Dương Hiên cũng chuẩn bị đóng cửa, bởi vì trong quán một người cũng đã không còn. Thịt Dê Bọt Biển cũng không dư nhiều lắm, chỉ còn khoảng 2,3 phần. Ngày hôm nay liền đầy đủ bán đi hơn 100 phần, nếu cứ như thế thì tiến
độ sẽ chỉ cần 5,6 ngày nữa là hoàn thành nhiệm vụ.
"Bất quá.... Xác thực nên nhận một tên sai vặt."
Dương Hiên trong lòng nói thầm, dù sao ở một mình, lúc bận rộn không thể làm
hết nổi. Vừa đầu bếp vừa chưởng quầy lại vừa bưng bê thức ăn.... đã vậy
còn phải thu tiền nữa chứ, dzụ này quan trọng nè. Nếu như không phải là
bởi vì quy củ thật sự đã quá nhiều, Dương Hiên đều muốn để chính bọn hắn lại đây bưng, sau đó ăn xong cầm chén đũa trả lại rửa sạch sẽ cứ như là quán ăn tự phục vụ vậy.
Tuy hiện tại với khả năng của hắn thì
những chuyện này chẳng làm hắn có chút cảm giác nào mệt nhọc, nhưng nói
thẳng ra thì hắn chẳng muốn làm, đặc biệt là chuyện rửa chén. Đường
đường nam tử hán đại trượng phu quyết không rửa chén, chỉ rửa chén khi
lão bà bắt làm mà thôi. Phải, chỉ rửa chén cho lão bà... hèm, là ta
sợ.... à không, là ta thương vợ mà thôi.
Hiện tại bán đi đầy đủ
hơn 300 phần, với số tiền kiếm được hắn cũng được coi là một Tiểu Thổ
Hào. Rất nhiều tửu lâu một tháng lợi nhuận còn không bằng một phần của
hắn. Nguyên liệu nấu ăn là toàn bộ hệ thống cung cấp miễn phí vì thế
tiền thu được toàn bộ chui vào túi riêng của hắn. Về điểm này, hắn vô
cùng thỏa mãn với hệ thống. Rất có ý muốn đè hệ thống ra mà hun lấy hun
để.
Dương Hiên làm xong mọi việc, liếc mắt nhìn sắc trời bên
ngoài, chỉ một chút nữa thôi là bắt đầu đến giờ giới nghiêm. Cấm đi lại
ban đêm!
Trên đường phố trống rỗng không nhìn thấy người nào. Các nhà các hộ, thậm chí có không ít nhà cũng đã tắt đèn, nghỉ ngơi rất
sớm. Đối với Dương Hiên thì lúc này ở địa cầu hắn còn chưa đi làm về.
Chỉ là Đường Triều, giải trí..... thật sự là quá ít.
Dương Hiên
trong lòng âm thầm thề, chờ sau này khi Tích Phân nhiều lên, đến thời
điểm nhất định phải tạo ra một công trình giải trí hoàn mỹ. Hệ thống là
vạn năng, chỉ cần có Tích phân là gì cũng có. Hiện tại tích phân của hắn vô cùng ít ỏi, nên chỉ sử dụng cho những việc thực sự cần thiết.
Dương Hiên vẫn còn phải để dành Tích phân đến lúc thuận lợi đem tiểu tử Lý
Thái làm chết mới vừa lòng. Nếu không Lý Thái cứ như con ruồi bay loạn,
mặc dù không tạo ra uy hiếp với hắn nhưng cả ngày cứ vo ve bên tai....
thật quá mức phiền toái.
Dương Hiên cũng chuẩn bị đóng cửa, thế
là đi tới cửa lớn..... lại phát hiện ngay cửa ngồi một hài tử tuổi không lớn lắm, khoảng chừng 12, 13 tuổi, quần áo trên người vô cùng rách nát, toàn bộ vá chằng vá đụt. Trên mặt đen như than, bộ dạng vô cùng tuyệt
vọng... nhưng loáng thoáng có thể nhìn ra được hẳn là một nữ tử, ngũ
quan rất không tệ.... nàng ngồi đó ôm bụng, cả người vô lực.
Dương Hiên nhàn nhạt quét mắt một vòng, sau đó xoay người tiến vào trong tửu
lâu, một lát sau hắn đem ra một bát nóng hổi đặt trước mặt thiếu nữ: "
Ăn đi! "
Canh thịt dê ăn với bánh nướng, ban đêm món ăn bốc lên sương mù màu trắng, hương vị tràn ngập.
"Ục ục ục..." Thiếu nữ bụng réo vang, mùi thơm vô cùng hấp dẫn khiến nàng không kiềm được.
Nàng đang đói đến mức ngực dán đến lưng.... chợt nhìn thấy chén Thịt Dê Bọt Biển, cứ tưởng mình đang hoa mắt vì quá đói.
"Ta đây là ở trong mơ sao?" Võ Chiếu có chút không dám tin trợn mắt lên.
Trước mặt nàng đứng chình ình một vị nam nhân tuổi so với nàng lớn hơn vài
tuổi, người mặc thanh sam, tuy không phải là rất hào hoa, nhưng xem ra
vô cùng sạch sẽ đẹp trai. ( giống thằng đang dịch chương này. ^^)
Võ Chiếu nhìn bát Thịt Dê Bọt Biển..... nước mắt rưng rưng mà nước miếng
rơi rơi. Từ khi cha nàng bị chém đầu, nàng theo mẹ mình lang bạt kỳ hồ. Bây giờ mẫu thân bệnh nặng nằm một chỗ, toàn bộ áp lực dồn lên đầu
nàng. Thế nhưng thời cổ đại thân là một nữ tử, trừ đi tới thanh lâu ra
thì muốn kiếm lấy một số tiền lớn là chuyện rất khó.
Nhưng Vũ Mị
Nương lại không có lựa chọn như vậy, nàng cho rằng thân nữ nhi vẫn có
thể làm việc như nam tử. Thế là đi tìm việc làm!
Kết quả cuối cùng toàn bộ đều cự tuyệt. Nguyên nhân đơn giản, nàng là nữ tử!
Ngày hôm nay Võ Chiếu vẫn tương tự như mọi ngày, khắp nơi từ chối. Vì vậy
mấy ngày nay chưa được ăn gì khiến vì quá đói mà gục xuống ngồi trước
tửu lâu của Dương Hiên.
Nàng không hề nghĩ tới, trước mắt vị
chưởng quỹ này cùng những tửu lâu còn lại ở Trường An hoàn toàn khác
nhau. Chẳng những không nói lời khó nghe với nàng mà còn đem ra cho nàng một phần thức ăn vô cùng ngon lành
Thịt dê nhiều như vậy nhất
định là muốn bán mấy chục văn đi, đối với nàng tới nói quả thực chính là giá trên trời! Nhưng người ta, như cũ là không chút nào keo kiệt lấy ra. Giờ khắc này, Dương Hiên trong lòng Võ Chiếu giống như thần tiên soái ca, hình tượng vô cùng to lớn. Trái tim thiếu nữ nhảy ầm ầm, mà
nói theo mấy con quỷ ngựa hí hửng thời hiện đại thì là " Muốn rụng
trứng. "
"!"
Dù là Võ Chiếu, cũng là có chút không chịu
đựng được sự hấp dẫn của món ăn trước mắt này. Đã vậy bụng đang đói cồn
cào, coi như là một cái bánh nướng phổ thông nhất nàng cũng có thể ăn
ngon lành chứ nói gì đến món mỹ thực đã chinh phục biết bao nhiêu kẻ khó ăn này.
"Không cần cám ơn." Dương Hiên khoát tay. Phần ăn còn
lại một mình hắn ăn không thể hết nổi, mà hệ thống nhất định sẽ thu hồi
lại. Không bằng cho nàng ăn no bụng, hắn lại còn làm được một chuyện
tốt.
" Thật là quá ngon. " Món ăn liền triệt để đem Võ Chiếu chinh phục.
Có thể rõ ràng cảm thụ được, thịt dê tiến vào trong bụng cấp tốc hóa thành một dòng nước nóng, cũng không cần tiêu hóa lập tức bắt đầu bổ sung
tinh lực cho nàng. Nhất là đầu lưỡi cảm nhận hương vị này..... thật muốn nhảy ra khỏi miệng mà hét lên " ta bay..... ớ ớ ta bay... "
Võ
Chiếu xin thề, cho dù khi nàng còn bé, cha nàng còn chưa bị chém đầu,
nàng cũng chưa từng ăn qua món ăn ngon như thế này chứ nói chi là bây
giờ... bèn lập tức cắm đầu ăn ngấu nghiến. Đừng nhìn Võ Chiếu nhìn có vẻ gầy gò, không cao lắm... nhưng bởi vì nguyên nhân quá khổ sở không có
đủ thức ăn mới thế. Đã vậy hiện tại còn đang đói bụng đến mức gần xỉu vì vậy một bát đầy tràn lập tức sạch sẽ nước canh không còn 1 giọt.
Sau đó có chút không muốn mà thả bát xuống phát hiện Dương Hiên còn đang
nhìn mình, Võ Chiếu không khỏi mặt đỏ lên, chính mình thật có chút thất
thố. Mặc dù các nàng nghèo rớt mùng tơi, nhưng mẹ nàng vẫn không quên
đối với nàng dạy dỗ các loại lễ nghi vô cùng kỹ lưỡng. Gia tộc các nàng đã từng huy hoàng, gốc gác không nhỏ.