Hôm nay là sinh thần của Thái phó Dương Tố, Dương Tố đứng hàng một trong tam công, lại là huynh trưởng của Dương cơ - thân mẫu của Tấn Việt hầu. Bởi vậy, mặc dù Dương phủ không có thết đãi tiệc lớn, nhưng bằng hữu
thân thiết vẫn đến chúc mừng nối liền không dứt.
Dương Tố tuổi trên năm mươi, râu tóc bạc trắng, ông ta làm người ngay
thẳng, tính tình cương liệt, gần đây bởi vì thân thể có bệnh nhẹ nên đã
không hỏi đến quốc sự, chỉ treo một tôn hàm Thái phó, cũng không quản lý sự vụ gì cụ thể.
Nhưng giờ phút này, trong tĩnh thất của nhà ông ta, lại có vài người đương quyền hiển quý đang ngồi đó.
Phụng thường Triệu Tịch Thi mở lời trước: “Vì một Biện Châu, Chúa công
thật sự đã quyết tâm huy động nhân lực, lại còn đưa ra chính sách mới để trưng binh, làm huyên náo cả thủ đô.”
“Chúa công còn quá trẻ, nhiệt huyết tràn đầy, không biết bên lợi bên
hại.” Thiếu phủ Thạch Thuyên lắc đầu nói: “Trên chiến trường, dùng nô lệ đối chọi với giáp sĩ anh dũng, hoàn toàn không thấm vào đâu. Số lượng
nhiều hơn nữa cũng chỉ là sung mạng thôi, có thể có tác dụng gì chứ?”
“Những nô lệ kia, là tài sản của Chúa công. Chúng ta làm thần tử, Chúa
công không nghe khuyên bảo thì phải làm thế nào đây?” Thái bảo Nguy Tư
Bố thở dài: “Một thủ cấp được thoát nô tịch, chiến một trận, nô lệ dù
không chết, thì đa số cũng đều được thoát tịch, Chúa công đang làm thực
lực của mình suy yếu đi rất nhiều đấy. Đến lúc đó, chủ yếu mà gia thần
mạnh, không phải là cách làm hưng quốc đâu. Ài.”
Dương Tố nghe bọn họ nói ra nói vào, lại nghĩ tới những tin đồn xôn xao
gần đây, trong lòng bực bội, nhíu mày: “Quả thực như chư công đã nói,
việc này rất không ổn, hôm nay ở trên tiệc, ta đã cùng muội tử của mình
cẩn thận nói về việc này, mong muội ấy khuyên can Chúa công.”
Triệu Tịch Thi hơi nghiêng người: “Thái phó, gần đây ta nghe được một tin đồn, không biết có phải thật không.”
“Chúa công mới được một loan sủng, tên là Mặc Kiều Sinh, sủng ái hắn một cách lạ thường, hàng đêm chiêu hạnh, dường như một tấc cũng không rời.” Ông ta nhìn sang hai bên một thoáng, hạ thấp giọng: “Gã này chính là
một nô lệ, ta nghe thấy lần này Chúa công như gióng trống khua chiên,
bên ngoài là vì trợ giúp Biện Châu, thực ra là vì gã này.”
Nguy Tư Bố: “Triệu huynh không được nói bừa, sao Chúa công có thể là người hoang đường như thế?”
“Nguy công cũng thấy đấy, lần này Chúa công trở về, toàn trọng dụng
những ai chứ?” Triệu Tịch Thi bĩu môi: “Trương Phức, Hạ Lan Trinh, không phải là một vài kẻ sĩ tuổi trẻ tuấn mỹ, phong lưu phóng khoáng à. Đáng
thương cho Hàn công, tự dưng bị cách mất chức Trị túc, chức quan béo bở
trông coi túi tiền quốc gia thế mà lại dễ dàng rơi vào tay tên tiểu bạch kiểm Trương Phức kia.”
Sắc mặt Dương Tố tái nhợt, vỗ bàn đứng lên, thở phì phò đi ra ngoài.
Mấy người đang ngồi thoáng trao đổi ánh mắt, tỏ vẻ hài lòng.
Trình Thiên Diệp trở lại tẩm cung, vừa đi vừa nói chuyện với Mặc Kiều Sinh bên cạnh.
“Hôm nay xuất cung thị sát thử, chính sách mới được truyền đạt vô cùng
thích hợp, hiệu quả còn tốt hơn chúng ta đã tưởng rất nhiều.”
Mặc Kiều Sinh theo sát: “Hành động lần này của chủ nhân thật sự là làm
lòng người phấn chấn. Theo như hôm nay ta tìm hiểu, không chỉ có các nô
lệ vui mừng ra mặt, mà còn có thứ dân không cầm quyền, bình dân trong
thành đô, cũng kích động, đều hưởng ứng lệnh triệu tập binh dịch.”
Trình Thiên Diệp hưng phấn: “Đúng! Vượt ngoài dự liệu của ta, nhân số
hưởng ứng lệnh triệu tập tân binh càng ngày càng tăng nhiều, Hạ Lan
Trinh gia tăng thao luyện những giáp sĩ mới và năm vạn nô lệ dưới danh
nghĩa của ta, để sớm ngày đến tiếp viện Biện Châu.”
Trong điện, có một nội xá hầu hạ, vẻ mặt né tránh, ấp a ấp úng.
“Có chuyện gì?” Trình Thiên Diệp đang có chuyện vui, ngồi xuống hỏi.
Vị nội xá hầu hạ trong nội cung nọ, lặng lẽ siết chặt ngọc bội trong ống tay áo, đó là thứ mà sau giờ ngọ thiếp thân tỳ nữ Tiểu Hoàn bên cạnh
Hứa phi vừa nài nỉ vừa nằng nặc kín đáo đưa cho gã.
Gã nhớ tới chuyện đồng hương Tiểu Hoàn của mình đau khổ cầu khẩn, rốt cuộc cố lấy dũng khí, hành lễ hồi bẩm.
“Nghe nói, bên Hứa phi sau giờ ngọ đã có động tĩnh rồi, Chúa công có muốn đi thăm không ạ?”
Trình Thiên Diệp lơ đễnh, xua tay nói: “Nàng sinh con, ta không hiểu, đi thì làm được gì? Sao không bẩm báo với Thái phu nhân?”
Lúc này, nội xá mới cúi đầu hồi bẩm: “Hôm nay là chúc thọ của huynh
trưởng Thái phu nhân, Thái phu nhân đến dự tiệc, còn chưa hồi cung.”
Trình Thiên Diệp nhìn nội xá trước mắt, trong lòng của gã cất giấu một tâm trạng sợ hãi và lo lắng.
Không ổn rồi.
Nàng lại nghĩ tới Hứa phi cả ngày cứ lo sợ không thôi, cuối cùng không
đành lòng, đứng dậy, nói với Mặc Kiều Sinh: “Đi, theo ta cùng đi xem thử tình trạng thế nào.”
Đến