Tiếp theo, các cô quyết
định vứt hết toàn bộ mặt mũi đi để nghiêm túc học tập. Trần Trừng cũng
học được một chút kỹ năng, sau khi được cô giáo chỉ dạy nhiệt
tinh thì hai người đều có thể làm được.
"Mình cũng muốn học diễm
vũ, buổi tối về sẽ nhảy cho Lý Thiệu xem, nhất định có thể khiêu khích
được anh ấy." Trần Trừng không biết xấu hổ mà nói.
Lâm Tưởng ghét bỏ nói: "Đợi đến lúc cậu học được cách uốn eo sao cho mềm mại đã rồi
hãy nói đi, chuyển động cứng như khúc gỗ vậy."
Thực sự trong lòng Lâm Tưởng cũng có chút suy nghĩ bậy bạ, nếu buổi tối về cũng nhảy cho
Cố Thành xem một đoạn múa thoát y thì không biết anh sẽ có phản ứng gì
nữa.
Sau khi có cái ý nghĩ này, Lâm Tưởng liền học càng thêm hăng say.
Nếu Đỗ Hân mà biết được cô ấy phải tốn rất nhiều tiền để mời cô giáo tới
dạy vũ đạo chỉ để cô trở về lấy lòng nam nhân, thì chắc chắn sẽ khóc
mất!
Kết quả sau một buổi chiều học tập, cô giáo cảm thấy rất vừa lòng với Lâm Tưởng, thẳng thắn khen cô có năng khiếu về phương diện
này, chỉ cần dậy một chút là cô làm được. Lâm tưởng nghe lời khen xong
thực sự cảm thấy rất xấu hổ.
Bởi vì trong lòng đã có tính toán
cho nên chư tới giờ tan tầm Lâm Tưởng đã rời khỏi công ty. Dù
sao thì cô cũng không phải đi làm trong giờ hành chính, chỉ cần hoàn
thành xong buổi học Đỗ Hân sắp xếp thì lúc nào cũng có thể rời khỏi,
cũng không ai có thể nói gì được.
Học vũ đạo xong mà không có
trang bị thì sao được? Vì thế mà trên đường về khi đi qua trung tâm
thương mại Lâm Tưởng quyết định dặn dò Nhạc Tiểu Kỳ xuống xe đi mùa đồ
giúp cô. Sau khi nghe rõ ràng xong những thứ mà cô muốn mua, thì mặt
Nhạc Tiểu Kỳ lập tức đỏ bừng, ngập ngừng một lúc mới hỏi: "Chị,
em đi vào mua thì sự trong sáng của em sẽ không còn nữa mất."
Lâm Tưởng nhịn không được mà cười ra tiếng, nhỏ giọng nói: "Mọi người
đều không quen biết em, thì thèm ai để ý tới sự trong sáng của em chứ."
Nhạc Tiểu Kỳ không còn gì để nói, sau khi bị Lâm Tưởng thúc giục, cô liền liều chết mà đi ra khỏi xe.
Ở trong xe đợi một lúc, thì Nhạc Tiểu Kỳ ôm một túi đồ thở hồng hộc chạy
về. Vừa lên xe liền đưa túi đồ cho cô, thở hổn hển mà nói: "Nhân viên
cửa hàng nói đồ này phải mua đúng size, một hai bắt em phải đi vào mặc
thử!"
Lâm Tưởng vui cười nói: "Vậy em trả lời như thế nào? Mua giúp bạn sao?"
Nhạc Tiểu Kỳ xua tay nói: "Em nói mua về để mỗi ngày nhìn một cái có thể khích lệ em giảm béo!"
"Cái cớ này hay hơn của chị nhiều!"
********
Buổi tối Cố Thành có một bữa tiệc xã giao nên có uống chút rượu, trên người
cũng có mùi rượu. Lúc được tài xế trở đến chưng cư của Lâm
Tưởng thì đã là 10 giờ đêm.
Tuy Lâm Tưởng không thẳng thắn đồng ý ở chung với Cố Thành, nhưng Cố Thành vẫn như băng keo mà dính
lấy, cô thật sự không có cách nào nhẫn tâm mà đuổi người đi được. Vì vậy Cố Thành cứ không minh bạch mà ở lại như vậy.
Cố Thành ấn mật mã mở cửa, phát hiện chỉ có mỗi một ánh đèn nhỏ còn sáng, các chỗ khác trong nhà đều chìm trong bóng tối.
anh đóng cửa lại đi vào, trong lòng vô cùng nghi hoặc, trước đó khi anh gửi tin
nhắn cho Lâm Tưởng, rõ ràng là cô nói là đang ở nhà.
Mới vừa nhấc chân hướng cầu thang lên tầng thì đèn cầu thang liền sáng lên, thân
hình thon gọn của Lâm Tưởng vịn vào tay nắm cầu thang, ánh mắt
từ trên cao nhìn xuống anh.
Khi Cố Thành thấy bộ đồ ngủ thiếu vải trên người cô, thì anh tức khắc cơn say trong người tan đi phân nửa.
Chờ Lâm Tưởng nhìn anh ngoắc ngón tay rồi vứt lại một ánh mắt quyến rũ, Cố
Thành chỉ cảm thấy hồn phách đều đã bị cô câu dẫn đi mất, chỉ có thể mê
mệt đi theo lên tầng.
Trong phòng một mảnh tối tăm, chỉ có ánh đèn cầu thang hắt lên trên người cô, làm cô càng trở nên quyến rũ.
Cố Thành hoàn toàn không biết mình đã đi lên cầu thang như thế nào, chỉ
biết Lâm Tưởng hướng anh ngoắc ngoắc ngón tay đã khiến cả
người anh như không còn là của chính mình nữa, chỉ có thể theo bản năng
mà nghe theo mệnh lệnh của cô, Mỗi ánh mắt, mỗi động tác của cô để
làm anh như lên đến thiên đường.
Thấy anh chậm rãi đi lên, Lâm
Tưởng đưa lưng về phía phòng ngủ chính sau đó đi lùi dần lại, khóe miệng vẫn nở nụ cười khiêu khích, ánh mắt linh động câu dẫn hồn phách, lôi
kéo ánh mắt của Cố thành gắt gao đi theo cô.
Khi lui đến cạnh
cửa, Lâm Tưởng chưa vội tiến vào, dựa vào khung cửa khẽ nâng cằm, cầm
sợi dây thắt trước ngực lên trêu đùa, nhẹ giọng hỏi anh: "Thành ca, em
mặc như này nhìn có đẹp không?"
Thái dương của Cố Thành đổ đầy mồ hôi nóng, khó khăn mà nuốt xuống nước miếng, tức khắc cảm thấy cổ
áo thật chật, liền đưa tay lên cởi hai cúc áo ra, chỉ muốn nhanh chóng
tiến tới ôm chặc tiểu yêu tinh kia vào lòng, nhưng lại thấy cô đứng
thẳng lên đưa ngón tay lắc lắc, nói: Đừng nhúc nhích, đừng tới đây."
Động tác bị ngăn lại, Cố Thành nghi hoặc mà gọi một câu: "Bảo bối?"
"anh yêu, tiết mục tiếp theo khẳng định là anh sẽ thích." Lâm Tưởng vứt
cho anh một ánh nhìn quyến rũ, xoay eo nhỏ đi vào phòng ngủ.
Cố Thành tự nhiên vội vàng mà đi theo vào, anh thực sự muốn biết là tiết mục gì.
Bức màn trong phòng đóng chặt, đèn không có mở, chỉ có ánh đèn màu cam ấp
áp ở đầu giường rọi chiếu, nhưng ánh sáng cũng không đủ để chiếu sáng
toàn bộ phòng, cảnh sắc trong phòng như bị một lớp sương mù che phủ, vừa mông lung huyền bí vừa nhè nhẹ lộ ra hơi thở ái muội.
Cố Thành
vừa đi vào đã bị Lâm Tưởng đẩy ngồi xuống ghế sô pha đối diện giường
ngủ, trong tay còn bị nhét vào một ly rượu vang đỏ.
Đây là
muốn anh vừa uống rượu vừa thưởng thức tiết mục sao? Cố Thành không thể
tránh được mà nhướng mày, chỉ có thể nỗ lực áp chế xúc động trong cơ
thể, cưỡng bách chính mình đi theo tiết tấu của cô.
âm nhạc được mở lên, khi khúc nhạc dạo chậm rãi vang lên Lâm Tưởng cũng chậm rãi vặn vẹo eo thon.
Da cô rất trắng, cho dù có phơi nắng thời gian dài cũng không thể đen được, tỉ lệ cơ thể vô cùng hoàn hảo, ngực đầy đặn eo nhỏ mông vểnh chân dài, lúc
này lại còn mặc một bộ áo ngủ xuyên thấu gợi cảm, lả lướt phô bày trọn
vẹn đường cong chữ S.
Vải dệt màu đen mềm mại mượt mà nhẹ nhàng
dán lên làn da cô, cũng với màu trắng của da tạo nên một sự đối lập. Áo
choàng mỏng bên ngoài cũng không thể che hết được mông cô, nhưng theo
từng chuyển động cơ thể của cô mà làn váy tạo thành một hình ảnh
như ẩn như hiện.
Cố Thành nhìn chằm chằm làn váy thỉnh thoảng bay lên một lúc lâu liền phát hiện bên trong cô đang mặc một cái quần con
bằng vải dệt cực nhỏ hình chữ Đinh (丁), làm anh thiếu chút nữa đã phun
trào máu mũi.
Bốn góc giường dựng bốn cây cột gỗ được chạm khắc
tinh xảo, hoàn hảo trở thành đạo cụ giúp Lâm Tưởng múa cột. cô nhẹ nhàng mềm mại chuyển động thân mình, tận lực phô bày ra mị lực của cô.
không biết là do rượu làm say hay là do điệu múa của Lâm Tưởng làm say, Cố Thành
chỉ cảm thấy toàn thân vô cùng khô nóng, trong cơ thể phảng phất
có một nguồn năng lượng muốn bùng nổ, kêu gào muốn thoát khỏi cơ thể,
làm anh không tự chủ được mà muốn lập tức chạy tới bên cạnh cô.
Trước mắt là người phụ nữ đang châm lửa, còn không biết sống chết mà phơi bày mị lực của cô, Cố Thành hung hăng cắn chặt hai hàm răng vào nhau. Đặt
ly rượu vang đỏ xuống cái bàn bên cạnh, đứng thẳng dậy, vừa nhanh chóng
kéo mạnh hàng cúc áo sơ mi của mình, vừa sải bước tới chỗ con
mèo nhỏ của anh.
Bị bế lên Lâm Tưởng không nhịn được mà cười ra tiếng, giống như con bạch tuộc, tay chân gắt gao ôm chặt lấy anh.
Xem ra đêm nay hai người không thể đi ngủ sớm được rồi.
Ngày hôm sau khi tình lại, Lâm Tưởng liền cảm thấy xương cốt toàn thân như
vợ vụn ra thành trăm mảnh vậy, vô cùng đau nhức, di chuyển cơ
thể một chút cũng thấy khó khăn.
Muốn nhìn giờ một cái lại
phát hiện cả người bị Cố Thành ôm vào trong ngực, căn bản có muốn
cũng không thể cử động được, chỉ có thể vươn tay lần mò phía dưới gối
nằm, cuối cùng cũng tìm thấy điện thoại di động củ mình, click mở màn
hình thấy bây giờ đã là 10 giờ sáng rồi.
Hôm nay vẫn là ngày phải đi làm, vậy mà người đàn ông này vẫn tự nhiên nằm đây ôm cô ngủ thật thoải mái như vậy sao?
Quay đầu nhìn Cố Thành vẫn còn đang ngủ say, Lâm Tưởng muốn véo
mũi anh một cái, nhưng vương tay lên rồi lại có chút không đành lòng vì
thế liền ngón tay vẽ lên không khí đường nét khuôn mặt anh.
Sau một buổi tối mà râu đã mọc bao trùm trên cằm anh, sợ lên cảm thấy như muốn đâm
xước tay vậy, tuy rằng xúc cảm không tốt nhưng không ngờ lại làm cho
người đàn ông càng trở nên quyến rũ gợi cảm.
Môi Cố Thành rất
mỏng, bình thường cũng có vẻ lạnh nhạt, đây là ấn tượng của cô về anh ở
đời trước, bởi vì cô vẫn luôn nghe người ta nói đàn ông môi mỏng tương
đối vô tình.
hiện giờ cùng Cố Thành yêu đương, cô mới biết được
quá khứ mình đã sai, Cố Thành bình thường không nói không rằng,
nhưng một khi anh đã thể hiện tình cảm thì có thể dễ dàng làm người ta
chết chìm.
Ngón tay vừa sờ lên bờ môi anh, trong nháy mắt liền
bị anh ngậm vào mồm, Lâm Tưởng bị dọa sợ, theo bản năng mà muốn thu tay
về, thế nhưng liền bị anh cắn nhẹ một cái.
"Đây chính là tay của em, không phải là bữa sáng." cô nói.
Cố Thành khẽ cười, buông tay cô ra, nói: "Có người thừa dịp lúc anh ngủ mà đùa giỡn trên mặt anh, anh chỉ muốn để lại chút chứng cứ thôi."
Lâm Tưởng chu miệng lên, làm nũng mà nói: "anh là người đàn ông của em, em là đường đường chính chính đùa giỡn anh."
"Có đạo lý, vậy em tiếp tục đi." Cố Thành nói xong lại khép hai mắt lại, bài ra bộ dáng để mặc cô.
Da mặt Lâm Tưởng không dày như anh, thu tay mình lại liền muốn xoay người, nhưng thân thể vẫn bị anh ôm chặt như cũ, chỉ có thể oán giận mà nói:
"Mau buông tay, em bị anh ôm đến hỏng mất rồi."
Cố Thành điều
chỉnh tư thế ngủ một chút, cố làm ra vẻ mà nói: "Bị anh đè ép một buổi
tối, đúng là muốn kiểm tra một chút, đừng có thực sự bị làm hỏng rồi."
Lâm Tưởng:.....
cô cảm thấy nếu vẫn tiếp tục nói về đề tài này thì khẳng định sẽ càng ngày
càng lố mất, vì thế quyết định nói sang chuyện khác: "Chuẩn bị đến giữa
trưa rồi anh không cần phải tới công ty sao?"
Cố Thành hôn lên
môi cô một cái, sau đó liền bắt đầu niệm thơ, "Xuân tiêu khổ đoản nhật
cao khởi, tòng thử quân vương bất tảo triều[1]."
([1]Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi, tòng thử quân vương bất tảo triều: là hai câu
thơ trong bài "Trường hận ca" của Bạch Cư Dị.
Editor: Mình cũng đã từng giải thích câu này trong chương 30 nhé!)
Lâm Tưởng nhịn không được cấu một cái vào eo anh, nói: "đang nói chuyện đứng đắn với anh đó."
Cố Thành bị cô cấu liền cười một cái, rồi nghiêm mặt nói: "Chăm sóc em cũng là chuyện đứng đắn."
Đời trước bọn họ vội vàng từng người đi làm việc của mình, đều đem công
việc đặt lên hàng đầu, kết quả bọn họ phí mất mười năm. Nếu hai người
đều trọng sinh thì đời này tuyệt đối không để xuất hiện tình huống như
vậy nữa.
Nếu quyết định muốn duy trì sự nghiệp của cô, thì anh sẽ thoái nhượng một chút.
hiện giờ hai người có thể ân ái ngọt ngào như vậy, chính minh sự thoái nhượng của anh là sáng suốt.
Trong lòng Lâm Tưởng cảm thấy ngọt ngào, ngoài miệng lại không nhịn được nói: "Nếu ở bên cạnh em là chuyện đứng đắn, vậy thì đừng bắt em phải chịu
đựng "người anh em" của anh nữa."
Thân thể hai người vẫn lõa thể nằm trong chăn, cho nên thân thể anh có sự thay đổi gì thì cô đều có thể dễ dàng cảm nhận được.
Cố Thành vô tội mà thở dài, "Bình thường đàn ông vừa thức dậy đều sẽ như vậy."
"Nhưng không phải anh mới làm lúc sáng sớm sao?"
"Lúc sau anh lại ngủ một giấc."
"Cho nên?"
"Cho nên chúng ta lại làm thêm một lần nữa được không?"
Lâm Tưởng:.....
Lâm Tưởng lại bị làm thêm một lần nữa, hoàn toàn không còn sức lực để dậy
nổi, vì thế đương nhiên là sai bảo Cố Thành đi làm bữa sáng kiêm bữa
trưa. Cả thể xác và tinh thần của Cố Thành đều được thoải mãi, nên rất
vui vẻ mà đi nấu chút cháo.
Trong lúc chờ có cháo ăn, Lâm Tưởng
cầm điện thoại di động định gửi một tin nhắn trên WeChat, phát hiện hôm
nay có rất nhiều người tìm cô.
Trần Trừng gửi tin nhắn hỏi hôm
nay cô có đi học diễm vũ không. Hôm qua cô về thử một chút, hiệu quả
cũng không tệ lắm, cho nên cô muốn nghiêm túc học điệu nhảy này.
Nhớ tới tình hình chiến đấu thảm bại của mình tối hôm qua, trong lòng Lâm
Tưởng còn sợ hãi chưa thể hồi phục được, "Mời quý trọng tính mạng, rời
xa diễm vũ!"
một giây sau Trần Trừng liền trả lời: "Có phải
cậu đã thử rồi đúng không? Có phải bị làm cho chết khiếp đúng không? Cho phép mình được cười hai tiếng ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha
ha......"
Lâm Tưởng bình tĩnh mà gửi cho cô một icon mặt đen.
Sau đó xem tin nhắn của Lý Hân Ý gửi tới, "Sáng sớm tôi đã nghe Trần
Trừng nói ngày hôm qua các cô học diễm vũ, cho nên tôi đoán khẳng định
là hiện tại cô không thể rời khỏi giường được, tôi đoán có đúng không?
Đúng hay không?"
Hai người này lập nhóm cười nhạo cô sao? Lại không nhịn được tiện tay nhắn trả lời một tin: "cô tiếp tục đoán đi."
Lý Hân Ý một giây sau trả lời: "cô trả lời tin nhắn của tôi sau hai tiếng, cho nên tôi đoán đúng rồi ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha....."
Ngón tay Lâm Tưởng di chuyển một chút, nhẹ nhàng gửi cho cô một icon mặt đen.
Tiếp theo là tin nhắn của Nhạc Tiểu Kỳ gửi tới thông báo lịch trình đã sắp
xếp, nói buổi chiều phải tới văn phòng của Tần Chí chụp hình, đến lúc
đó sẽ qua đón cô.
Lâm Tưởng trả lời "đã biết".
Nhạc Tiểu
Kỳ nhanh chóng trả lời lại: "Chị, tối hôm qua em mơ thấy em mặc bộ quần
áo kia vào, sau đó cười vui vẻ đến giật mình tỉnh giấc luôn!"
hiện tại cô một chút cũng không muốn nhắc tới bộ áo ngủ kia nữa!
Lâm Tưởng quyết đoán rời khỏi WeChat, quyết định lướt xem mấy shop online
mua một chút đồ, mới vừa click mở APP, liền thấy Cố Thành bưng hai bát
cháo tiến vào.
"Cháo hải sản, khẳng định là em sẽ thích."
Hương vị hải sản tươi mới lập tức làm cho Lâm Tưởng muốn ăn, đến lúc
này cô mới phát hiện ra là bụng mình đã đói đến mức xẹp lép.
Cố Thành bưng bát cháo lên thổi một lúc rồi mới đưa cho cô, dặn dò: "Vẫn còn nóng, ăn từ từ thôi."
Khi Lâm Tưởng hám to mồm ăn cháo, Cố Thành nhìn thấy giao
diện đang mở trên di động của cô liền tò mò mà cầm lên nhìn. Sau đó liền thấy anh đánh chữ vào ô tìm kiếm gì đó, hoàn toàn không có ý định dừng
lại.
Lâm Tưởng rất tò mò không biết là anh đang xem cái gì, liền
bưng bát cháo vươn qua nhìn. Sau khi thấy rõ là anh đang tìm cái gì, Lâm Tưởng thiếu chút không kiềm chế được mà ném bát cháo trong tay xuống
đất.
Áo ngủ tình thú, đồ chơi tình thú,......
Người đàn ông này có phải vừa biết được kỹ năng gì đó rồi không?!
Lâm Tưởng nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Trả điện thoại cho em, ngay lập tức! Ngay lập tức!"