Mà Hạ Vũ khi nhìn thấy Dạ Minh thì cũng có chút mất tự nhiên mà ôm lấy
cánh tay rồi cúi đầu. Nhưng là khi nghe đến lời nói của Tô Tử Trạch, hắn lập tức liền có xúc động muốn trợn trắng mắt. Cái tên này muốn cua nữ
nhân của hắn đến nghiện luôn rồi hay sao? Hết Huyết Cơ thì lại tới Dạ
Minh. Căn bản chính là muốn tìm đường chết mà.
"Vậy sao. Vậy đây là?"
Nhìn thấy biểu tình vờ như không quen biết mình kia của Hạ Vũ, Dạ Minh liền
có chút buồn cười trong lòng. Đúng là một cái tiểu yêu tinh thật mà, ngủ xong thì định chạy thật sao.
Mà Tô Tử Trạch cũng đau đầu mà chau mày nhìn mấy tên đàn em đang nằm dưới đất kia. Trong lòng âm u nghĩ
đến, đúng là một đám ăn hại mà, ngay cả một tên tiểu tử cũng không đánh
lại được. Nhưng là, ngoài mặt thì hắn ta vẫn tựa như bâng quơ mà nói.
"Là đàn em của tôi không hiểu chuyện mà đắc tội vị thiếu gia này đây. Nhưng là, tôi nghĩ vị thiếu gia này chắc sẽ rộng lượng mà bỏ qua cho, dù sao
bọn họ cũng đều đã bị thương hết rồi."
"Thế nhưng, nếu cậu vẫn chưa hả giận thì tôi sẽ khiến cho bọn họ bồi tội."
Nghe thấy lời này của Tô Tử Trạch, nhất là nhìn thấy vết thương đang rỉ máu
của Hạ Vũ, một cơn bạo nộ liền lan tràn trong lòng của Huyết Cơ. Bảo bối mà nàng cầm trong tay sợ vỡ, ngặm trong miệng sợ tan cư nhiên lại bởi
vì tên nam nhân này mà bị thương.
Ngay khi Huyết Cơ muốn đem Tô
Tử Trạch nghiền thành tro thì bàn tay của nàng lại bị người bắt lấy, vừa quay đầu nhìn sang, đối diện với nàng lại chính là cái lắc đầu và ánh
mắt an ủi của Hạ Vũ. Vì thế, nàng liền cắn răng mà đè xuống cỗ tức giận
này.
"Hạ thiếu a, lời của hắn ta nói là thật hay sao?"
"Đúng vậy."
Nghe thấy câu trả lời này của Hạ Vũ, những người xung quanh cùng Phan Lộ Lộ
cũng không có gì là kinh ngạc cả. Bởi vì câu nói ban nãy của Tô Tử Trạch căn bản chính là giấu kim trong bông. Nếu Hạ Vũ không thừa nhận thì sẽ
bị mang danh lòng dạ hẹp hòi, nhưng nếu hắn thừa nhận thì sẽ phải ngậm
bồ hòn làm ngọt.
Mặc dù đã dự đoán trước nhưng khi nghe thấy câu
trả lời của Hạ Vũ, ánh mắt của Phan Lộ Lộ cũng không nhịn được mà hiện
lên một tia khinh miệt. Uổng công cô ta ban nãy còn có điểm thưởng thức
vị Tam thiếu gia này. Nhưng giờ xem ra, căn bản cũng chỉ là một tên nhu
nhược có túi da đẹp mà thôi.
"Nhưng là, việc bọn họ muốn cướp đồ
của tôi, tôi đã trả. Nhưng còn việc gã ta muốn tôi tự phế đi một tay để
xin tha thì vẫn chưa trả xong."
Câu nói này của Hạ Vũ liền khiến
những người xung quanh lập tức ngớ người, nhưng là Hạ Vũ chính là ai a,
mạch não của hắn căn bản là khác xa người thường có được không?
"Mày...Aaa..."
[ Đinh, nhiệm vụ phụ tuyến 3: Độ hoàn thành 5*. Khen thưởng: 10 triệu Điểm cảm xúc, gói "quà thần bí" x1.]
Vì thế, dưới vô số ánh mắt kinh hách, Hạ Vũ liền không chút do dự mà bắn
hai phát súng xuyên qua hai cánh tay của Mạnh Hùng. Khiến cho gã chỉ kịp hét lên một tiếng thì liền đau tới ngất xỉu, còn về tứ chi của gã cũng
đã xem như đồng loạt phế đi.
Mà những người xung quanh cũng đã bị sự tàn nhẫn cùng không quản mặt mũi này của Hạ Vũ làm cho kinh ngạc đến há hốc. Mặc dù cách làm của Hạ Vũ cũng không được gọi là tàn nhẫn cho
lắm, nhưng là cách sát phạt quyết đoán cùng với không làm theo lẽ thường này của hắn cũng đã khiến cho bọn họ thầm nghĩ, nhất định vạn vạn cũng
không được trêu chọc người này.
"Đi thôi."
"Khoan đã, Hạ thiếu a, mặc dù cậu cũng là người bị hại, nhưng là..."
Nhìn thấy Hạ Vũ đang muốn lôi kéo Huyết Cơ rời đi, Phan Lộ Lộ liền có chút
ấp úng mà nói ra. Đối với việc này, Hạ Vũ cũng dừng lại bước chân mà
liếc nhìn cô ta một chút, biểu cảm trên gương mặt cũng vô cùng nghiêm
túc mà trần thuật.
"Thứ nhất, bọn họ gây sự trước."
"Thứ
hai, đồ đạt xung quanh cũng là bị bọn họ bắn hư. Mười viên đạn có trong
băng đạn của tôi chưa từng bắn trượt một viên nào. Đương nhiên, viên bắn cảnh cáo liền không tính."
"Thứ ba, máu rơi trên sàn là của bọn họ. Không phải tôi."
Cho nên, ý của Hạ Vũ nếu giải thích bằng cách đơn giản thô bạo thì chính
là: Ta không biết, ta không sai. Người sai là bọn họ, ngươi cứ tìm bọn
họ mà đòi trách nhiệm đi.
"Đúng a, các ngươi không cần đổ oan cho bảo bối nhà ta."
Nhìn thấy biểu tình vô trách nhiệm này của Hạ Vũ, Huyết Cơ liền sủng nịch mà gật đầu hùa theo hắn. Khiến cho những người vây xem đều cảm thấy ngọt
đến răng đều ê lên.
"Hai người có thể rời đi."
Im lặng nãy giờ, Dạ Minh cư nhiên lại lạnh giọng nói ra. Làm cho Hạ Vũ khó thể tin
được vào lỗ tai của mình, chẳng lẽ, cô căn bản là cũng không nhớ đến
hắn, hoặc là không nhìn thấy mặt của hắn?
"Đa tạ."
Vì thế, Hạ Vũ liền thả lỏng người mà nói ra lời cảm ơn một cách vô cùng tự
nhiên với Dạ Minh. Bây giờ, hắn cũng đã không sợ những chuyện mất mặt
trong một đêm kia của bản thân bị người biết đến rồi.
"Cậu ta nói đúng a, chuyện này là do tôi sai khi không dạy dỗ tốt đàn em. Vì vậy, tôi sẽ chịu trách nhiệm."
Nghe thấy lời nói của Dạ Minh, mặc dù trong lòng không muốn nhưng bởi vì
không muốn cùng cô đối nghịch, Tô Tử Trạch cũng chỉ có thể khó khăn mà
đem cục tức này nuốt xuống bụng.
"Nếu Tô lão đại cũng đã nói như vậy thì hai người đi được rồi."
"Những viên đá đó toàn bộ đều bán cho đổ thạch phường của các người."
Vì vậy, Hạ Vũ liền nhàn nhạt nói ra, sau đó mới nắm lấy tay của Huyết Cơ
rồi xoay lưng rời đi theo nam nhân viên ban nãy. Nhưng là, hắn cũng
không quên để lại viên phỉ thúy ban nãy và một viên lục bảo xanh để sử
dụng.
"Minh Minh, em có rảnh hay không? Nếu không chúng ta đi ăn..."
Ngay khi bóng lưng của Hạ Vũ vừa biến mất nơi cửa, Dạ Minh cũng không một
chút do dự mà xoay người rời đi. Mặc cho Tô Tử Trạch liên tục lải nhải
sau lưng của cô. Tiểu yêu tinh, lần này bởi vì có phiền phức bên cạnh
nên phải để ngươi trốn một lần. Nhưng lần sau, ta sẽ không để ngươi chạy nữa đâu a.