Lúc này, gã đang vô cùng cung kính mà đứng bên cạnh của một người, hoàn
toàn không còn bộ dáng phách lối trước mặt Hạ Vũ nữa. Nhưng là, khi nhìn thấy hai người bọn họ, gã liền có chút âm tàn mà nói.
"Lão đại, hắn chính là tên tiểu bạch kiểm khi nãy mà tôi đã nói với ngài a."
Đối diện với tầm mắt của Hạ Vũ lúc này là một nam nhân khoảng tầm 25 tuổi,
trên người mặc một bộ đồ vest màu đen, ở phía trên vai trái của áo có in hình một con bạch hổ với đôi mắt màu vàng ánh kim, khác hẳn với con hổ
có đôi mắt đen được in trên áo của Mạnh Hùng.
Nhưng điều làm cho
Hạ Vũ cảnh giác đó là, trên người của nam nhân này có tỏa ra một luồng
khí tức nguy hiểm giống như một con dã thú. Trên gương mặt anh tuấn cũng là một đôi mắt sắc bén chứa đựng sự âm u cùng rét lạnh.
"Không bán. Đồ đã tặng cho cô ấy rồi."
Hạ Vũ không có một tia cảm xúc mà nhàn nhạt nói ra, rõ ràng là không muốn
cho người trước mắt này một chút mặt mũi nào. Dù sao đi nữa, Hạ Vũ hắn
cũng không phải là bị dọa mà lớn.
Mà nghe thấy lời này của Hạ Vũ, Tô Tử Trạch liền chau mày mà đưa mắt nhìn sang Huyết Cơ. Sau đó mới
không mặn không nhạt mà hướng về phía nàng ra lệnh một tiếng, chờ đợi
nàng vui vẻ mà chạy sang phía hắn ta, gọi một tiếng: Tử Trạch ca ca.
"Tiểu Diễm, qua đây."
Nhưng là, Huyết Cơ ngay cả một ánh mắt cũng chẳng thèm quăng cho hắn ta. Thấy vậy, Hạ Vũ cũng có chút đắc ý mà hấc hấc cằm. Cái tên đáng ghét này cư
nhiên lại muốn đào góc tường nhà hắn a. Muốn đem thê chủ... Khụ khụ, nữ
nhân của hắn gọi đi sao? Về tu luyện thêm mấy kiếp nữa đi.
"Thẩm Diễm?"
Nhìn thấy điều này, đôi mắt của Tô Tử Trạch liền hơi rũ xuống, trầm giọng mà nói ra, ngay cả âm thanh cũng đã ẩn ẩn tức giận. Khối phiền toái luôn
luôn đi theo sau lưng hắn ta, hôm nay cư nhiên lại đứng bên người của
tên đàn ông khác mà xem hắn ta như không khí?
"Cho cô 3 giây, lập tức đi qua bên này. Nếu không sau này đừng xuất hiện trước mắt tôi nữa. Cái trò lạt mềm buộc chặt này của cô, tôi xem chán rồi."
Nghe
thấy lời hâm dọa này của Tô Tử Trạch, Hạ Vũ cùng Huyết Cơ đều đồng loạt
ném cho hắn ta một ánh mắt giống như đang nhìn một kẻ ngu vậy. Không ngờ ngoại hình nhìn cũng không tệ nhưng lại mắc phải bệnh ảo tưởng thời kỳ
cuối. Bệnh ảo tưởng cũng là bệnh, phải trị.
Mà Tô Tử Trạch lúc
này cũng bị ánh mắt của hai người làm cho vô cùng tức giận, nhất là khi
ánh mắt chế giễu cùng tìm tòi nghiên cứu của những người xung quanh đều
rơi vào trên người của hắn ta.
Cái cô Thẩm Diễm này hôm nay là
uống lộn thuốc hay sao? Cư nhiên lại còn dám chống đối hắn ta, chẳng lẽ
là để trả thù việc bị hắn ta hủy hôn?
"Lão đại, không cần nhiều lời với hắn làm gì a."
"Có khi hắn là có mạng mua mà không có mạng dùng thì sao."
Nhìn thấy Tô Tử Trạch cau mày, Mạnh Hùng liền vội vàng nói ra. Nhất là khi
nhìn thấy mi tâm của hắn ta giãn ra, rõ ràng cũng không phản đối lời nói này của gã. Vì thế, gã liền vô cùng sung sướng mà nghĩ đến, không bao
lâu nữa gã liền đã có thể đem tên tiểu bạch kiểm này dạy dỗ một trận cho ra trò rồi.Thuộc tính nhân vật:*Tên: Mạnh Hùng. ( Nam)
*Tuổi: 31.
*Ngoại hình: 40/100.
*Sức mạnh: 210/100
*Nhanh nhẹn: 91/100.
*Chỉ số thông minh: 65/100.
*Sở trường: Lái xe, đấu vật, bắn súng.
*Đánh giá: Sơ cấp điểu ti.
*Hảo cảm hiện tại: -60/100. ( chán ghét).
[ Đinh, nhiệm vụ phụ tuyến 3 mở ra: Mạnh Hùng đối với ký chủ sinh ra sát tâm, nhất định phải dạy lại gã cách làm người.]
Vì vậy, Hạ Vũ liền từ trong hệ thống đổi một cây súng lục bình thường được lắp đầy đạn, tốn 1 triệu Điểm cảm xúc. Không chút do dự mà bắn một phát đạn xẹt qua trên đỉnh đầu của Mạnh Hùng, sau đó mới đưa súng nhắm vào
đầu của Tô Tử Trạch.
Mà những đàn em của Tô Tử Trạch cùng với Mạnh Hùng cũng từ trong kinh ngạc phản ứng lại mà nhao nhao rút súng ra rồi chỉa về phía Hạ Vũ và Huyết
Cơ. Mà những người vây xem cũng vội vàng hét toáng lên rồi bỏ chạy bốn
phía, cả tầng 3 nhanh chóng rơi vào một mảnh hỗn độn.
"Nếu mày
dám bóp cò, tụi tao nhất định sẽ bắn mày thành một cái rổ. Nếu khôn hồn
thì mau quỳ xuống, tự chặt một tay để xin tha..."
Cẩn thận mà đem Tô Tử Trạch đưa về phía sau lưng, Mạnh Hùng mới cười gằn mà nói một
tiếng. Một tên tiểu bạch kiểm ngay cả súng đều bắn trượt mà còn dám uy
hiếp người trong hắc đạo như bọn họ, đúng là chán sống quá rồi.
Nhưng là, chờ đợi Mạnh Hùng cũng không phải là lời xin tha của Hạ Vũ, thay
vào đó là hai phát súng vô cùng chính xác mà bắn xuyên qua đầu gối của
gã, khiến gã không khống chế được mà quỳ rạp xuống đất. Điên cuồng la
hét mà ôm lấy hai chân của mình.
"Aaaaa....Giết nó...mau giết nó cho tao..."
Nghe thấy lệnh của Mạnh Hùng, sáu tên đàn em xung quanh cũng đều đồng loạt
nhắm về phía Hạ Vũ mà bắn. Thấy vậy, Hạ Vũ cũng nhanh chóng đem Huyết Cơ cho ngồi xổm xuống đất, vội vàng né đi những đường đạn bay tới.
"Bảo bối..."
"Ngồi yên. Ta sẽ tự lo được."
Mặc dù tốc độ của những viên đạn này ở trong mắt của Hạ Vũ cũng đã giảm đi
gần nửa, nhưng việc muốn tránh thoát được dưới làn mưa đạn như thế này
cũng không phải là dễ.
Vì thế, đợi khi Hạ Vũ đem 6 tên đàn em này toàn bộ đều bắn gục thì trên người hắn cũng đã bị đạn xẹt qua hai chỗ
là cánh tay trái và vai phải, máu tươi cũng bắt đầu từ miệng vết thương
rỉ ra. Lúc này, Hạ Vũ mới nhớ tới, dường như từ khi trọng sinh đến giờ,
đây là lần đầu tiên hắn chảy nhiều máu như vậy thì phải.
"Khoan
đã, các vị có thể nói cho ta là chuyện gì đang xảy ra không a? Tô lão
đại, anh đây là muốn ở trong đổ thạch phường của tôi cướp bóc hay sao?"
Nghe thấy giọng nữ tựa cười như không cười này, Tô Tử Trạch liền nhíu mày
nhìn sang. Sau đó, biểu cảm trên gương mẫu liền nhanh chóng nhu hòa lại
mà cười nhạt, hoàn toàn không còn vẻ âm trầm khi nãy một chút nào.
"Phan tiểu thư nói đùa rồi, tôi cũng chỉ là thấy viên phỉ thúy này rất đẹp,
muốn mua tặng cho Minh Minh mà thôi. Làm gì có cướp bóc như lời của cô
nói a."
Vừa nói, ánh mắt của Tô Tử Trạch liền rơi vào trên người
của Dạ Minh đang đứng bên cạnh Phan Lộ Lộ, trong mắt cũng hiện lên vẻ
nhất định phải đạt được.