Người thanh niên mặt không thay đổi nhìn bùa chú bay về phía mình. Ngay
khi Tưởng Quốc còn không hiểu chuyện gì, thì người thanh niên vung tay
lên, một lưỡi kiếm đen kịt xuất hiện và chém nát bùa chú “Giải giới” của nó.
Đồng tử nhiều màu của Tưởng Quốc co rụt lại, thứ mà người
thanh niên kia sử dụng không thể quen thuộc hơn với nó – Kiếm ma pháp –
ma thuật do chính bản thân nó sáng tạo. Có nằm mơ Tưởng Quốc cũng không
ngờ có người lại dùng chính ma thuật mà nó sáng tạo để chống lại mình.
Dẫu biết là ảo cảnh, nhưng Tưởng Quốc có cảm giác như bản thân nuốt phải thứ gì đó cực kỳ khó chịu.
Không đợi cho Tưởng Quốc nghĩ nhiều,
người thanh niên biến mất trong một tiếng nổ. Tưởng Quốc vội vàng quay
người, thanh kiếm ma pháp sáng màu đỏ cam đã xuất hiện ở đầu đũa phép,
chém ngang ra sau. Kịp thời chặn lại lưỡi kiếm của người thanh niên vô
danh đang bổ xuống.
Sắc mặt của Tưởng Quốc biến đổi, sức mạnh
truyền tới từ thanh kiếm của người thanh niên, được bổ trợ thêm lực rơi
từ trên xuống, vượt qua những gì nó tưởng tượng. Tưởng Quốc bị lực cú
chém đẩy loạng choạng về phía sau hai bước.
Người thanh niên không bỏ lỡ cơ hội, trong chớp mắt, anh ta lướt sát lại, và đá bay Tưởng Quốc ra xa.
ẦM! – Một cái cột đá to lớn lao lên từ dưới lòng hồ, chặn ngang đường bay
của Tưởng Quốc. Sống lưng của nó bị đập mạnh vào đầu cây cột, cả cơ
thể bị hất tung lên trời. Đau đớn khủng khiếp khiến cả cơ thể khẽ co
giật, mất đi khả năng khống chế.
- Avada Kedavra!
Một tia sáng xanh lét đánh thẳng vào người của Tưởng Quốc.
- Cậu quá yếu! Cứ như thế này, cậu sẽ…
Người thanh niên còn nói gì đó, nhưng Tưởng Quốc không còn nghe được. Ý thức của nó chìm vào trong bóng tối.
* * *
- Aaaaaaaaa…!
Một tiếng hét chứa đầy hoảng sợ phát ra từ một căn phòng trên tầng hai của một ngôi nhà ba tầng nằm cạnh sông.
Tưởng Quốc tỉnh dậy, toàn thân ướt đẫm mồ hôi. Hai bàn tay của nó vẫn còn run rẩy. Lần đầu trong đời, nó được trải nghiệm cảm giác của tử vong, trân
thực tới mức nó chưa bao giờ dám nghĩ mình sẽ còn có thể tỉnh lại.
Phải mất một hồi lâu Tưởng Quốc mới lấy lại đôi chút bình tĩnh. Nó đứng lên, rời giường và tiến về phòng tắm. Nước lạnh chảy xuôi cơ thể khiến đầu
óc của nó tỉnh táo trở lại. Tưởng Quốc giơ lên bàn tay, nó lẩm nhẩm:
- Đây là cảm giác tử vong sao? Thực đáng sợ. Nhưng có vẻ cũng không đau đớn như mình vẫn tưởng.
Trở lại căn phòng, Tưởng Quốc ngồi thẫn thờ một mình. Nó không thể nào
tưởng tượng nổi bản thân lại bị thua dễ dàng và triệt để tới vậy. Sau
một hồi, nó đứng dậy, đi xuống lầu kiếm thứ gì đó để nhét vào bụng.
Tưởng Quốc đã nhận ra đây là đâu, có vẻ nó đã được ai đó hốt xác trở
lại. Thông qua việc kiểm tra thời gian, Tưởng Quốc đã xác nhận, hiện tại là buổi tối, cách thời gian nó bắt đầu tham gia huấn luyện vài giờ. Nó
cũng xác định được, bản thân đã trở về thực tại. Không có bất kỳ bằng
chứng, không một dấu hiệu nào mang tính xác nhận, chỉ đơn giản là trực
giác.
Sau khi lấp đầy bao tử trống rỗng bằng vài túi mì gói và
vài quả trứng, Tưởng Quốc trở lại phòng của mình. Nó cố gắng bước thật
nhẹ để không làm mọi người trong nhà mất ngủ.
Nằm trên giường,
Tưởng Quốc bắt đầu cố gắng phân tích những gì nó đã trải qua. Nó nhớ lại khuôn mặt của người thanh niên mà nó đã gặp. Đột nhiên, Tưởng Quốc ngồi bật dậy. Nó đã nhớ ra người thanh niên đó, anh ta chính là con người mà nó đã trở thành trong giấc mơ tiên tri. Bình thường Tưởng Quốc sẽ
nhận ra anh ta ngay, nhưng vừa rồi trong ảo cảnh, có lẽ đã có
thứ gì đó ảnh hưởng tới nhận thức của nó.
Tưởng Quốc
bật cười, nó cảm thấy bản thân đã nhận ra thí luyện lần này có ý nghĩa
gì. Những gì Văn Đoàn làm trong giấc mơ là để kích thích dục vọng của
bản thân. Ông nội xuất hiện, dẫn nó tới nơi cất giấu tri thức của gia
tộc, dụ dỗ nó bằng thứ mà bản thân nó ham muốn nhất để kiểm tra sự thành tín của bản thân Tưởng Quốc. Nếu như nó ở lỳ trong thư viện, bỏ qua cơ
hội tham gia vào giải giao lưu sắp tới, quên đi những gì mà ông Nhân đã
tranh thủ cho nó, thì có lẽ nó sẽ trực tiếp thất bại trong đợt thí luyện vừa rồi.
Cuối cùng, người thanh niên đó chính là bản thân Tưởng
Quốc. Cái mà nó cần phải làm chính là vượt qua bản thân. Theo Tưởng
Quốc, đây cũng là cửa ải khó khăn và quan trọng nhất.
Không có
gì lạ khi Tưởng Quốc thấy khó chịu khi nhìn thấy người thanh
niên, bất kỳ ai nhìn thấy một con người khác của mình – xuất
hiện với thái độ dửng dưng, cao ngạo, không thèm để bản thân vào mắt – chắc hẳn đều sẽ không quá dễ chịu.
Điều này cũng lý
giải rất tốt cho việc người thanh niên đó có thể sử dụng tất cả những
khả năng mà Tưởng Quốc có, từ những bùa chú đã học được, cho tới những
bùa chú nó tự tạo. Thậm chí, Tưởng Quốc hiện giờ cũng đã nhận ra, cây
đũa phép anh ta sử dụng cũng y hệt cây đũa Carina của nó.
Không
dừng tại đó, người thanh niên đó thậm chí còn sử dụng, phối hợp tất cả
những khả năng đang có tốt hơn Tưởng Quốc nhiều lắm. Có thể nói, anh ta
là bản nâng cấp sức mạnh của nó hiện tại, tuy không nhiều lắm.
Đột nhiên, một ý tưởng xuất hiện trong đầu của Tưởng Quốc. Nếu người thanh
niên đó đã là bản nâng cấp của bản thân thì nếu như nó có thể chiến
thắng anh ta, vượt qua phiên bản mạnh mẽ của mình. Thì nó sẽ mạnh hơn
hiện tại rất nhiều. Chí ít thì… vượt qua trình độ hiện tại. Khẽ mỉm
cười, Tưởng Quốc nhắm mắt lại và chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, trên bàn ăn, ông Nhân hỏi:
- Con ở trong ảo cảnh được bao lâu?
Tưởng Quốc đáp lại:
- Tầm sáu ngày ạ.
Ông Nhân khẽ trầm ngâm, sau một hồi, ông nói:
- Hôm nay và ngày mai con được nghỉ. Con có thể làm gì tùy ý.
Tưởng Quốc giật mình. Nó nói:
- Nhưng con chưa hoàn thành thí luyện. Con…
Tưởng Quốc nóng lòng gặp lại người thanh niên đó, nó muốn đánh bại anh ta.
Nhưng ông Nhân đã cắt ngang, ông giơ tay lên, ra hiệu Tưởng Quốc không
cần tiếp tục. Ông hỏi:
- Con có biết bản thân đã ở trong ảo ảnh bao lâu rồi không? Ý ông là tính sang thời gian thực.
Tưởng Quốc không rõ ý của ông nội, nó đưa tay lên cằm, suy nghĩ. Sau một hồi, nó nói:
- Theo con thì khoảng 6 tới 7 tiếng.
Ông Nhân lắc đầu, ông nói:
- Con chỉ ở đó có vài phút thôi. Còn lại đều là ngất xỉu. Thậm chí ta còn chưa rời đi, con đã nằm xuống đó rồi.
Khuôn mặt Tưởng Quốc khẽ đổi, nó có cảm giác bất ổn. Ông Nhân nói:
- Xem ra con đã cảm nhận thấy rồi. Ta cho con biết, cái mà ảo cảnh tác
động tới là tinh thần, và nặng hơn là chính linh hồn. Thông thường thì
thời gian tương đối giữa ảo cảnh và hiện thực là 1 giờ hiện
thực bằng với 1 năm trong ảo giác. Tuy nhiên, tùy theo mức độ tác
động nặng hay nhẹ thì quãng thời gian tương đối sẽ có sai biệt,
triệu chứng sau khi rời khỏi ảo cảnh cũng sẽ khác nhau. Ngất xỉu lâu
như con… xem ra là… mất mạng trong ảo cảnh.
Tưởng Quốc im lặng, coi như chấp nhận lời của ông nội. Ông Nhân nói:
- Thời gian nghỉ này chính là để cho tinh thần và linh hồn của con bình
phục. Ông khuyên con lên đi đâu đó cho đầu óc được thư thả, làm những
việc không cần phí đầu óc… hoặc ngủ cũng tốt. Như vậy con sẽ bình phục
nhanh hơn. Tối mai ông sẽ cho người kiểm tra sức khỏe cho con, nếu con
chưa bình phục thì việc huấn luyện sẽ được hoãn lại cho tới khi con khỏe hẳn.
Tưởng Quốc bất đắc dĩ đồng ý, nó biết ông nội cũng chỉ là lo lắng cho sức khỏe của nó mà thôi. Tưởng Quốc hỏi:
- Bao giờ thi tuyển bắt đầu thế ạ?
Ông Nhân trả lời:
- Sau ba ngày nữa. Cuộc thi sẽ diễn ra trong một tuần. Con còn có mười ngày để luyện tập tại đây. Sau đó, bất kể thế nào, con cũng phải
lên đường tập hợp với mọi người.
- Vâng, thưa ông.
Tuy có
chút tiếc nuối vì huấn luyện phải tạm dừng vài ngày. Nhưng Tưởng Quốc
biết đó là cần thiết, nhất là khi nghe ông nội thông báo về ảnh hưởng
của ảo cảnh với bản thân.