Không lâu sau đó, Tiền Thiển nhận được thông báo từ công ty nam phụ. Cũng trong lúc đó, cô nhận được thông báo bắt đầu nhiệm vụ.
Ngày đầu đi làm Tiền Thiển đã ôm cả một đống bánh theo. Lúc tới bàn làm
việc, chuyện đầu tiên cô làm đó là đặt đống đồ bánh đóng gói xanh xanh
đỏ đỏ ở vị trí dễ thấy nhất, còn cố tình bóc vỏ để lộ bánh bên trong.
Sau khi Tiền Thiển sắp xếp xong, cô được cấp trên trực tiếp của mình, một
chị gái xinh đẹp chân dài đưa tới gặp Tổng giám đốc, cũng chính là nam
phụ Hà Chiêu Lan trong truyền thuyết.
Để mà nói thì loại nhân
viên cấp thấp như Tiền Thiển sẽ không thể gặp trực tiếp Tổng giám đốc.
Chẳng qua chức vị của cô khá đặc biệt, cô là trợ lý thư ký Tổng giám
đốc, nói trắng ra là thư ký của thư ký, kiêm em gái chân chạy bưng trà
đổ nước cho Tổng giám đốc. Ở đây, bất cứ người nào cũng là cấp trên của
cô, gồm cả thư ký xinh đẹp chân dài và trợ lý mặt mày khôn khéo đẹp trai của Tổng giám đốc.
Mà nam phụ Hà Chiêu Lan là cấp trên của cấp
trên của Tiền Thiển. Chị đẹp chân dài dẫn cô tới diện kiến đại Boss khả
năng là để Hà Chiêu Lan nhận mặt, sau này tiện gọi đi bưng trà rót nước.
Hà Chiêu Lan là là soái ca đẹp siêu cấp mặt mày sắc sảo, dáng người thẳng
tắp, khí chất xuất chúng, lông mày như dao cắt, nhìn vào có vài phần
lạnh lùng. Đôi tròng mắt đen lấp lánh, hốc mắt hõm sâu, kết hợp với cái
mũi cao thẳng của anh ta, trông y như con lai vậy.
Quả nhiên
trong tuyện ngọt sủng, đến nam phụ cũng phải là hàng chất lượng cao sao? Nghĩ đến trong kịch bản Hà Chiêu Lan có kết cục cô độc cả đời, Tiền
Thiển có phần than thở phung phí của trời.
Tiền Thiển lễ phép cúi chào Hà Chiêu Lan, lại lễ phép rời khỏi văn phòng Hà Chiêu Lan, toàn bộ suy nghĩ trong đầu đều là dạng "Làm sao để anh ta phát hiện mình ăn
bánh đây”.
Trở lại bàn làm việc của mình, Tiền Thiển nhìn chằm
chằm bánh xốp trên bàn đến ngẩn ngươi, nghĩ tới nghĩ lui vẫn không nghĩ
ra cách nào khả y, hình như chỉ có thể ăn ăn ăn liên tục... Khổ vkl
huhu!
Chị đẹp thư ký thấy từ lúc Tiền Thiển rời khỏi văn phòng
Tổng giám đốc thì ngây người thất thần, không khỏi nở nụ cười: "Chị đã
bảo rồi mà, tổng tài nhà chúng ta quá đẹp trai, mấy cô bé vừa nhìn thấy
không say mê mới lạ."
Lấy chị đẹp thư ký nói vậy, Tiền Thiển vội
phục hồi tinh thần. Cô cường điệu động tác cầm hộp bánh trên bàn lên,
trực tiếp nhét vào miệng.
Thấy chị đẹp thư ký bị cô dọa hết hồn,
chị hơi nhăn mày nhìn Tiền Thiển: "Chu An An, sáng sớm đi làm, còn chưa
bắt đầu công việc em đã ăn rồi à? Buổi sáng chưa ăn cơm sao?"
"Không phải đâu chị Tôn à." Tiền Thiển cố gắng nuốt miếng bánh trong miệng
xuống, giải thich với sếp: "Ngày đầu đi làm đã gặp sếp lớn, em thấy căng thẳng quá, chân tay cứng đờ cả ra, nên mới ăn ít bánh ngọt cho bình
ổn.”
Tôn bí thư bật cười: "Em sợ cái gì chứ! Tổng giám đốc rất
tốt, chỉ cần em chăm chỉ, đãi ngộ và phát triển ở công ty chúng ta cũng
không tệ."
"Chị Tôn cứ yên tâm đi, em sẽ chăm chỉ làm việc!" Tiền Thiển vỗ ngực cam đoan. Cô chưa từng làm chức vị trợ lý thư ký Tổng
giám đốc thế này, nhất định sẽ nghiêm túc góp nhặt kinh nghiệm. Ở thế
giới gốc, Tiền Thiển làm trong bộ phận tuyên truyền của một tập đoàn
lớn. Cô nghĩ, giấy tờ bình thường cô có thể xử lý ngon, lĩnh vực chuyên
nghiệp cũng có thể học rất nhanh.
Tiền Thiển ngồi trước máy vi
tính của mình, nghiêm túc đọc tài liệu thư ký Tôn giao cho. Cô đã làm
việc ở đây một tuần rồi, thư ký Tôn rất hài lòng với cô, nhưng cô lại
không hài lòng với mình lắm. Tới đây lâu như vậy cô cũng chưa tìm được
cơ hội nào biểu diễn màn ăn bánh trước mặt Hà Chiêu Lan. Bạn tốt Trầm
Chu Diêu trong truyền thuyết của Hà Chiêu Lan cũng chưa từng xuất hiện.
Tiền Thiển lôi đống đồ ăn đóng gói tới trước mặt mình, lưỡng lự nhìn đống
bánh xốp bên trong. Có ăn hay không... Giờ không ai nhìn cả... Không ăn
cũng không ai biết...
Hà Chiêu Lan kéo cửa phòng làm việc ra tính vào phòng họp, vừa đẩy cửa ra đã thấy trợ lý thư ký đang nhìn một hộp
bánh, vẻ mặt do dự lưỡng lự.
Hà Chiêu Lan có ấn tượng khá tốt với trợ lý nhỏ mờ nhạt này, chủ yếu là thư ký Tôn rất hài lòng với cô, chị
khen vừa ngoan ngoãn vừa nghiêm túc, quả thực là thanh niên hết mình cố
gắng.
"Thông báo cho cấp bậc quản lý trở lên tới phòng họp tầng 27." Hà Chiêu Lan dặn dò thư ký Tôn.
Nghe thấy giọng Hà Chiêu Lan, Tiền Thiển quay đầu liếc nhìn anh ta rồi lập
tức xoay người nhét một miếng bánh xốp vào miệng. Hà Chiêu Lan nhìn thấy cảnh này không khỏi cảm thấy mù mờ. Ờm.. trợ này mới tới này, có cá
tính ghê thật... Đây là phản ứng bình thường khi trông thấy sếp hả?
"Chu An An, đừng ăn nữa! Nhanh cầm tài liệu tới phòng họp đi, lát nữa ở bên
học cách ghi chép của chị." Thư ký Tôn nhíu mày nhìn Tiền Thiển, cũng
cảm thấy hành động của Tiền Thiển hơi kỳ quái, khiến cấp trên là chị mất mặt ghê cơ. Bình thường trợ lý nhỏ này rất đáng tin, nhưng cái bệnh cứ
gặp Tổng giám đốc là ăn bánh mãi không sửa được thế, Tổng giám đốc đáng
sợ thế à? Rõ ràng đẹp trai phong độ ngời ngời, tính tình cũng tốt, đâu
có hà khắc với nhân viên...
Ánh mắt thư ký Tôn kỳ quái liếc nhìn
Hà Chiêu Lan, dường như muốn nghiên cứu cho rõ xem vì sao Tiền Thiển vừa anh ta đã bị dọa tới mức ăn bánh. Hà Chiêu Lan còn ngây người hơn nữa,
sao hôm nay ngay cả thư ký Tôn cũng không bình thường cho lắm...
Tiền Thiển nhét bánh vào miệng, tay chân nhanh nhẹn ôm tài liệu chạy tới
phòng họp. Thư ký Tôn thấy cảnh này được an ủi đôi chút, may là cấp dưới mình không khiến mình quá bẽ mặt, ít nhất trên phương diện công việc
rất đáng tin.
Khi Hà Chiêu Lan dẫn thư ký Tôn tới phòng họp, Tiền Thiển đã sửa soạn mọi thứ xong xuôi. Thấy tài liệu đã được xếp ngay
ngắn, thư ký Tôn gật đầu khen ngợi. Chị rất yên tâm về mặt công việc của Chu An An làm, không giống vài người trẻ làm chút việc đã nghĩ mình
chịu thiệt.
Thái độ làm việc của Tiền Thiển rất đúng mực. Công
việc ở đây của cô mặc dù chủ yếu để hoàn thành nhiệm vụ nhưng tiền lương cao, đương nhiên cũng phải nghiêm túc làm việc. Là người làm nhiệm vụ
xuyên qua khắp các thế giới, cô hiểu rõ hơn ai hết chuyện không cố gắng
đừng mơ thu được kết quả, làm gì có đĩa bánh nào từ trên trời rơi xuống. Ở công ty tinh hoa đầy rẫy như công ty nam phụ, nếu không cố gắng làm
việc, sợ trong vài phút sẽ phải cuốn gói về nhà.
Hà Chiêu Lan mở
họp cả buổi sáng. Lúc gần trưa, Tiền Thiển được thư ký Tôn cử đi đặt cơm trước. Cô chỉ cần phụ trách đặt cho vài người trong văn phòng Tổng giám đốc thôi, trong đó gồm cả Hà Chiêu Lan.
Tiền Thiển vội vàng chạy về văn phòng, theo lời dặn của thư ký Tôn gọi điện cho nhà hàng. Lúc
này bỗng có người đẩy cửa phòng làm việc.
Đứng ở cửa là một người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai, dáng người cao gầy, nước da trắng trẻo,
đường nét khuôn mặt rõ ràng, tóc đen hơi cuộn, đôi mắt đen láy mang ý
cười, mũi cao thẳng, hình dáng môi tuyệt đẹp, bẩm sinh đã hơi cong môi.
Tiền Thiển vừa nhìn về phía cửa phòng làm việc đã sững sờ. Phản ứng đầu tiên là: Mợ ơi! Đây là mỹ nam trắng đẹp trong truyền thuyết à? Phản ứng thứ
hai là: Nhanh chạy tới bàn làm việc nhét bánh xốp vào miệng thôi.
Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, tên 7788 kia không có lương tâm tẹo nào, bảo
mấy năm tới sẽ đi đánh cờ với chủ hệ thống, kệ cho cô làm thế nào thì
làm, ngay cả nhắc nhở nhân vật cũng không có. Nhưng theo kinh nghiệm của Tiền Thiển, trai đẹp cực phẩm thế này kiểu gì cũng dính líu tới nữ
chính!