“Nếu nhân viên của
anh không uống rượu bia anh có đuổi họ không? Đồng nghiệp nói với em
nhân viên kinh doanh không biết nhậu thì không phải là nhân viên kinh
doanh giỏi.”
Danh Chấn trầm ngâm suy nghĩ một chút mới trả lời: “Câu nói này không
phải hoàn toàn sai. Đó chính là thực tế của môi trường làm việc ở nước
ta. Tất cả giao dịch sẽ trở nên dễ dàng hơn sau khi mang lên bàn nhậu,
rượu bia là sợi dây kết nối tình hữu nghị tạm thời của mọi người. Không
chỉ nhân viên kinh doanh, mà cán bộ nhà nước, lãnh đạo công ty cũng thế, tửu lượng tốt chính là một ưu thế để mở rộng quan hệ và phát triển công việc.”
An Nhạc rầu rĩ: “Nhưng em thấy anh cũng đâu có uống bia rượu nhiều đâu.”
Danh Chấn mỉm cười nói tiếp: “Anh còn chưa nói hết. Đối với những người
có thực lực tuyệt đối, họ sẽ dùng thực lực của mình để đạt được mục đích mà không cần đến đường ngang ngõ tắt. Hơn nữa anh ít uống rượu, nhưng
anh lại có hai nam trợ lý tửu lượng rất tốt thay anh chắn rượu. Anh chỉ
tự mình tiếp những vị khách quan trọng như lãnh đạo thành phố, lãnh đạo
của những công ty đối tác thôi.”
An Nhạc càng nghe càng suy sụp: “Nhưng mà em không thích thức uống có
cồn. Đã vậy em còn không thích không khí trên bàn tiệc nữa. Anh biết
không, ngồi cùng bàn với những người không thân thiết, nhìn họ rôm rã
cạn ly, ồn ào trò chuyện trên trời dưới đất, em cảm thấy vô vị và lạc
lõng sao đâu, chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi để trở về nhà nghỉ ngơi
thôi.”
Danh Chấn nhìn cô một lúc mới nghiêm túc nói: “Anh cũng nhìn ra, tính
cách của em không hợp với ngành kinh tế. Mảng nghệ thuật hoặc học thuật
càng phù hợp với em hơn. Tại sao lúc trước em lại chọn học quản trị kinh doanh?”
An Nhạc thở dài: “Tại ngày trước em nghèo quá, cứ nghĩ học cái gì mau
kiếm tiền nhất liền đăng ký học, cũng không suy xét có phù hợp hay
không. Từ nhỏ em đã thích viết văn, lúc học cấp ba em còn viết rất nhiều truyện ngắn và được đăng lên tạp chí Tuổi học trò nữa. Nhưng mà thầy cô hướng nghiệp nói rằng khoa văn cơ hội việc làm rất thấp, thu nhập cũng
chông chênh. Em sợ, nên không dám chọn nghề mình yêu thích.”
“Vậy bây giờ không còn áp lực về kinh tế nữa, sao em không nghỉ làm tập trung vào viết lách?”
An Nhạc mỉm cười: “Em đã bắt đầu viết lại hơn tháng nay rồi, công việc
thì không thể bỏ được vì sở thích này của em vẫn chưa kiếm ra tiền. Dù
sao vài tháng nữa em cũng phải tự lực cánh sinh rồi, không thể mãi dựa
dẫm vào anh được.”
Danh Chấn mấp máy môi, định nói rằng nếu ly hôn anh sẽ không để cô chịu
thiệt thòi, nhưng không hiểu sao những lời này anh lại không muốn nói ra miệng.
“Em đang viết về cái gì? Có ý định hợp tác với nhà xuất bản nào?” Về khoản này, anh tự tin là có thể giúp cô được.
“Em đang viết một quyển tiểu thuyết trinh thám. Em chưa có ý định xuất
bản. Hiện tại đang hợp tác với một diễn đàn tiểu thuyết và đăng bài viết trên đó.”
Là một người bận rộn, Danh Chấn không biết rằng thế giới tiểu thuyết
mạng đang phát triển đến một trình độ mà anh không thể tưởng tượng được, nghe cô nói anh còn rất ngạc nhiên và tò mò: “Tiểu thuyết của em tên
gì? Anh có thể vào đọc không?”
Nhắc đến đứa con tinh thần của mình, An Nhạc có chút ngượng ngùng, lại
có chút hưng phấn: “Tên Mặt nạ, em lấy bút danh là Bình An Hỉ Nhạc. Anh
lên google gõ là ra ngay. Nếu anh thấy hay nhớ nhấn bình chọn năm sao
cho em nha.”
Danh Chấn cười gật đầu, trong lòng ghi nhớ tên quyển tiếu thuyết của cô, dự định tối nay sẽ đọc.”
--- ------ ------ -------
Thắm thoát mà An Nhạc đã đi làm được hai tháng. Công việc của cô khá
trôi chảy, tuy không phải là người giỏi giao tiếp và quan hệ, nhưng năng lực làm việc của cô lại ở mức thượng thừa nên không chọc người khác
phiền lòng. Mối quan hệ của cô đối với đồng nghiệp khá tốt, không quá
thân thiết, nhưng cũng không xa cách. Khiến cô hài lòng nhất là lãnh đạo của công ty, tổng giám đốc Nguyễn Hữu Trí là người hòa nhã, hài hước,
lại còn rất quan tâm với đời sống của nhân viên.
Chiều tan sở ngày thứ sáu, An Nhạc ra về. Vừa rời khỏi cửa công ty thì bị Hữu Trí gọi, cô dừng lại chờ anh đuổi kịp.
“An Nhạc, quyển sách Nho Giáo của Trần Trọng Kim trong thư viện bị em mượn đi rồi hả?”
An Nhạc gật đầu: “Đúng rồi, anh đang tìm quyển đó sao?”
“Ừm, quyển đó đã ngưng xuất bản lâu rồi, trong thư viện cũng chỉ còn một hai bản gì đó. Anh tìm cả tuần nay mà không thấy.” Hữu Trí cười đáp.
“Vừa lúc em cũng đọc xong rồi, chủ nhật sẽ mang đi trả. Anh khi nào có thời gian thì ghé thư viện