Bắt Nạt Tướng Quân Đến Phát Khóc

Chương 20: Ngươi Không Phải Chúa Công, Ngươi Là Thiên Diệp Công Chúa!


trướctiếp

Tiếu Cẩn trói gô Tiêu Tú xách vào phòng, đẩy đến trước mắt Trình Thiên Diệp.

Hắn cho mọi người lui, lạnh mặt nói: “Người này có lẽ đã biết rồi.”

Tiêu Tú nghe thế, mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn về phía Trình Thiên Diệp,

“Ngươi, ngươi không phải Chúa công?”

“Ngươi là ai? Ngươi... Là Thiên Diệp công chúa!”

Trình Thiên Diệp dựa vào ghế, tay giấu trong tay áo, nhìn y nửa ngày, khép hờ đôi mắt, xem như chấp nhận.

Nàng thấy trên người Tiêu Tú vốn là màu hồng phấn, trong nháy mắt màu tuyệt vọng bi thương trào dâng như thủy triều.

“Vậy, công tử đâu rồi?” Y cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hỏi.

Thật ra trong lòng y đã biết đáp án.

Trình Thiên Diệp không đành lòng nhìn cảnh đau xót này, nàng tránh ánh mắt y: “Huynh trưởng đã đi về cõi tiên rồi.”

“Vậy... vậy sao?”

“Đao kiếm loạn lạc, huynh trưởng bị công tử Chương độc hại chết. Ta bất đắc dĩ, thế thân thành huynh ấy. Ta đã chính tay đâm chết kẻ thù, báo thù rửa hận cho huynh trưởng.” Trình Thiên Diệp nói rõ ra hiện trạng.

Tiêu Tú ngã nhào xuống đất.

Y nhớ lại cảnh kiếm đao hỗn loạn kia.

Lúc ấy Chúa công đi tham gia yến hội, nhưng không dẫn y theo.

Đợi sau khi y nghe được lời đồn Chúa công trúng độc bỏ mình, lòng nóng như lửa đốt đuổi đến. Lúc ấy, Tiếu Tư Khấu sớm đã phong tỏa phòng ngủ của Chúa công, chỉ cho mẫu thân của Chúa công là Dương phu nhân và Hứa cơ đang mang thai đi vào.

Cũng may cuối cùng Chúa công vẫn có thể xuất hiện bình an vô sự, chẳng những khống chế được cục diện, đánh bại kẻ địch, điều càng khiến y ngạc nhiên vui mừng chính là, từ đó về sau Chúa công rất ít khi sủng hạnh người khác, chỉ dẫn theo y bên cạnh, còn rất dịu dàng với y.

Vì thế mà y trộm vui mừng.

Hóa ra, lúc ấy Chúa công cũng đã mất rồi sao.

“Sao ta lại ngu xuẩn như vậy”, y tự nói với mình. Tuy Thiên Diệp công chúa đối xử với ta rất tốt, nhưng rõ là có xa cách. Nàng có nhiều điểm không đúng như thế nhưng ta giả mù che kín mắt mình, giả vờ không nhận ra.

Tiêu Tú nhớ tới cảnh lần đầu tiên nhìn thấy Chúa công, là một thiếu niên công tử mặc y phục hoa mỹ, ngài lập tức nhảy xuống, ngồi xổm trước kẻ đói rách như y: “Không ai cần cậu sao? Thật tội nghiệp. Có muốn theo ta về nhà không?”

Mỗi ngày, ta còn đang đắm chìm trong ảo tưởng hạnh phúc, không thể tưởng tượng được, hóa ra người kia đã chết rồi.

“Nói đi, là ai sai ngươi hạ độc? Mục tiêu của các ngươi hẳn là ta nhỉ?”

Giọng nói của Trình Thiên Diệp như truyền đến từ cõi hư vô.

Tiêu Tú hồi hồn, y bỗng cử động thân thể, để mình quỳ thật đoan chính.

“Người sai ta là Uy Bắc hầu, ông ta bảo tên nô lệ A Phượng đưa cho ta một hộp hoàng kim và một lọ độc dược. Bảo ta hạ độc mưu hại Chúa công, nếu sau khi thành công, sẽ cho ta đến bên cạnh ông ta.” Tiêu Tú cười lạnh, tiếp tục cung khai: “Ngoại trừ ta, bọn họ còn thu mua A Hữu hầu hạ trên đại điện và Hứa Giáp để phối hợp tác chiến.”

“Ta đã hoài nghi Thiên Diệp công chúa ngài đã lâu, nhưng ngài đối với ta thật sự quá tốt, khiến ta không muốn tin đây đều là sự thật. Cho đến khi Mặc Kiều Sinh xuất hiện, hắn làm ta cảm thấy nguy cơ, cũng cho ta thấy rõ những điểm không thích hợp.”

“Thế nhưng, bất luận ta làm quen bắt chuyện với Mặc Kiều Sinh thế nào, hắn đều giữ kín như bưng bí mật của ngài. Lần này Uy Bắc hầu phái người tới tìm ta, ta thấy có cơ hội tốt nên muốn mượn dịp này giá họa cho Kiều Sinh, uy hiếp hắn nói với ta sự thật. Ta cũng không thật sự có ý độc hại công chúa.”

Y dập đầu: “Nhưng Tiểu Tú tội không thể xá, không thể chối cãi, xin công chúa ban cho ta cái chết.”

Trình Thiên Diệp nhíu mày, hắn dứt khoát như vậy, chỉ cầu chết: “Ngươi đây là không muốn sống chăng? Vì huynh trưởng nên muốn chết theo?”

Trình Thiên Diệp khó hiểu. Trong trí nhớ của nàng, vị huynh trưởng này của nguyên chủ chẳng những tầm thường vô vi, sinh hoạt cá nhân hỗn loạn, hơn nữa


trướctiếp