"Tưởng Tưởng." Cố
Thành nhẹ giọng gọi một câu, cùng với bộ dáng khuôn mặt lạnh lùng buông
lời hung ác vừa nãy hoàn toàn tương phản, lúc này ngữ điệu của anh ôn
nhu đến mức chảy nước.
Hướng Nặc không chịu nổi mà nổi cả da gà,
sợ bản thân sẽ bị ngấy chết, nên anh ta quyết định sẽ giữ khoảng cách
mười bước với Cố Thành.
"Thành ca, anh xong việc chưa?" Ngữ điệu của Lâm Tưởng nhẹ nhàng, nghe thấy tâm tình liền cảm thấy thoải mái.
Cố Thành quay đầu nhìn căn biệt thự nhỏ đã đóng chặt cửa, khẽ cười nói: "Vừa xong, em đang ở đâu? Thử vai sao rồi?"
"Qua rồi, bây giờ chuẩn quay lại thành phố A, anh có đi cùng không?"
"Đương nhiên là anh đi theo em."
"anh đang ở đâu, bọn em qua đón anh."
"anh đang ở Tú Cẩm viên, cũng tiện đường."
Hai người nói chuyện điện thoại xong Cố Thành quay đầu lại phát hiện thấy
Hướng Nặc cách anh rất xa liền nhíu mày, đứng tại chỗ chờ anh ta đi tới
gần, "Tôi phải đi thành phố A, cậu có thể đi được rồi."
Hướng Nặc buồn bực, "anh lợi dụng xong rồi liền ném đi có phải không?"
"Vậy cậu còn có giá trị gì để giữ lại sao?" Cố Thành không chút lưu tình mà buông lời đả kích anh ta.
Bị nói là bản thân không có giá trị, Hướng Nặc thở phì phò bỏ đi, nhưng
chưa đi được hai bước liền bị Cố Thành kêu lại, "Hai ngày tới cậu giúp
tôi trông trừng Quách Đông."
Hướng Nặc trợn trắng mắt, "Biết rồi."
********
Nửa giờ sau Lâm Tưởng ngồi xe bảo mẫu đi tới Tú Cẩm viên đón Cố Thành
rồi đi thẳng tới thành phố A. Đỗ Hân sợ tiếp theo sẽ lại xảy ra chuyện
ngoài ý muốn nên cũng đi theo tới thành phố A. Kết quả suốt dọc
đường đi đều nhắc đến chuyện Lâm Tưởng đi thử vai, còn không ngừng nhắc
đến Tần Chí, Cố Thành lão đại nghe xong liền cảm thấy rất khó chịu.
"Chỉ cần diễn thử một lần là đã qua rồi sao?" Cố Thành rất để ý đến công việc của Lâm Tưởng.
Đỗ Hân có chút hưng phấn mà nói: "Tôi thấy khi Lâm Tưởng trang điểm thay
đồ xong Tần Chí liền cảm thấy hài lòng, diễn thử cũng chỉ phải
diễn một đoạn ngắn thôi."
Cố Thành nhéo tay Lâm Tưởng, nghiêng đầu nói vào tai cô: "Em giỏi quá!"
Lâm Tưởng nghiêng đầu dựa vào vai anh, vui vẻ nhắm hai mắt lại.
Đỗ Hân đã quen với việc phải gặm cẩu lương, đối mặt với hành động tình
nồng mật ý của bọn họ vẻ mặt vẫn không đổi mà tiếp tục nói đến chuyện
công việc, "Tần Chí đồng ý tối này sẽ đăng lên Weibo một bài, công bố
với mọi người Lâm Tưởng chính là nữ chính phim tiếp theo của anh ta. Cứ
như vậy thì những tin đồn nói cô không có kỹ năng diễn xuất sẽ tự sụp
đổ. Tần Chí cũng coi như có được một lá bài mạnh, đến lúc đó Lâm Tưởng
cũng có thể nhân cơ hội mà nổi tiếng lên."
Lâm Tưởng nhẹ nhàng nói: "Quách Đông này chắc chắc sẽ không thể ngờ được là ý xấu của hắn lại đang giúp người ta."
Đỗ Hân cười lạnh, "Cứ như vậy bên chỗ Quách Đông nhất định sẽ có hành
động, hoặc là xóa bài đăng trên Weibo kia rồi xin lỗi, hoặc là trực tiếp giả ngu không thừa nhận. Dù sao ngay từ đầu hắn cũng không nói rõ ra là ai, chỉ là dư luận tự suy đoán ra đó là Lâm Tưởng. Lúc này nếu
như hắn nói là không phải thì khẳng định sẽ bị mọi người nghi ngờ,
chuyện này đối với danh tiếng của hắn sẽ có ảnh hưởng rất lớn."
Cố Thành khẽ cười: "Phỏng chừng hai ngày tới Quách Đông có muốn cũng không thể ra mặt nói chuyện được."
Lâm Tưởng giương mắt nhìn anh, suy đoán có thể anh đã làm gì Quách Đông
rồi, nhưng cái gì cô cũng không hỏi. Người đàn ông của cô quan tâm
đến cô, chịu vì cô mà xuất đầu lộ diện, điều này cũng đủ làm cho cô cảm
động rồi. Còn cụ thể anh đã làm gì thì thực sự cũng không phải là chuyện quan trọng.
Bởi vì Lâm Tưởng đã xin đoàn làm phim nghỉ
thêm một ngày cho nên cũng không phải vội vàng trở về. Sau khi tới thành phố A, Cố Thành liền ném mấy người Đỗ Hân tới khách sạn, còn
mình thì dẫn theo Lâm Tưởng đi hưởng thế giới của hai người.
"Bây giờ chúng ta về nhà sao?" Lâm Tưởng hỏi anh.
Cố Thành lắc đầu, "Chúng ta đi hẹn hò." Đời trước hai người trải qua mười
năm làm vợ chồng, nhưng lại chưng từng đi hẹn hò cùng nhau, được nghỉ
phép cũng chỉ làm một ít chuyện mà vợ chồng bình thường hay làm.
Đời này, anh quyết định bồi thường những thiệt thòi mà cô không có được.
"Hẹn hò sao?" Thực sự là ngoài ý muốn Lâm Tưởng cũng không ngờ anh lại có đề nghị này, bởi vì trong ấn tượng của cô, Cố Thành tuyệt đối sẽ không làm chuyện dư thừa nhàm chán phí thời gian như vậy.
"Đúng vậy, đầu tiên là đi dạo phố hoặc là đi xem phim, sau đó thì đi ăn cơm, dẫn em đi ăn đồ em thích."
Thành phố A cũng là một đô thị có kinh tế phát triển cấp 1, trung tâm thương
mại có rất nhiều, cũng có không ít người. Lâm Tưởng tưởng tượng đến cảnh tượng hai người chen lấn trong đám đông thì liền cảm thấy da đầu tê
dại, lắc đầu nói: "đi dạo phố thì thôi đi, chúng ta đi xem phim đi."
Cuối cùng hai người chọn một hồi quyết định đi xem một bộ phim của Disney.
Khi đi ra khỏi rạp chiếu phim, Cố Thành còn cảm thấy rất thú vị, "Lần
sau lại đi xem."
Lâm Tưởng chế nhạo anh, "Còn muốn đi xem phim hoạt hình sao?"
Cố Thành lơ đãng mà nói: "anh cảm thấy phim hoạt hình khá hay, khi nào
chúng ta có con trai con gái thì nhất định phải dắt chúng đi xem."
Người đàn ông này da mặt càng ngày còn dày, những câu nói như lời cầu hôn này mà anh cũng có thể mở miệng nói ra được.
Lâm Tưởng liếc mắt trừng anh, nói: "Chuyện đó thì phỏng chừng phải chờ thêm tám năm mười năm nữa."
Cố Thành suy nghĩ, nghiêm trang gật đầu nói: "Đúng thật, trẻ con
quá nhỏ không thể xem phim được, đến khi được tám, mười tuổi thì mới có
thể xem được."
Lâm Tưởng:......
Được rồi, muốn so xem ai mặt dày hơn thì anh thắng.
Bữa tối Cố Thành muốn dẫn cô đi ăn đồ ngon, liền chỉ đường cho tài xế chạy tới con đường gần quảng trường.
Nhìn đường phố quen thuộc, trong lòng Lâm Tưởng liền xúc động. Lần
trước cô cũng dẫn Cố Thành tới đây nhưng lại là đi một chuyến mất công,
cũng không có tìm được cửa hàng bán hải sản mà cô thích. Cũng không biết lần này Cố Thành dẫn cô tới đây ăn cái gì, hỏi anh cũng không trả lời,
cười thần bí.
Khi xe đi tới gần cửa hàng hải sản quen thuộc của cô, Lâm Tưởng liền đứng hình.
Cố Thành ở bên cạnh cười hỏi cô: "Có thích không, có bất ngờ không?"
Lâm Tưởng nhìn cửa hàng kia rồi lại nhìn Cố Thành, vẻ mặt kinh ngạc: "Cái này....."
"Có phải em cũng không ngờ tới có phải không?" Cố Thành nắm tay cô đi xuống xe, nói: "Lần trước khi em dẫn anh tới đây, con đường này không có cửa
hàng này, không ngờ gần đây mới khai trương một của hàng, triệu người
nghe cũng không thể ngờ được, em nói xem có thần kỳ không, không phải là em có năng lực biết trước mọi chuyện đấy chứ?"
Khi nói câu này
Cố Thành vừa đùa vừa thật, lại thấy Lâm Tưởng âm thầm đổ mồ hôi lạnh,
chỉ có thể nở nụ cười cứng đờ nói: "Ha ha, đúng là thần kỳ thật."
Tâm tình Cố Thành sung sướng mà đánh giá cô, phát hiện khi ở trước mặt anh, kỹ thuật diễn của cô thật sự bình thường mà, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu vẻ ngụy trang của cô rồi.
Nghĩ đến đó anh liền cảm thấy mỹ mãn mà kéo cô vào quán, có dự cảm hôm nay sẽ được ăn một bữa thật ngon.
********
Đúng 8 giờ tối, phòng làm việc của Tần Chí nổi tiếng đăng lên Weibo một bài
viết, công bố anh ta đã chọn được diễn viên nữ chính cho bộ phim tiếp
theo, chính là người đoạt được giải thưởng "Diễn viên mới xuất sắc" của
giải Kim Hoa – Lâm Tưởng.
Tin tức này vừa được tung ra đã được
truyền thông chú ý, không đến hai giờ đồng hồ khắp giới giải trí nhỏ hẹp ai cũng biết. Nguyên nhân chính là vì hôm nay Lâm Tưởng vẫn luôn bị ở
trong vòng nghi ngờ về khả năng diễn xuất, cho nên khi tin tức này được
tung ra lập tức khiến cho mọi người sôi nổi.
"Có thể được đạo
diễn Tần Chí chọn làm diễn viên chính, nhất định sẽ phải vượt qua thử
thách về kỹ thuật diễn xuất, đây là chuyện tất cả mọi người đều biết."
"Cho nên nói, trên mạng vẫn luồn truyền ra tin tức Lâm Tưởng không có kỹ năng diễn xuất, thật sự là giả sao?"
"Sao tôi lại cảm thấy lúc này Tần Chí tung ra tin tức là đang cố ý muốn vả vào mặt....."
"Buổi sáng hôm nay thì Quách Đông nói Lâm Tưởng không có kỹ năng diễn xuất,
buổi tối thì lại thấy Tần Chí nói mời Lâm Tưởng đóng vai nữ chính, rốt
cuộc là ai thật ai giả đây?"
"Cầu Quách Đông ra mặt giải thích?"
"Giải thích cái con khỉ, người ta vừa mới khóa tài khoản Weibo rồi."
Trong nháy mắt trên mạng các đề tài liên quan đến Lâm Tưởng liền trở nên sôi
nổi, những tin đồn của ngày nay liên tục lên xuống, cũng không biết
ai thật ai giả, nhưng chỉ một lúc cũng có thể tìm ra được một đóng đề
tài liên quan đến Lâm Tưởng, mức độ nổi tiếng cũng tăng lên một chút.
Đến nỗi bài đăng lên Weibo của Quách Đông khiến cho sóng gió nổi lên đến bây giờ cũng không còn tin tức gì truyền ra cả.
Weibo của Quách Đông đã bị khóa, nhưng lại không để lại bất kỳ bình luận giải thích nào cả khiến cho người hâm mộ điện ảnh luôn chờ đợi lời giải
thích từ hắn thất vọng đến cực điểm. trên mạng mọi người sôi nổi suy
đoán mọi chuyện. Có người nói phát ngôn của Quách Đông
là không đúng sự thật cảm thấy như bị vả vào mặt nên sau đó đã phải
nhanh chóng khóa tài khoản. Có người lại nói Quách Đông kết thù oán với
người ta cho nên mới đăng bài lên Weibo để phát tiết, nhưng không ngờ
lại động vào một nhân vật lớn. Dù sao thì anh ta cũng là một minh tinh
hạng nhất đang rất được công chúng hâm mộ, hẳn là càng phải nên để ý tới lời ăn tiếng nói và hành động của chính mình chứ.
Nhân vật chính mãi vẫn không ra mặt giải thích rõ ràng mọi chuyện, trên mạng mọi người bàn tán xôn xao, nhưng cũng không còn chuyện gì để nói tới nên cũng rất nhanh mọi người liền phân tán đi. Dù sao thì giới giải trí chính là như vậy, mỗi ngày một chuyện, có người nổi lên thì tự nhiên sẽ có người
chìm xuống.
Hai ngày sau, đoàn làm phim phát ra thông báo làm
người khác khiếp sợ, thay đổi diễn viên đóng vai nam chính. Công ty quản lý của Quách Đông chủ động kết thúc hợp đồng với đoàn làm phim,
cũng đã đền bù đầy đủ tiền vi phạm hợp đồng. Phía công ty cũng đưa ra
thông báo với người hâm mộ là Quách Đông bị bệnh không đủ sức khỏe để
tiếp tục đóng phim, xin phép được nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một thời gian.
Tin tức này là cho cả đoàn làm phim phải ồ lên ngạc nhiên, vốn
dĩ một người đang rất khỏe mạnh cường tráng như vậy sao có thể mới đó
thôi đã ngay lập tức bị bệnh rồi? Rất nhanh đã có tin đồn nói là do
Quách Đông đắc tội với người ta, cũng có người nói là Quách Đông mắc
bệnh nan y, các loại tin tức đều truyền ra, cũng không biết được đâu
là thật đâu là giả, cũng không có ai đứng ra chứng thực cả, mà
biết rõ chân tướng cũng chỉ có vài người cũng tự khắc hiểu ý mà duy trì
im lặng.
Khi nghe thấy tin nhân vật nam chính đã đổi diễn viên
khắc đóng, Liễu Phỉ cũng bị kinh hãi, Quách Đông gặp
chuyện không may, cô ta cũng là đồng phạm có phải sẽ rất nhanh
cũng sẽ bị liên lụy không? Bởi vì có suy nghĩ như vậy nên mỗi ngày đến
đoàn làm phim cô ta đều trong trạng thái nơm nớp lo sợ, tính cách cũng
có chừng mực hơn, trong lòng cũng kẹp chặt cái "đuôi" lại làm người.
Nội tâm cô ta cũng cảm thấy mình thật vạn phần may mắn, lúc ấy sau khi bị
Lâm Tưởng dọa sợ thì cô ta cũng không có xúc động mà cứng đối cứng với
đối phương. nói cách khác, cô ta rất có khả năng cũng sẽ biến mất khỏi
đoàn làm phim giống như Quách Đông.
May mắn thay, đến tận lúc
diên viên đóng vai nam chính mới gia nhập vào đoàn làm phim, Liễu Phỉ
vẫn bình an vô sự như cũ. Lúc này cô ta mới thở phào nhẹ nhõm một hơi,
nhưng mà thái độ lúc sau so với khí thế khi mới giai nhập vào đoàn làm
phim thực sự giống như là hai người khác nhau vậy. Càng không dám chọc
tới Lâm Tưởng, chỉ cần Lâm Tưởng xuất hiện ở đâu thì cô ta đều trốn
tránh đến chỗ thật xa.
Giới giải trí chính là có hiện thực tàn khốc như vậy, cá lớn nuốt cá bé, người thích ứng được thì sẽ sống sót.
Trong bộ phim này Lâm Tưởng chỉ đóng một vai phụ, cảnh diễn cũng không phải
có quá nhiều, trải qua hơn một tháng quay, thì tất cả các cảnh
có cô liền đóng máy, cùng những nhân vật chủ chốt trong đoàn làm phim
ăn một bữa cơm, liền thu dọn hành lý trở về thành phố S.
Sau đó
Đỗ Hân cũng chỉ nhận cho cô làm gương mặt đại diện cho một nhãn hiệu,
bởi vì kịch bản phim của Tần Chí đã hoàn thành, cũng đã đến được tay Lâm Tưởng. cô cũng liền toàn tâm toàn ý tập trung đến kịch bản mới. Đây là
bộ phim đầu tiên cô được làm diễn viên chính sau khi trọng sinh, vậy
nên cô vô cùng để ý.
Bộ phim điện ảnh mới tên là: Ảnh tử
vũ[1]. nói rõ thì là một cô gái học múa từ nhỏ, lúc lớn lên thì có ước
mơ trở thành một vũ công thật giỏi, đang lúc con đường sự nghiệp thuận
lợi thì do một sự cố ngoài ý muốn mà cô bị mất đi khuôn mặt xinh
đẹp, cô lập tức cảm thấy như đang ở thiên đường liền bị ngã xuống địa
ngục. cô gái sống không bằng chết, thậm chí còn nghĩ đến tự sát,
nhưng cô vẫn được cứu sống sót, tính cách lại trở nên quái gở cùng thần
kinh có vấn đề, cô không thể nào trở lại sân khấu có ánh đèn lộng lẫy
kia nữa. Vốn có một số đoàn kịch muốn tranh dành để mời cô gia nhập cũng đều đóng cửa từ chối. Vì đẻ kiếm sống, cô không thể không mang mặt
nạ đi diễn ở một số sân khấu nhỏ, hoặc quán bar.
[1] Ảnh tử
vũ: ảnh tử là bóng dáng, hình bóng; vũ là điệu múa. P/s: mình để nguyên
vì thấy nó hay hơn khi dịch ra, nếu mọi người không thích thì có thể bỏ
qua cho mình nhé. Cảm ơn!!!!
Đây là một bộ phim thuộc dòng
phim nghệ thuật, kết thúc bộ phim bởi vì nữ chính không chịu thua, mang
mặt nạ bước lên sân khấu của một cuộc thi quốc tế, sự uyển chuyển của
điệu múa lấn áp đi tất cả, cuối cùng bước lên bậc cao nhất nhận giải
thưởng.
Ở trong ấn tượng của Lâm Tưởng, sau khi một phim này ra
rạp cùng với một bộ phim nghệ thuật khác cùng nhận được lời khen từ các
nhà phê bình nghệ thuật, nhưng lại có rất ít người mua vé đi xem, hình
như ở nước ngoài cũng nhận được lời khen. Nhưng đã qua nhiều năm rồi, mà khi đó cô cũng không tham gia diễn, nên có rất nhiều chi tiết Lâm
Tưởng đã không nhớ rõ.
Khi mẹ Lâm Tưởng vẫn còn sống, Lâm Tưởng
vẫn luôn muốn được đi học múa ba lê. Sau khi mẹ qua đời liền bị gián
đoạn, sau lại đi học ở Học viện Điện Ảnh, vì để bảo trì vóc dáng thân
thể, cô lại một lần nữa học lại vũ dạo, cho nên có thể nói cô cũng
có một chút kỹ năng về vũ đạo.
Nhưng mà vũ đạo trong bộ phim
này yêu cầu tương đối chuyên nghiệp, cho nên trước khi bắt đầu bấm máy,
Lâm Tưởng cần phải luyện tập một chút.
"Cho nên hiện tại mỗi ngày cậu đều phải tập vũ đạo mấy tiếng đồng hồ sao?" không có việc gì làm
Trần Trừng liền chạy tới công ty tìm Lâm Tưởng chơi, lại bắt gặp Lâm
Tưởng đang ở trong phòng luyện tập vũ đạo.
Đỗ Hân có mời
tới một giao viên dạy vũ đạo nổi tiếng, đối với Lâm Tưởng cũng vô cùng
nghiêm khắc, một động tác làm sai cô ấy có thể bắt Lâm Tưởng lặp đi lặp
lại mấy chục lần, nhảy đến mức cảm giác giống như đôi chân không còn là
của chính cô nữa.
Lâm Tưởng chuyên tâm luyện tập, Trần Trừng lại
ôm đồ ăn vặt ngồi một bên ăn không ngừng, còn thỉnh thoảng nói hai câu
khiêu khích, "Cậu luyện tập với cường độ thế này thì sau khi quay phim
xong, cậu có muốn đi thi đấu vũ đạo cũng được đấy."
"thật ra
có một số động tác có yêu cầu cao vẫn có thể dùng thế thân." Lâm Tưởng
mồ hôi đầm đìa đi lại ghế ngồi nghỉ, nhận lấy chai nước Trần Trừng đưa
cho há to mồm uống một ngụm, sau khi uống đã, nhìn Trần Trừng chớp chớp
mắt nói: "Buổi chiều còn phải học diễm vũ."
Trần Trừng đang uống
nước trái cây, nghe thấy hai chữ "diễm vũ", thì không nhịn được mà phun
ngụm nước trái cây vừa uống ra ngoài, liền nhận được ánh mắt ghét bỏ từ
Lâm Tưởng.
"Diễm....Diễm vũ? sẽ rất quyến rũ nóng bỏng đấy?" Trần Trứng trừng lớn đôi mắt hỏi cô.
Lâm Tưởng cười nói: "Múa thoát y."
Trần Trừng bị làm cho kinh ngạc ngả ra phía sau, "Tiêu chuẩn lớn như vậy, cậu xác định là có thể hiểu rõ được sao?"
Lâm Tưởng bị bộ dạng khoa trương của cô làm cho bật cười, "Khi nữ chính trở nên nghèo túng sẽ phải tới quán bar là vũ công, có một cảnh phải nhảy
diễm vũ. Cảnh đó cũng không quá dài, nhưng vẫn yêu cầu mình có thể
biết một ít động tác cơ bản."
Trần Trừng vỗ ngực, nói: "Vậy là
tốt rồi, mình còn tưởng ràng cậu phải vì sự nghiệp mà không tiếc dâng
hiến bản thân để đóng cảnh thoát y chứ."
Lâm Tưởng buông tay, "Cậu cảm thấy có khả năng đó sao?"
Hai người là bạn bè thân thiết, Trần Trừng tất nhiên hiểu rõ tính cách của
Lâm Tưởng, hơn nữa hiện tại cô có bạn trai là Cố Thành có tính chiếm hữu cực cao, đối với những tiêu chuẩn về cảnh quay của cô khẳng định sẽ có
điều hạn chế. Nghĩ đến đây Trần Trừng không khỏi tò mò hỏi cô, "Cố tổng
đối với những cảnh quay của cậu có yêu cầu gì không?"
Lâm Tưởng nhấp miệng cười, lấy khăn long lau mồ hôi, nói: "anh ấy nói hạn chế nhất là những cảnh nắm tay ôm hôn."
"Hôn môi cũng không được sao?"
Lâm Tưởng lắc đầu, "Nhưng cuối cùng mình với chị Đỗ cũng đã thống nhất ý kiến, quay tá vị [2] cảnh hôn môi cũng được."
[2] Quay tá vị: nghĩa là đạo diễn sẽ quay những góc khuất để đánh lừa thị giác người xem.
Trần Trừng nhịn không được nói: "Có một vị tổng tài bá đạo như vậy ở bên
cạnh cậu vẫn là nên nhanh chóng chạy về nhà kết hôn sinh con đi thôi, ở
trong giời giải trí hỗn loại này cũng chỉ làm lãng phí thanh xuân mà
thôi."
Bởi vì tò mò bộ dáng khi học diễm vũ của Lâm Tưởng, nên
Trần Trừng mặt dày ở lại xem. Giao viên dạy diễm vũ là một người khác,
may mắn là một giao viên nữ, bằng không Lâm Tưởng sẽ xấu hổ chết mất.
"Ánh mắt chính là cái quan trọng, động tác tay chân nóng bỏng có khả năng
làm cả người như bùng cháy, nhưng ánh mắt lại có thể trực tiếp câu dẫn
hồn phách của người khác, cho nên cô phải biết làm sao để dùng ánh mắt
khiêu khích người khác." Giáo viên vũ đạo vừa tới liền nói vào trọng
điểm cho Lâm Tưởng, "Tới đây, nhìn với ánh mắt quyến rũ cho tôi xem."
Lâm Tưởng còn chưa làm gì, Trần Trừng đã ở bên cạnh đã phóng thẳng ánh mắt
quyến rũ về phía giáo viên, cô ấy liền phụt cười, nhìn Trần Trừng nói:
"cô này đó không phải là ánh mắt quyến rũ, đó giống như là mí mắt bị rút gân vậy."
Lập tức Trần Trừng cảm thấy như có ngàn mũi tên xuyên tim, vô cùng tổn thương.
Lâm Tưởng sau khi chuẩn bị đủ cảm xúc, tập trung cao độ mà phóng ánh mắt, giáo viên lắc đầu, nói: "Vẫn chưa đủ cảm xúc."