Bắt Nạt Tướng Quân Đến Phát Khóc

Chương 19: Nói Cho Ta Biết, Chúa Công Ngài, Có Phải Ngài Là...


trướctiếp

“Ta...” Tiếu Cẩn đỏ bừng cả mặt, quỳ xuống đất xin tội: “Quả thật hạ quan cũng phát hiện việc này có điều không ổn, tuy nhiên, thứ nhất chứng cứ vô cùng rõ ràng, không thể chối cãi. Thứ hai hạ quan cũng muốn ổn định cục diện trước, từ từ tra ra kẻ chủ mưu.”

Trình Thiên Diệp cắt lời y: “Còn nữa, ngươi sợ Kiều Sinh quá thân cận với ta, không cẩn thận sẽ biết bí mật của ta. Vì vậy trong lòng thầm nghĩ thôi thì đâm lao phải theo lao, mượn cơ hội diệt trừ hắn cũng tốt. Có phải thế không?”

Tiếu Cẩn thầm kinh hãi: Đây chỉ là suy nghĩ mông lung của ta ở sâu tận đáy lòng, ngay cả chính bản thân ta cũng còn chưa nhận rõ, tại sao Chúa công có thể vạch trần chứ?

Trình Thiên Diệp ngồi bên trên, lạnh lùng nhìn y.

Lần đầu tiên, Tiếu Cẩn cảm nhận được sự uy nghiêm của kẻ bề trên toát ra từ vị Chúa công này. Y dập đầu xuống đất, thành tâm xin tội: “Thần biết sai rồi, mong Chúa công thứ tội.”

“Tuy thần thật sự có suy nghĩ này, nhưng nếu có thể tra ra chân tướng, thần cũng sẽ không xem thường nhân mạng, để người trong sạch chết oan. Mong Chúa công tin tưởng tấm lòng của vi thần.”

Qua hồi lâu, Tiếu Cẩn cảm thấy trên lưng thấm ướt mồ hôi, sau đó chợt nghe thấy tiếng của Trình Thiên Diệp vọng đến từ trên đầu y.

“Đứng lên đi, lần này ta bỏ qua, hy vọng ngươi đừng tiếp tục khiến ta thất vọng như thế nữa. Ngươi còn có tình có lý, tên khốn Trương Phức kia, lần này ta sẽ không dễ dàng cho qua đâu.”

“Đi thôi, ngươi theo ta đi thăm Kiều Sinh nào.”

...

Mặc Kiều Sinh bị trói bằng xích sắt trong một căn phòng giam lạnh lẽo, ánh trăng xuyên qua hàng rào song sắt, lưu lại trên cơ thể hắn một vầng hào quang bàng bạc.

Tướng quân Du Đôn Tố trông coi hắn, có tính tình ôn hòa, không đánh đập hắn, chỉ yên lặng ôm đao, canh giữ ở cửa nhà giam.

Ngoại trừ ban đầu có Hạ Lan Trinh đã đánh trước đó thì không còn ai có thể đánh hắn nữa, cũng không có ai dám thi hành bất cứ hình phạt nào với hắn.

Nhưng Mặc Kiều Sinh cảm thấy lần bị thương này, còn đau đớn thống khổ hơn bất kỳ sự trừng phạt nào khác.

Đau buốt từ trong ra ngoài.

Câu nói kia của A Phượng hãy còn văng vẳng bên tai:

“Đừng dễ dàng trả giá cho chủ nhân bằng tấm lòng của ngươi. Nếu không, thứ chờ ngươi chỉ là càng nhiều đau khổ hơn thôi.”

Mặc Kiều Sinh nhắm nghiền hai mắt.

Có lẽ, ta vốn không nên vọng tưởng đến thứ hạnh phúc này.

Trước mắt hắn, gương mặt dịu dàng của Trình Thiên Diệp chợt liên tục xuất hiện.

Ban đầu là ở ngoài cổng thành, cái lướt nhìn đầy rung động, người nọ ngồi trên kiệu xe cao cao, như vầng thái dương rực rỡ, y lười nhác trông sang, nhoẻn miệng cười với hắn.

...

“Kiều Sinh?”

Mặc Kiều Sinh lờ mờ nghe thấy có người đang gọi mình, hắn mờ mịt ngẩng đầu.

Bỗng nhiễn, có một gương mặt tươi cười xuất hiện, dần dần hợp lại làm một với ảo ảnh


trướctiếp