Tiền Thiển biết, dù cô có đập hàng tá tiền đi học
đàn cũng chẳng để làm gì. Cô sẽ không thi vào Học viện Âm Nhạc, cũng
không trở thành nghệ sĩ biểu diễn. Cuối cùng cô vẫn thi vào đại học
chính quy, cuối cùng làm một trợ lý nho nhỏ trong công ty nam phụ Hà
Chiêu Lan.
"Chị à, em thấy mình không cần học tiếp với cô Lý đâu. Em định nói
với ba mẹ là đổi sang lớp bình thường. Học cô Lý tốn tiền lắm, em cũng
không có triển vọng lớn gì. Thiên phú âm nhạc của em có hạn, khả năng
sau này không thi vào Học viện Âm Nhạc đâu. " Tiền Thiển cau mày, nhìn
Chu Bình Bình đang thu xếp nhạc phổ cho cô.
"Sao em lại nói vậy chứ? Không thi Học viên Âm Nhạc thì không được
học thầy tốt à? Cứ coi như sở thích của em đi." Chu Bình Bình thở dài:
"Có phải em sợ học phí đắt không? Đã bảo em không lần nghĩ tới chuyện
này mà, ba mẹ có thể lo cho em! Hơn nữa chị sắp lên đại học rồi, có thể
ra ngoài làm thêm. Con nhóc nhà em cứ suốt ngày lo trời lo đất chẳng
đáng yêu chút nào hết."
Chu Bình Bình là một người chị tốt. Cô lớn hơn Tiền Thiển tám tuổi,
vốn là một cô gái mạnh mẽ tính tình nóng nảy hấp tấp nhưng lại chăm lo
chu đáo cho Tiền Thiển. Tiền Thiển lớn lên với người chị thế này hạnh
phúc không để đâu cho hết. Chu Bình Bình thường tiết kiệm tiền đưa Tiền
Thiển mua đồ ăn vặt hoặc mấy thứ đồ chơi nhỏ; lúc ba mẹ không có thời
gian chăm sóc Tiền Thiển thì cô chăm em hết mình; dạy Tiền Thiển bài tập về nhà; ngày nghỉ thì dẫn Tiền Thiển ra ngoài chơi.
Tất cả bạn học rồi hội chị em bạn dì của Chu Bình Bình đều biết cô
rất yêu chiều em gái mình, câu cửa miệng luôn là " An An nhà tớ...",
khiến cho Tiền Thiển thành siêu sao nổi tiếng trong đám bạn bè của Chu
Bình Bình.
Nếu Tiền Thiển mà tới trường Chu Bình tìm cô, kiểu gì cô cũng đắc ý
khoe với bạn bè: "Nhìn đi, nhìn đi, đây là An An nhà tớ, đáng yêu nhỉ?
Nói cho các cậu biết nhé, An An nhà tớ vừa thông minh lại giỏi giang,
còn biết kéo đàn Cello nữa đấy..."
Tình trạng này kéo dài tới khi Chu Bình Bình tốt nghiệp đại học lấy
chồng rời khỏi nhà. Chồng Chu Bình Bình cũng là cảnh sát, làm việc cùng
đơn vị với ba Chu.
Lúc lên đại học có lần Chu Bình Bình tình cờ tới đơn vị thăm ba, thế
rồi gặp một cảnh sát hình sự trẻ tuổi vừa mới vào nghề. Cậu cảnh sát
hình sự này vừa thấy đã đem lòng yêu Chu Bình Bình, rồi lại không biết
bày tỏ thế nào, cứ yên lặng thầm dõi theo cô nhiều năm mới ôm được mỹ
nhân về.
Có thể nói cậu cảnh sát hình sự này yêu Chu Bình Bình tới tận xương tủy, là thê nô chuẩn mực, ba mẹ Tiền Thiển rất hài lòng.
Tiền Thiển cũng hài lòng từ đầu tới chân người anh rể này, chỉ ngoại
trừ một điểm duy nhất. Vì muốn lấy lòng vợ mình, cảnh sát hình sự thê nô đã tự động gia nhập đội quân mua bánh xốp cho Tiền Thiển. Thế là bây
giờ Tiền Thiển phải ăn bánh do bốn người mua, huhu cảm động trào nước
mắt...
Lúc Tiền Thiển thi đại học, cuối cùng không chọn thi vào Học viên Âm
Nhạc mà học đại học chính quy, ngành Toán học. Học vài thứ cần học,
thích ứng với các nhiệm vụ có thân phận khác nhau, Tiền Thiển hiểu rõ
các môn học cơ bản quan trọng tới thế nào. Nhưng vì chuyên ngành Toán
học không hot, và để vào được công ty nam phụ, đạt được chức trợ lý thư
ký, cô còn học song song thêm ngành Quản trị kinh doanh.
Dù học song bằng nhưng Tiền Thiển cũng không định bỏ học đàn. Lúc ấy
Tiền Thiển quyết định không thi Học viện Âm Nhạc, cô Lý dạy cô nhiều năm vô cùng tiếc nuối.Với cô Lý mà nói, năng lực của Tiền Thiển không đến
nỗi nào, cố gắng thêm chút vẫn có khả năng đỗ Học viện Âm Nhạc. Vào Học
viện Âm Nhạc rồi, dù không trở thành nghệ sĩ biểu diễn trứ danh nhưng
sau này tốt nghiệp rồi không khó để vào dàn nhạc làm việc.
Ngược lại, ba mẹ Tiền Thiển không nói gì nhiều với chuyện cô bỏ thi
Học viện Âm Nhạc, cũng thấy tiếc cho số tiền lớn bỏ ra để cô học nhạc.
Tiền Thiển muốn học nhạc thì họ cố gắng tạo điều kiện tốt nhất, Tiền
Thiển không vào Học viện Âm Nhạc, họ cũng ủng hộ vô điều kiện. Tiền
Thiển vô cùng biết ơn về chuyện này.
Chính cô biết rõ việc học đàn Cello tạo thành gánh nặng thế nào với
gia đình này. Cô đã học vài chục năm rồi bỏ dễ như thế, tuy ba mẹ và chị gái không nói gì nhưng cô hiểu trong lòng họ hơi tiếc nuối. Chính vì
thế, dù học đại học bận rộn nhưng Tiền Thiển cũng không bỏ việc chơi
đàn.
Học song bằng lại thêm chơi đàn, cuộc sống đại học của Tiền Thiển vất vả thôi rồi. Năm thứ ba đại học, cô Lý dạy đàn cho cô từ nhỏ thấy Tiền
Thiển chăm chỉ nên giới thiệu cô tới một nhà hàng nhạc cổ điển kéo đàn.
Tuy nhà hàng Tây kia không muốn nhận người tới kéo đàn Cello, nhưng rồi
nể mặt cô Lý nên coi như giúp đỡ kẻ nghèo khó, đương nhiên tiền lương
cũng ít...
Chẳng qua việc học đàn Cello nhiều năm cuối cùng đã kiếm ra tiền
khiến tâm lý Tiền Thiển được an ủi phần nào, cũng cảm thấy tiện giải
thích với ba mẹ và chị gái.
Cuối cùng cũng nhịn được tới khi tốt nghiệp đại học, Tiền Thiển kết
thúc chuỗi ngày chìm trong biển học và làm việc cực nhọc, theo lời 7788
nộp sơ yếu lý lịch vào công ty nam phụ, nhận lời mời trợ lý công việc
cho thư ký. Nếu không có gì bất ngờ, cô có thể thuận lợi vào làm việc.
Thấy vẻ mặt nhẹ nhõm của Tiền Thiển, 7788 lại ngứa mồm: "Đợi khi cô
ăn đủ bánh rồi, cái lúc mà nam chính nhớ tới nữ chính rồi í, thì cô từ
chức đi. Khó lắm mới đụng phải vị diện hiện đại thì đừng lãng phí. Cô
làm nghiên cứu gì đó đi, hoặc ra nước ngoài học Học viện Âm Nhạc cũng
được."
"Đcmm!" Tiền Thiển tức tới mức không thể lôi 7788 tẩn cho một trận:
"Mày định ra nước ngoài học nhạc á! Mày biết lần này tao sinh ra trong
gia đình làm công ăn lương không? Hơn hai mươi tuổi rồi tao còn tốn tiền đi học, mày để ba mẹ hời của tao phải gồng gánh nuôi đứa con này tới
khi nào?”
"Cô có thể vừa học vừa làm mà? Đều được hết đó chứ!" 7788 hung hăng càn quấy.
"Đm cút m* mày đi! Mày nghĩ tao cũng giống hệ thống nhà mày không cần ăn ngủ gì à? Tao to xác thế này rồi chẳng lẽ không chăm lo báo hiếu ba
mẹ à? Mày đừng có suốt ngày lắm mồm nữa đi, có giỏi thì mở bàn tay vàng
cho tao rồi nói." Tiền Thiển tức điên người, 7788 muốn bóc lột trần trụi à.
Nghe thấy ba chữ “bàn tay vàng”, 7788 lập tức tiu nghỉu: "Không học
thì thôi... Bàn tay vàng không có đâu. Tri thức chính là bàn tay vàng,
cô phải cố lên nha! Tôi đi đánh cờ với chủ hệ thống đây, đi liền mấy năm tới đấy..." Nói xong 7788 ù té gấp, y như bị ma rượt.
7788 chạy, Tiền Thiển cũng không thất vọng. Cô biết rõ mình là một
diễn viên quần chúng, đồ chơi bàn tay vàng là đãi ngộ của nhân vật
chính. Cô muốn có bàn tay vàng, thì phải dựa vào bản thân tích lũy từ
từ. Thật ra 7788 nói đúng, bàn tay vàng chính là không ngừng tích lũy
tri thức và kỹ năng.
Là một diễn viên quần chúng có trách nhiệm, mục tiêu trước mắt của
Tiền Thiển không quá to lớn: Thuận lợi vào làm việc ở công ty nam phụ,
làm tốt nhiệm vụ, thuận tiện tích lũy ít kinh nghiệm nghề nghiệp. Đợi
khi nhiệm vụ của cô hoàn thành thì nhìn xem có thể nhảy việc tới chỗ có
đãi ngộ tốt hơn không, tiếm thật nhiều tiền báo đáp ba mẹ ở thế giới
này, để ba Chu, mẹ và chị gái có thể sống tốt. Chỉ thế thôi, những thứ
khác cô không nghĩ tới, gồm cả việc lập gia đình.
Tiền Thiển không muốn kết hôn với ai cả. Cô trong hồi ức cô có Đường Ngự, có Lục Phù Diêu, cô cảm thấy vậy đã đủ rồi.