiệm thì ngày sau nhất định có thể trở thành một thương nhân khôn khéo giống như ông, không cần hai người bọn họ
phải quan tâm lo lắng. Nhưng con gái lại khác, bây giờ tình trạng như
thế này, không thể không cân nhắc cho cẩn thận được.
Kiểu gia đình giàu có như nhà bọn họ, không có khả năng đợi đứa bé lớn
rồi mới bắt đầu suy tính đến vấn đề hôn sự, mà đều thực hiện ngay từ khi đứa bé còn nhỏ. Trước tiên là lựa chọn một nhà có gia thế tương đương,
hai bên âm thầm ngỏ ý qua lại, quyết định xong, lại từ từ chờ đợi. Đợi
đến khi tuổi tác thích hợp, nếu hai bên đều hài lòng thì có thể trực
tiếp tiến hành hôn sự.
Trước kia con gái nhà họ Triệu dáng vẻ xinh đẹp, đầu óc lại thông minh,
những phu nhân có ý tới nhà tìm hiểu không biết có bao nhiêu người.
Triệu phu nhân trước đó không vội vàng gì, thầm nghĩ cứ tìm hiểu kỹ đã
rồi tính. Hiện tại thì sao, những phu nhân có gia thế tương đương không
tới nữa, chỉ có vài