Lương Phi Phàm híp mắt, giọng nhàn nhạt, lấy ngón cái nhẹ nhàng xoa
điếu thuốc, gương mặt tuấn tú được chiếc đèn trên đỉnh đầu chiếu xuống
lộ ra mấy phần mềm mại. Quan Triều dường như trong nháy mắt biết điều
gì, lại nghe Lương Phi Phàm nói: “Tôi đã từng vì Lương thị mà buông cô
ấy, bây giờ tôi đang chờ cô ấy quay lại tìm tôi. Tôi đã cố gắng làm mọi
thứ, nếu như cô ấy còn không chịu tới thì dùng Lương Thị để bồi thường
cũng coi như là đường lui sau cùng của tôi.”
Quan Triều: “...”
Lương tổng là nói tới Bạch Lộ đi? Anh biết Bạch Lộ đã từ nước Anh trở lại,
cũng biết Lương tổng đi tới thành phố C chính là vì muốn gặp Bạch Lộ. Có thể vì một người phụ nữ mà vứt bỏ Lương thị, cái giá này có phải là quá mức điên rồ không?
“Lương tổng…”
“Quan triều, cậu đi theo
tôi nhiều năm như vậy hẳn biết tính khí tôi, chuyện tôi đã quyết định
thì cậu không cần nói thêm nữa, trong lòng tôi hiểu rõ.”
Lương Phi Phàm phụt ra một làn khói khiến anh càng trở nên mị hoặc, mấy ngày nay
anh vẫn luôn ở lại Lương Thị, hút thuốc rất nhiều khiến thần thái anh
không được sáng láng như trước nhưng trong sự lười biếng này vẫn có mùi
vị thâm trầm đặc trưng của Lương Phi Phàm.
Quan Triều nghe được
giọng anh, từng câu từng chữ: “Ba ngày, đây là giới hạn tôi tự ra cho
mình, nếu như cô ấy thật sự không muốn tôi, lúc ấy tôi sẽ quyết định
tiếp.”
“...”
“Mấy ngày này cậu phải đẩy thêm những tin tức
bất lợi về Lương Phi Phàm, có gì tội tệ hơn thì cứ để nó tồi tệ hơn,
không chỉ trong thành phố A mà cả các thành phố khác, hiểu không?”
***
Suốt 4 ngày, Bạch Lộ ở thành phố C nhưng vẫn có thể đọc được tin tức liên
quan tới thành phố A, các bài báo liên quan tới Lương thị.
Cũng
chỉ là một cuộc hôn nhân của nhà giàu nhưng bởi vì dính dáng tới các
quan hệ lợi ích, cuối cùng lại biến thành Lương Phi Phàm bỏ rơi vợ. Bạch Lộ mặc dù không phải người trong cuộc nhưng cũng là người có liên quan, người ngoài không biết những chuyện này nhưng cô là biết rất rõ ràng.
Tình hình diễn biến thành như vậy chắc chắn là do Diệp thị điều khiển phía
sau, chẳng qua cô không hiểu, người như Lương Phi Phàm tại sao không
phản bác, lại để mặc cho báo chí công kích anh, công kích Lương thị?
Không phải anh ấy coi Lương thị quan trọng hơn tất cả mọi thứ sao?
Ném tờ báo trong tay vào thùng rác, Bạch Lộ lắc đầu tự nhủ với mình đây đều là chuyện của Lương Phi Phàm, cô không cần phải để tâm tới, người đàn
ông như anh sao có thể để Lương thị khổng lồ cứ như vậy mà sụp đổ?
Đưa tay day huyệt Thái Dương có chút đau nhức, Bạch Lộ vừa lật tài liệu
trước mặt thì đột nhiên có tiếng gõ cửa, cô thuận miệng trả lời một câu, có người đẩy cửa đi vào, Bạch Lộ ngẩng mặt lên liền phát hiện ra là
trưởng phòng thiết kế.
Một phụ nữ hơn ba mươi tuổi, Bạch Lộ nhớ
tên của cô ấy là Lý Vụ Tiêu. Có lẽ đã kết hôn rồi, nhà còn có hai đứa
nhỏ, đã làm ở LATI không ít năm, chức vụ Giám đốc thiết kế này hẳn là
của cô ta nhưng cuối cùng lại rơi xuống đầu Bạch Lộ. Cũng bởi vì lý do
này cho nên người phụ nữ này từ sau khi Bạch Lộ tiến vào LATI đã không
ít lần ở sau lưng vu khống hãm hại Bạch Lộ. Chuyện tin tức về Lương Phi
Phàm lần trước cũng là cô ta đầu têu đưa ra, có điều ngày hôm đó Ôn
Chiêu Nhân ở trước mặt mọi người lại chỉ nói mấy câu không nặng không
nhẹ, người phụ nữ này dĩ nhiên tim đập rộn lên.
Đợi 4 ngày không
thấy có bất cứ động tĩnh gì, trong thời gian này cô ta có đi tìm Ôn
Chiêu Nhân nhưng mấy ngày này đúng lúc Ôn Chiêu Nhân không có ở thành
phố C, cuối cùng rốt cuộc vẫn phải ngoan ngoãn đến tìm Bạch Lộ. Thật ra
nếu cô ta không đến thì Bạch Lộ cũng đã quên mất chuyện ngày đó.
Loại đưa chuyện sau lưng này nếu như ngươi quá để ý thì đời của ngươi sẽ có bao nhiêu mệt mỏi?
“Bạch tổng…”
Lý Vụ Tiêu nhỏ giọng kêu một tiếng, hai từ đơn giản nhưng rõ ràng lộ ra
mấy phần không cam lòng. Bạch Lộ cũng không bất ngờ, cô ta vẫn muôn nhìn mình không thoải mái, bây giờ rõ ràng là tới nói xin lỗi, dĩ nhiên lại
càng không thoải mái.
Bạch Lộ đặt bút trong tay xuống, tư thái ưu
nhã ngồi ở bàn giám đốc, trên mặt lạnh tanh không có bao nhiêu biểu
tình: “Trưởng phòng Lý, cô đến tìm tôi có chuyện gì?”
“...”
Lý Vụ Tiêu không mở miệng, hai tay khẽ nắm vào nhau để phía trước, Bạch Lộ đợi một hồi thấy cô ta còn chưa mở miệng trên mặt đã biểu lộ vẻ không
muốn, cô liền cười một tiếng: “Trưởng phòng Lý, nếu như còn chưa nghĩ
xong muốn nói gì với tôi thì mời cô đi ra ngoài, tôi còn phải sửa không
ít thiết kế.”
“Tôi có lời muốn nói.”
Bạch Lộ nhíu mi, thấy
người phụ nữ trước mặt đầy vẻ không cam lòng, cô có chút muốn xem có
thật cô ta có thể nói ra câu: “Thật xin lỗi.”
“Bạch tổng, nói
thật, đích xác là tôi bất mãn cô đột nhiên từ trên trời rơi xuống. Tôi ở LATI cố gắng suốt 6 năm, thanh xuân của tôi, tất cả cố gắng cùng tinh
lực của tôi đều dâng hiến cho LATI. Có lẽ cô sẽ nói LATI cũng cho tôi
không ít chỗ tốt, không sai, nhưng tôi vẫn luôn cho rằng vị trí của cô
ngồi bây giờ sẽ là của Lý Vụ Tiêu tôi, không ngờ nửa đường cô lại đột
nhiên xuất hiện. Tôi ghét cô cũng không phải không có lý do, mọi người
đều là phụ nữ, nếu cô là tôi cô sẽ thờ ơ sao? Còn chuyện tôi ở trong
phòng làm việc nói chuyện thị phi về cô, quả thật là tôi sai. Tôi biết
Ôn tổng cùng Lương tổng là bạn tốt cho nên anh ấy che chở cô, cũng chính là đáng đời tôi. Thật sự hôm nay tôi vốn đi vào muốn nói xin lỗi cô,
nhưng là bây giờ tôi lại hận không đem được tất cả lời trong lòng nói
hết ra…”
Bạch Lộ cười không nói, bút đang kẹp trong ngón tay gõ
nhẹ xuống tài liệu, âm thanh nhỏ dường như không nghe thấy. Cô chờ người phụ nữ đối diện này có thể nói ra ‘lời trong lòng’ gì.