"Thật không tiện.... Chủ yếu nhất là hương vị này thật sự quá tuyệt vời!" Võ Chiếu lúng túng nói: "Vì vậy ta mới hơi thất thố."
Dương Hiên cười nhạt một tiếng: "Không sao cả!"
Hắn cũng không nói thêm gì, dù sao ngay cả Trình Giảo Kim cùng Thái tử Lý
Thừa Càn khi đối mặt món ăn này cũng có chút không khống chế được chớ
nói chi là một giới nữ lưu, hiện nay mặc dù là thái bình thịnh thế nhưng dù sao cũng là thời cổ đại, sức sản xuất không có phát triển lắm.
Vô luận là ở niên đại nào, người ăn không đủ no thủy chung vẫn luôn rất
nhiều. Nhất là thiên tai nhân họa dẫn đến nạn dân càng ngày càng nhiều,
điểm ấy... Coi như là quan phủ cũng vô cùng đau đầu. Bất quá nhìn nữ tử trước mặt dù rằng bộ dáng vô cùng quẫn bách nhưng cách ăn nói hay là
khí chất phát ra đều không giống người bình thường mà là như
người đọc qua đủ loại thi thư, được học hành tử tế. Nếu là gia đình bình
thường thì nữ tử đều là học một ít thêu thùa may vá, chữ nghĩa thì nhận
ra được vài chữ cũng là hiếm có lắm rồi.
Có thể có khí chất như
vậy thì không giàu sang cũng phú quý. Như Trường Nhạc công chúa cũng
vậy, gia thế hiển hách nên đươc học hành giáo dục cực tốt..... Nữ hài
trước mắt này cũng giống vậy.
Dương Hiên có chút khó hiểu hỏi " Ngươi tên gì? "
"A?" Võ Chiếu ngẩn ra một chút rồi nói: "Ta tên Võ Chiếu!"
Võ Chiếu!
Dương Hiên nghe được danh tự này cả người chấn động. Đồng tử phóng to, có
chút không dám tin tưởng.... Hiện tại là năm thứ 3 Trinh Quán, theo đạo
lý thì Võ Chiếu hiện nay cũng phải 16 tuổi.... thế nhưng sao nữ hài này
nhìn lại như chỉ 12 tuổi. Hơn nữa cha nàng lúc trước bởi vì bị chém đầu
cho nên hai mẹ con họ trực tiếp bị đày vào trong lãnh cung..... là ở
trong hoàng cung. Nhưng sao lại xuất hiện ở đây???
Thế nhưng nữ
hài trước mắt này tên là Võ Chiếu lại có khí chất như thế.... không thể
nhầm lẫn được. Xác thực chính là nàng - Nữ Để đầu tiên trong lịch sử
quyền khuynh thiên hạ.
Dương Hiên cảm giác đầu mình quay mòng
mòng, mắt hoa choáng váng. Hắn thậm chí còn cho rằng mình đọc lịch sử
cuối cùng cũng uổng phí.....
"Cuối cùng là bởi vì nguyên nhân
gì." Dương Hiên vắt hết óc cũng nghĩ không thông, chẳng lẽ là bởi vì
chính mình xuyên việt tới thời đại này dẫn đến nguyên gốc lịch sử bị
thay đổi quỹ tích, phát sinh biến hóa.
Võ Chiếu ra đời sớm, cũng không bị đày vào lãnh cung, quanh năm ở trong cung lớn lên vì vậy sẽ
không bị Lý Thế Dân phát hiện ra.
Dương Hiên thoáng lo lắng, e
rằng chuyện này giống như là hiệu ứng hồ điệp, chỉ là vỗ một hồi cánh
liền có thể gây nên một trận lốc xoáy ở nơi khác xa hơn..
Dương Hiên cũng không biết rõ lắm nhưng loại bánh xe lịch sử kiểu này thật rất giải thích.
Dương Hiên cũng lười đi suy nghĩ nhiều, thế nhưng bây giờ Võ Chiếu đột nhiên
đụng tới chính mình, nhân sinh của nàng quỹ tích đã hoàn toàn phát sinh
thay đổi, sau đó còn hay không trở thành Nữ Đế....
Hắn trước đem
thân thế Võ Chiếu làm rõ lại tính sau. Võ Chiếu đối với Dương Hiên hảo
cảm rất tốt, tự nhiên là có hỏi tất đáp. Nàng đem thân thế của mình hoàn toàn nói rõ.
Dương Hiên sau khi nghe xong, cũng minh bạch...
Chính là nàng không sai, gia thế, tình cảnh hoàn toàn chính xác, chỉ là
tuổi tác phát sinh một chút thay đổi."Vì lẽ đó ngươi lần này đi ra ngoài là muốn tìm một công việc để cải thiện cuộc sống hiện tại sao?." Dương Hiên hỏi.
"Đúng." Võ Chiếu biểu hiện thấp xuống: "Thế nhưng bởi vì ta là thân con gái,
căn bản không người muốn thuê ta. Coi như là làm sai vặt cho tửu lâu
cũng không ai chịu mời ta. Những vật ta thêu lại bán không được mà hiện tại mẫu thân đang bệnh nặng, ta phải tìm đại phu bốc cho nàng vài thang thuốc....."
Dương Hiên không nhịn được lắc đầu một cái, ai cũng
sẽ không nghĩ tới, thiên cổ đệ nhất Nữ Đế thuở thiếu thời lại trải qua
vô vàn sóng gió khổ cực.
Bất quá nhìn Võ Chiếu bởi vì dinh dưỡng
không đầy đủ nên vóc dáng vì vậy nhìn như 12 tuổi, kỳ thật nàng đã 15
tuổi. Nhiều nữ tử đồng trang lứa với nàng lúc này cũng đã lấy chồng sinh con, vì ở thời đại này 15 tuổi được coi là đã trường thành.
"Nếu như vậy.... Như vậy ngươi có bằng lòng đến làm tiểu nhị trong tửu lâu
này không? Thay ta bưng thức ăn, rửa chén này nọ.....một tháng ta cho
ngươi 1 xâu thù lao!"
Dương Hiên mở miệng hỏi.
Võ Chiếu
trợn mắt lên, bị mấy chữ này dọa cho phát sợ. Một xâu tiền, nàng xưa
nay chưa từng nghe qua trả lương cao như thế., số tiền đó đủ cho nàng
cùng mẫu thân tiêu xài trong nữa năm nếu chi tiêu dè xẻn một chút.
"Ngươi đồng ý để cho ta tới đây làm việc....." Võ Chiếu lại là có chút chần
chờ: "....không sợ bởi vì ta mà ảnh hưởng khách nhân sao?."
Võ
Chiếu có chút tự ti, vốn là nữ giới ở cổ đại không được tôn trọng. Bọn
họ cho rằng nữ tính chính là nên canh giữ ở trong khuê phòng, không nên
ra khỏi cửa. Xuất đầu lộ diện, thực tại có chút không đúng. Bị khách
nhân nhìn thấy, phỏng chừng sẽ tạo cảm giác vô cùng phản cảm.
"Không biết." Dương Hiên lắc lắc đầu nói: "Chỉ cần ngươi có thể làm được thì cũng không cần kiêng kỵ nhiều như vậy."
Hắn đối với chuyện này ngược lại không có cái gì lo lắng. Dù sao chỉ là một người bưng thức ăn, trong tiệm này khách nhân vốn đã quen thuộc với
những quy củ khó đỡ, bây giờ đột nhiên xuất hiện một vị tiểu nhị là nữ
tử cũng chẳng dám cảm thấy có cái gì kỳ quái.... có gan thì cứ việc ý
kiến thử xem..
"Ta có thể đảm nhiệm được!"
Võ Chiếu vội
vàng nói, cái này rất có thể là một cơ hội cuối cùng của nàng, nếu là
không nắm lấy, mẹ mình không biết là còn chịu đựng nổi hay không đây.
Trong mắt để lộ ra khát vọng cùng cảm động, nàng rất cảm tạ Dương Hiên tin
tưởng nàng, hơn nữa sẽ không bởi vì nàng là nữ tử mà có bất kỳ khinh bỉ nào.
"Bất quá 1 xâu thật sự là quá nhiều, một tháng cho ta ba
trăm văn là được rồi." Võ Chiếu cắn cắn môi nói. Nàng cảm giác 1 xâu là con số trên trời, nắm nhiều như vậy, lo sợ bất an.
Ba trăm văn,
mỗi tháng lấy ra một trăm văn cho mẹ mình bốc thuốc xem bệnh, mặt khác
hai trăm văn cũng đã đủ các nàng sinh hoạt, thậm chí còn có thể cho mẹ
mình ăn đồ tốt.
Như vậy Võ Chiếu đã rất thỏa mãn!
Dương Hiên cười cười: "Ba trăm văn, cái kia bất quá chỉ là giá tiền một phần Thịt Dê Bọt Biển trong tiệm ta mà thôi.!"