Không thể chối, cô đích thực là đang lo lắng cho anh. Có chút tình cảm vẫn
luôn lắng đọng ở trong lòng mình, cho dù là khinh thường nhưng khi thấy
họ gặp chuyện ta vẫn sẽ cảm thấy lo lắng mà không thể mặc kệ.
Bạch Lộ cầm điện thoại lên, đầu ngón tay nhẹ lướt trên màn hình, nhiều lần
muốn bấm dãy số dù đã xóa nhưng vẫn luôn ghi nhớ trong lòng kia, nhưng
cuối cùng vẫn là không đủ dũng khí.
Không biết phải nói như thế nào, người đàn ông không gì là không thể như Lương Phi Phàm hẳn có thể tự giải quyết đi?
Huống chi, lúc trước cô đã nói với anh, khi mình suy nghĩ rõ ràng sẽ tới thành phố A tìm anh.
Bạch Lộ, mày đã nghĩ rõ ràng sao?
Đã từng có người khi ở nước Anh hàng đêm đều lăn lộn khó ngủ, ngay cả nhớ
tới ba từ “Lương Phi Phàm” cũng sẽ đau đến khó mà thở được, có phải máy
đã quên mất hay không?
Điều khiến cô không thể quên nhất chính là, bởi vì suốt một tuần ăn không thể nuốt, ngủ không thể ngon khiến thân
thể cô không chịu nổi phải đi bệnh viện.
Cô một mình ngồi ở hành
lang dài trong bệnh viện tại nước Anh xa xôi, bên cạnh có một đôi vợ
chồng, người phụ nữ bụng to, người đàn ông ôm vợ đầy hạnh phúc, em bé
trong bụng đột nhiên đưa chân đạp người phụ nữ một cái, người phụ nữ
mừng rỡ kêu lên… Hình ảnh như vậy càng khiến cảm giác cô đơn của cô thêm rõ ràng.
Thời điểm đó cô thật khổ sở, cô cũng đã từng có một đứa
bé, đã từng cảm thấy hạnh phúc như cô gái ngay bên cạnh vậy, nhưng chỉ
trong chớp mắt tất cả mọi thứ đều tan như bọt biển.
Lương Phi Phàm dường như chưa bao giờ nói dối cô, nhưng những điều đẹp đẽ anh cho cô,
những lời cam kết của anh với cô đã từng xinh đẹp đến dường nào thì khi
vỡ tan cũng sắc bén khiến cô đau dường ấy.
…
Cô thật sự đã
nói với mình, cho dù cả đời này cũng gặp lại anh cũng sẽ không lại lựa
chọn ‘phá kính nặng tròn’ nữa, dù biết những lựa chọn của anh đều là do
tình thế ép buộc không biết phải làm sao nhưng đời người sao có thể hoàn mỹ như vậy?
Đã từng buông bỏ mình đã chứng tỏ đối với anh mà nói mình cũng không phải quan trọng nhất.
…
Nhưng là tại sao lại vẫn khổ sở như vậy?
Nhất là khi thấy tin tức như này, nơi chỗ sâu nhất trong trái tim cô có phải hay không vẫn tồn tại một sự trông đợi? Mong mỏi anh vì mình mới lựa
chọn ly dị, mong mỏi anh lần nữa lại độc thân, mong mỏi hạnh phúc trước
đây của anh và cô bị dừng lại, bây giờ cuối cùng lại có thể?
…
Bạch Lộ đưa tay ôm lấy đầu, cả người thân thờ ngồi, đầu rối bời thoáng qua
rất nhiều hình ảnh cô không cách nào khống chế được, những hình ảnh kia
đều liên quan tới cô cùng Lương Phi Phàm.
Trong thân thể cô giống
như có hai linh hồn, một trái một phải tạo thành cô, khống chế suy nghĩ
của cô, lúc này chúng đang giao chiến nhưng người thống khổ nhất vẫn là
cô.
…
Thành phố A, phòng Tổng giám đốc của Lương thị.
Một tay Lương Phi Phàm tùy ý lật tập tài liệu trước mặt, một tay kẹp điếu
thuốc, khắp căn phòng đều đã tràn ngập mùi thuốc lá nồng nặc, toàn bộ
thân thể anh lẩn khuất dưới màn khói mù, u ám không rõ.
Quan Triều đứng đối diện trầm ngâm một lúc mới lên tiếng: “Lương tổng, lúc này tin tức bên ngoài bất lợi cho chúng ta quá nhiều, thật sự cứ để mặc mọi
chuyện phát triển như vậy sao? Tôi cảm thấy nếu cứ để tiếp tục như vậy
thì những cổ đông trong công ty có thể sẽ không ngồi yên, đến lúc đó…”
“Không liên quan.”
Lương Phi Phàm cau mày, ngón tay kẹp điếu thuốc chậm rãi giơ lên, anh lại hít một hơi, giọng nói có chút thâm trầm: “Mới có chút tệ hại thế này còn
muốn truyền thông thổi phồng một chút, những lão già cổ đông kia cũng
chỉ muốn túi mình đầy, khi họp hội đồng quản trị tôi biết làm thế nào để trấn an bọn họ.”
Quan Triều mím môi, vẫn là có chút không hiểu mục đích của Lương Phi Phàm là gì.
Thật ra bây giờ tiền bạc bọn họ có rất nhiều, có thể phản bác lại những bài
báo kia. Nói thí dụ như chứng cớ Diệp Lan hơn một năm qua không ngừng
cùng người đàn ông khác lên giường, thí dụ như chứng cớ cô ta bị nghiện, còn có chứng cớ bất lợi với Diệp Tử Kiệt… đều có thể dễ dàng khiến
Lương thị một đêm xoay mình. Nhưng Lương tổng trước sau cũng không chịu
ra tay, Quan Triều không hiểu rốt cuộc Lương tổng đang chờ cái gì?
Lương Phi Phàm khép tài liệu trong tay lại đưa cho Quan Triều, đưa tay dụi
điếu thuốc đang bốc khói trong tay rồi lại đốt cho mình một điếu, hít
hai hơi mới chậm rãi nói: “Có phải cậu nghĩ không ra, cần gì phải để cho Lương thị rơi vào khốn cảnh như vậy? Hơn nữa nếu những dự án kia bây
giờ bị kêu ngừng thì Lương thị sẽ tổn thất rất nghiêm trọng.”
Quan Triều gật đầu.
“Tôi đang đánh cuộc.”
Mang toàn bộ Lương thị ra đánh cuộc, đánh cuộc cơ hội cuối cùng của mình.