Ánh Mắt Chấp Niệm

Chương 30


trướctiếp

Editor: Huyền Thiên Tiểu Tử

Beta: Cò Lười

Con người cả đời có rất nhiều tiếc nuối, cố chấp và chấp niệm, Lâm Nhiên có sự tiếc nuối với Nhĩ Giáp, cho nên dù Lâm Nhiên đã dùng cả một năm để truy đuổi thủ phạm đã sát hại thiếu niên nhưng trong lòng vẫn ôm tiếc nuối, Nhĩ Dã có sự cố chấp với Nhĩ Giáp, cho nên chỉ vì một câu chờ anh trở về mà chắc chắn rằng anh trai sẽ trở về, Nhĩ Giáp vì có em trai, vì muốn sống một cuộc sống bình thường mà liều mạng, cuối cùng lại chết thảm bị dìm nơi đáy sông không thể ngủ yên mà nảy sinh ra chấp niệm.

Vào lúc này, ba người bọn họ rốt cuộc cũng gặp lại, dù chỉ có chút thời gian, vẫn làm hóa giải được những tiếc nuối sót lại tận đáy lòng, cố chấp và chấp niệm.

"Anh trai." Nhĩ Dã không dám tin nhìn Nhĩ Giáp, nước mắt trào ra từ hốc mắt.

Nhĩ Giáp từ từ đi đến, nụ cười tươi trên gương mặt sưởi ấm lòng người, cậu nói với Nhĩ Dã: "Anh trai không lừa em, anh đã trở về."

Nhĩ Dã nhào vào lòng Nhĩ Giáp, điều khiến người ta kinh ngạc lúc này chính là, bọn họ rõ ràng thấy được Nhĩ Giáp đỡ lấy Nhĩ Dã, ôm chặt cậu bé vào lòng, xoa mái tóc rối bời của cậu, không ai nói gì cả.

Lâm Nhiên đứng dậy có chút nghi hoặc nhìn hai anh em đang ôm nhau, hỏi An Diệc Tĩnh đang đứng bên cạnh: "Chuyện gì đang xảy ra, không phải không có cách nào chạm vào Nhĩ Giáp à?"

"Tôi cũng không biết." Giọng nói An Diệc Tĩnh có chút thấp, dừng một chút mới nói tiếp: "Ngay cả Nhĩ Dã cũng có thể nhìn thấy Nhĩ Giáp, còn chuyện gì không thể xảy ra nữa? Có lẽ giống như là Nhĩ Giáp đã nói, đây là lần cuối cùng."

"Lần cuối cùng?" Lâm Nhiên nhìn hai anh em đang nói chuyện, đột nhiên hiểu ra chuyện gì đó: "Cô xem trên người Nhĩ Giáp kìa."

An Diệc Tĩnh nhìn qua, nhẹ nhàng gật đầu: "Đúng, vết thương do đạn bắn trên ngực Nhĩ Giáp không thấy nữa."

Ngay khi An Diệc Tĩnh nói xong, hai người họ đột nhiên nhìn thẳng vào nhau, một đôi mắt sâu như biển, một đôi mắt trong như nước, thì ra đây chính là cái mà Nhĩ Giáp gọi là lần cuối cùng, thật sự là lần cuối cùng.

"Cậu ấy thật sự phải đi rồi." Lời này của Lâm Nhiên không giống như nghi vấn cũng không giống như khẳng định.

An Diệc Tĩnh gật đầu: "Có thể là vậy, nhìn thấy em trai khỏe mạnh vui vẻ trưởng thành, nhìn thấy hài cốt bản thân rốt cuộc cũng được chôn cất, linh hồn của cậu cuối cùng cũng được yên nghỉ rồi."

Hai người nhìn nhau, trong lòng lại đột nhiên hụt hẫng.

Nhĩ Giáp nhìn chằm chằm Nhĩ Dã, dạy bảo: "Bây giờ em đã là nam tử hán, còn khóc nhè, thật mất mặt."

Nhĩ Dã lau nước mắt, gật đầu: "Em không khóc, về sau cũng sẽ không khóc nữa."

"Em phải học tập thật giỏi, thi đậu đại học tốt  thi tốt đậu đại học, về sau trở thành người có ích cho đất nước, biết chưa?"

"Em biết rồi, anh trai, em nhất định làm được, em đồng ý với anh nhất định sẽ cống hiến cho đất nước."

Nhĩ Giáp cười vuốt tóc Nhĩ Dã: "Những ước mơ của anh đều gởi gắm vào em, không cho em lại oán giận thầy Lâm và cô giáo An, bọn họ là ân nhân của chúng ta."

Nhĩ Giáp gật đầu như giã tỏi: "Em không oán giận, em không oán giận ai cả, anh trai đừng đi nữa được không?"

Trong mắt Nhĩ Giáp đã đẫm nước mắt, nhưng vẫn còn cố nén, cậu luyến tiếc nhất chính là Nhĩ Dã, cậu cũng không muốn đi, nhưng cậu là Quỷ Hồn, cậu nhất định phải đi.

"Anh Lâm Nhiên, cô giáo An." Nhĩ


trướctiếp