Tư Vấn Tình Yêu: Yêu Anh Đánh Mất Cả Chính Mình

Chương 6



Ngày đầu tiên đi làm, An Nhạc được trưởng phòng dẫn đến giới thiệu với mọi người. Trưởng phòng kinh doanh là một người đàn ông ngoài bốn mươi tên Duy Khang, bộ phận này hiện tại có mười người tính luôn cả cô, bảy nam ba nữ. Do tình trạng dương thịnh âm suy nên sự xuất hiện của một cô gái trẻ như An Nhạc vô cùng được chào đón.

Một đồng nghiệp nam vui tính trêu ghẹo: "An nhạc xuất hiện xoán ngôi hoa hậu phòng kinh doanh của Thy Thy rồi."

Trước khi An Nhạc đến, nơi này chỉ có hai nhân viên nữ, Trâm Anh đã gần ba mươi và có gia đình, Thy Thy thì còn trẻ, độc thân và xinh xắn nên rất được các đồng nghiệp ưu ái.

Nghe đồng nghiệp trêu đùa, nụ cười trên mặt Thy Thy trở nên rất gượng gạo: "Hoa hậu gì chứ, toàn là mấy anh đặt lung tung cho em thôi."

Không ai để lời nói đùa này trong lòng, trưởng phòng Duy Khang chỉ vị trí làm việc cho An Nhạc: “Em ngồi cạnh Thy Thy đi. Hai người tuổi xấp xỉ dễ trao đổi. Có gì không hiểu cứ hỏi mọi người, đừng ngần ngại.”

An Nhạc mỉm cười cám ơn anh, sau đó cầm túi xách ngồi vào vị trí của mình.

Thy Thy dùng ánh mắt dò xét nhìn An Nhạc: “Chị năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”

“Chị 25, còn em?”

“Em năm nay 23 tuổi. Sau này có gì không rõ chị cứ hỏi em. Mọi người trong phòng này thân thiện lắm.”

“Vậy chị phải cám ơn em trước rồi.”

Thy Thy chần chừ một chút, lại hỏi tiếp: “Chị xinh đẹp như thế này, đã có bạn trai chưa?”

Cô vừa hỏi xong, có thêm vài đôi tai trong phòng đều vểnh lên chờ câu trả lời.

An Nhạc lặng người lắc đầu, cụp mắt che dấu sự cô đơn. Cô không có người yêu, cô đã có chồng, nhưng vài tháng tới đây cô không còn được gọi người ấy là chồng nữa.

Ngày làm việc hôm đó, trưởng phòng sắp xếp cho An Nhạc một vài công việc đơn giản để làm quen.

Gần cuối giờ, trưởng phòng Duy Khang nhận được một cuộc điện thoại, sau đó phấn khởi thông báo cho mọi người: “Tổng giám đốc rất hài lòng với báo cáo lợi nhuận quý vừa rồi. Chiều nay sau giờ làm việc sẽ thết đãi phòng kinh doanh một bữa tiệc tại nhà hàng Thắng Lợi.”

“Hoan hô!” Mọi người vui vẻ đồng loạt kêu lên, An Nhạc cũng bị không khí náo nhiệt ảnh hưởng, cười cong khóe mắt.

Một đồng nghiệp nam lén nhìn cô, lại trêu ghẹo: “Nói không chừng tổng giám đốc biết được hôm nay phòng kinh doanh xuất hiện mỹ nữ mới nên mới mời mọi người ăn một bữa đó.”

Sau đó mọi người đều vui vẻ hưởng ứng, mỗi người lại nói đôi ba câu đùa giỡn khiến An Nhạc đỏ mặt, chỉ biết mỉm cười. Thy Thy mím môi nhìn sang An Nhạc, ánh mắt bất giác có chút kiêng kị.

Sau khi tan sở, An Nhạc đi theo mọi người đến nhà hàng để dự liên hoan. Tổng giám đốc công ty Yến sào Việt Long, Nguyễn Hữu Trí cũng đến ngay sau đó. Sếp tổng trong trí tưởng tượng của An Nhạc là một người đàn ông trung niên, đầu hói, bụng bia. Nào ngờ khi Nguyễn Hữu Trí đứng trước mặt, hình ảnh trong đầu cô hoàn toàn vỡ vụn, trái ngược lại, anh ta là một người đàn ông rất trẻ, chỉ khoảng ba mươi tuổi, vóc dáng cao ráo cường tráng, diện mạo xuất sắc không thua gì Danh Chấn chồng cô.

Mọi người đứng dậy chào Hữu Trí. Duy Khang lập tức giới thiệu với anh: “Tổng giám đốc, đây là nhân viên mới phòng kinh doanh, Lâm An Nhạc.”

An Nhạc thuận theo, gật đầu chào: “Tổng giám đốc.”

“Là em à!” Ngoài dự đoán của mọi người, Hữu Trí kinh ngạc thốt lên.

An Nhạc tròn mắt nhìn anh, khó hiểu hỏi: “Sao vậy, chúng ta quen biết nhau sao?”

Không, hai người họ không biết nhau, chỉ có anh biết cô thôi. Trưa hôm qua lúc dừng đèn đỏ trước cổng thư viện thành phố, anh trông thấy một cô gái xinh đẹp mặc váy hoa cùng ba đứa trẻ lang thang chia sẻ hộp bánh ngọt. Cô gái rất dịu dàng và trang nhã, nhưng khi ngồi cạnh những đứa trẻ lem luốc lại không hề có vẻ xa cách trịch thượng, ngược lại hòa hợp với nhau như những người bạn. Hình ảnh này khắc sâu vào tâm trí anh không thể nào phai được. Một làn xe chạy ngang che khuất tầm mắt, khi nhìn lại thì cô gái ấy đã biến mất. Anh cứ nghĩ đó chỉ là một thoáng kinh hồng, sẽ không bao giờ gặp lại được cô. Nào ngờ ngay ngày hôm sau, cô gái ấy lại bằng xương bằng thịt đứng ngay trước mặt. Hữu Trí thầm nghĩ nếu đây không phải là duyên phận thì như thế nào mới gọi là duyên phận nữa.

Không muốn bản thân trở nên đường đột, Hữu Trí lắc đầu nói với An Nhạc: “Xin lỗi, anh nhận nhầm người, tại em trông rất giống một người bạn của anh.”

Sau đó anh cùng mọi người chào hỏi: “Tất cả ngồi xuống đi, chúng ta nhập tiệc thôi.” Không biết là trùng hợp hay cố ý, Hữu Trí kéo ghế ngồi ngay cạnh An Nhạc.

“Tôi cũng không nói nhiều, mọi người