Ánh Mắt Chấp Niệm

Chương 29


trướctiếp

Editor: Huyền Thiên Tiểu Tử

Beta: Cò Lười

An Diệc Tĩnh ăn cơm tối xong thì không nhìn thấy Nhĩ Dã, lúc ăn cơm không thấy cậu bé có hành động gì, khi cô đặt bát xuống đến xem Nhĩ Dã, đã không thấy cậu bé nữa.

Cô vội vàng đi tìm xung quanh, lại nhìn thấy Nhĩ Dã đang ở bục cờ, bóng lưng cậu bé cô đơn mà tiêu điều khiến cô nhìn thật cảm giác rất khó chịu, cô nắm bánh màn thầu trong tay đi đến chỗ Nhĩ Dã.

Nhĩ Dã cuộn mình trên bậc thang, hai tay ôm chặt hai chân, đôi mắt đen láy thất thần không biết đang nhìn cái gì, vẻ mặt ảm đạm, không động đậy.

An Diệc Tĩnh không nói gì ngồi bên cạnh cậu, đưa bánh màn thầu trong tay cho Nhĩ Dã, thấy cậu không nhận, âm thầm thở dài, cứng rắn nhét vào trong tay Nhĩ Dã, lạnh lùng nói: "Có phải em không cần thân thể của mình nữa hay không? Em lại muốn đổ bệnh à?"

Nhĩ Dã vẫn không nói lời nào, cũng không nhìn An Diệc Tĩnh, cũng không động vào bánh màn thầu trong tay, cả người giống như tượng gỗ không có linh hồn, không còn sức sống.

"Nhĩ Dã, bằng không em hãy khóc đi, như vậy trong lòng sẽ dễ chịu hơn một chút." An Diệc Tĩnh nhìn Nhĩ Dã giọng nói có chút bất đắc dĩ, từ khi cậu tỉnh lại thì không khóc cũng không nháo, vẫn như vậy, cô thấy nếu cậu bé cứ tiếp tục kìm nén thế này, một ngày nào đó tinh thần sẽ hỏng mất .

". . . . . ." Vẫn không có tiếng trả lời.

An Diệc Tĩnh thở dài, đứng dậy đi đến một bên lấy điện thoại di động ra gọi đi, chờ một hồi lại quay đầu liếc mắt nhìn Nhĩ Dã, vẫn cứ giống một pho tượng.

Lâm Nhiên đang chơi cùng cháu trai cháu gái thì nhìn thấy cuộc gọi đến, bỗng dưng cười một tiếng, ngồi thẳng người lại bắt máy: "A lô."

"Lâm Nhiên, Nhĩ Dã không ăn gì cũng không nói gì cả, thế này cũng không phải biện pháp." An Diệc Tĩnh nhìn thoáng qua Nhĩ Dã, nói khẽ với người bên kia điện thoại.

Lâm Nhiên vừa nghe thấy không thể không nhíu mày một cái, sau đó nói với an Diệc Tĩnh: "Cô đưa điện thoại cho nó, để tôi nói chuyện."

An Diệc Tĩnh vừa nghe, đi đến chỗ Nhĩ Dã, ngồi xổm xuống trước mặt Nhĩ Dã mở loa ngoài, nhẹ giọng nói với Nhĩ Dã: "Nhĩ Dã, là thầy Lâm."

Nhĩ Dã vẫn không nói tiếng nào, hồi lâu Lâm Nhiên mới lên tiếng: "Nhĩ Dã, tại sao không ăn cơm?"

". . . . . ." Nhĩ Dã vẫn không nói gì như cũ.

"Nhĩ Dã, em trò chuyện với thầy Lâm một chút được không?" An Diệc Tĩnh nhìn Nhĩ Dã.

"Nhĩ Dã, thầy biết em là đang trách thầy, trách thầy không nói cho em biết chuyện anh trai em, nhưng mà đây là vì muốn tốt cho em, em ngoan ngoãn nghe lời cô giáo An, thầy Lâm nhất định sẽ đưa anh trai em về, được không?" Giọng Lâm Nhiên có chút dịu dàng khác thường.

"Anh trai em đã chết, làm sao thầy đưa anh ấy trở lại?" Đột nhiên Nhĩ Dã thét vào điện thoại.

An Diệc Tĩnh bị tiếng thét bất ngờ làm giật mình suýt chút vứt luôn điện thoại, nhìn cả người Nhĩ Dã đều run rẩy, vội vàng bước đến ôm lấy Nhĩ Dã, an ủi cậu: "Nhĩ Dã ngoan, Nhĩ Dã nghe lời. . . . . ."

Lâm Nhiên nghe giọng nói dịu dàng của An Diệc Tĩnh, đáy lòng nhẹ nhàng xẹt qua một dòng nước ấm, anh không nói lời nào, đặt điện thoại bên tai đợi.

Hứa Biệt cầm tay Lâm Tâm cười có chút sâu xa: "Anh đã nói em trai em có biến, tự mình xem."

Lâm Tâm vốn không để ý , vừa nghe Hứa Biệt nói vậy vội vàng duỗi cổ nhìn thử, em trai cô đang cầm điện thoại ngồi một bên, nở nụ cười nhàn nhạt, nhưng cô lại chưa từng thấy qua.

"Xem ra đúng là có biến, không được, em phải đến hỏi nó một chút." Lâm Tâm nói gió thì chính là mưa, lập tức đứng dậy, bị Hứa Biệt kéo vào ngực.

"Em đến làm gì?" Hứa Biệt cười nói.

Lâm Tâm vội vàng ngồi thẳng, trừng mắt nhìn Hứa Biệt: "Không đứng đắn, đương nhiên em muốn đến hỏi đó là cô gái như thế nào thôi."

"Em đừng quá quan tâm chuyện này, anh tin ánh mắt Lâm Nhiên sẽ không kém, đừng gây rối."

"Em gây


trướctiếp