- Anh cứ tưởng chú không thích
chứ. Chú ở nước ngoài về, anh nghĩ là cởi mở, tân thời chút
thì mới hợp được. May mà không nhầm.
Tưởng Quốc cười nhạt. Nó đáp:
- Em dễ tính mà. Chỉ cần chất lượng thịt không quá kém thì thịt gì
cũng ăn tuốt. (https://www.facebook.com/profile.php?id=100006850487108 - facebook tác giả)
Sau khi ngâm nước nóng được 15 phút, Tưởng
Quốc được hai cô gái dẫn vào một căn phòng khác. Trong căn phòng, một
chiếc giường to đùng choán gần hết diện tích. Cô gái có mái tóc bạch kim chốt cửa, bật đèn lên. Cả căn phòng chìm trong ánh sáng xanh đỏ đầy mập mờ. Tưởng Quốc giật mình, nó lui lại sát cái giường, hai tay ôm ngực,
run giọng:
- Hai người tính làm gì. Tránh xa ra.
Ánh mắt
sáng quắc của Tưởng Quốc hoàn toàn bán rẻ cái nội tâm xấu xa của nó.
Hai cô gái cũng vô cùng phối hợp với trò giả ngoan ngoãn của Tưởng
Quốc. Cô gái tóc vàng tiến sát tới bên cạnh, lấy ngón tay nâng cằm của
nó lên, cười tà, hỏi:
- Em nói xem chị tính làm gì? Hử?
Cô gái tóc bạch kim cũng xáp lại, lấy hai tay vờn quanh vai của Tưởng Quốc. cô nói:
- Chị gái này thù dai lắm á. Ban nãy em vò đầu chị ấy rối bù, giờ đoán coi chị ấy tính làm gì.
Tưởng Quốc ngửa người ra sau, tựa lên người của cô, nó run rẩy:
- Chị đừng có dọa em. Em sợ lắm á!
Cô gái tóc nhuộm vàng áp sát vào người Tưởng Quốc:
- Ai dọa em. Chị có nói rồi, đền bù đi chứ.
Tưởng Quốc gian nan nuốt nước miếng, nó hỏi:
- Đền… đền bù thế nào?
- Dĩ nhiên là… - cô gái kéo dài giọng - … đánh một trận!
Cô đột ngột đưa tay đẩy Tưởng Quốc và cô gái tóc bạch kim ngã ngửa ra giường rồi nhào lên.
“Aaaaaaa...!” - Tiếng hô không biết của người nào vang lên, cả căn phòng chìm trong hỗn loạn…
***
Một tiếng rưỡi sau, Tưởng Quốc đi ra một ban công rộng rãi, Văn Đoàn đang
đợi ở đây trên một chiếc ghế nằm. Tưởng Quốc quăng mình xuống cái ghế
bên cạnh. Cả người nó mềm nhũn xuống ghế, sau màn quần ẩu
vừa rồi với hai cô gái, hiện tại nó có cảm giác toàn thân
đều lười biếng.
Tưởng Quốc cười cười không đáp lại. Nó không có tiếp tục vấn đề
này. Với nó thì đây chỉ là một game nho nhỏ, nó thậm chí còn chả thèm nhớ tên người đã chơi cùng, bởi nó biết rõ, bản
thân sẽ không chơi lại game này, tại đây, lần nữa.
Đúng
bốn giờ chiều, hai anh em có mặt ở đầu ngõ, nơi mà cả hai đã
xuống hồi sáng, để lên xe trở về. Văn Đoàn đi HN, sau khi dùng
xong bữa tối, đã lên đường để chuẩn bị cho cuộc thi tuyển vị
trí tham dự giải giao hữu quốc tế sắp tới.
Sáng hôm sau,
ông nội vẫn chưa trở lại, sau khi dặn kĩ với người giúp việc,
Tưởng Quốc một mình đi tới từ đường cũ, tiếp tục quá trình
tập huấn của mình, đối diện với hồ sen. Buổi chiều hôm đó,
ông Nhân trở lại. Đích thân ông tới đón Tưởng Quốc về. Nó có
tò mò về lý do khiến ông rời khỏi nhưng ông Nhân lảng tránh và không tiết lộ dù chỉ nửa chữ.
Những ngày tiếp theo,
nhịp sinh hoạt của nó trở lên khá đơn điệu, sáng đi tới từ
đường, chiều tối trở lại. Đều như dân công sở.
Tới ngày
thứ 3 kể từ khi ông Nhân trở lại, ông gọi Tưởng Quốc lại vào
kêu nó đi theo ông. Ông Nhân dẫn Tưởng Quốc ra phía sau từ đường
cũ, lấy ra một cái nhẫn rồi tiến sát tới bức tường rêu phong
loang lổ. Từ trên bức tường, ông cầm một viên gạch cũ kỹ như vô số những viên gạch khác xung quanh nó. Bỏ chiếc nhẫn vào cái
hốc tối mới tạo thành do viên gạch bị rút ra. Những viên gạch
bắt đầu chuyển động, chúng tách ra thành một lối đi dẫn tới
một cánh cửa gỗ. Khung cảnh này làm Tưởng Quốc ít nhiều nhớ
tới Luôn Đôn, nơi bức tường dẫn vào Hẻm Xéo.