Bám theo con Lu chạy trốn được một quãng thời
gian, cả bọn lúc này đã rời khỏi con đường lớn. Rẽ vào một lối nhỏ cạnh
đường, trước mắt Tân bây giờ là khu phố toàn những tòa nhà cao tầng chọc trời. Mặc dù, cả bọn đã cách khá xa vị trí ban đầu, nhưng Tân vẫn cảm
thấy, nguy hiểm không những không vơi đi mà ngày càng tăng mạnh.
Trong màn sương mù dày đặc, hắn cảm giác như có hàng trăm hàng nghìn con mắt
khát máu ngó chừng mình vậy. Không gian yên tĩnh quá mức, ngoài tiếng
bước chân dồn dập của cả bọn ra, hắn không nghe thấy bất cứ âm thanh nào khác. Bầu không khí thì càng lúc càng ngột ngạt, khiến thần kinh hắn
căng chặt như dây đàn, tưởng chừng muốn đứt. Bất giác, sự sợ hãi nảy
sinh trong lòng mỗi người, rồi như một căn bệnh truyền nhiễm, lan tỏa ra khắp xung quanh.
Đến lúc này, mọi người ai cũng mơ hồ cảm giác
được có cái gì đó không đúng, đang diễn ra trong màn sương mù dày đặc,
nhưng lại không thể biết chính xác.
Nỗi sợ hãi và áp lực tăng
mạnh không chỉ làm thể lực cả bọn bị tiêu hao nhanh chóng, mà còn khiến
tinh thần bị đè nén, khó chịu. Liên tục chạy trốn ở cường độ cao, Tân,
hai mẹ con Huyền Linh và Thương thì không sao, nhưng ba cô bé đã bắt đầu có dấu hiệu kiệt quệ. Nhận thấy điều này, Tân suy nghĩ một chút rồi đặt cả ba lên lưng con Lu để nó chở giúp. Còn tốt là từ lúc tận thế xảy ra
đến bây giờ, sau nhiều lần tiến hóa, kích cỡ cơ thể của con Lu đã lớn
hơn nhiều lắm, việc phải mang cùng lúc ba cô bé trên lưng không là vấn
đề gì đối với nó.
Tạm thời ổn định được ba cô bé, tốc độ của cả
bọn nhanh chóng được đẩy cao trở lại. Điên cuồng tăng tốc, hắn muốn dẫn
cả bọn theo con Lu thoát khỏi khu vực nguy hiểm này càng nhanh càng tốt.
- Hộc... Hộc... Hộc...
Thở ra hồng hộc, Tân không rõ đã chạy được bao xa, nhưng hắn cảm nhận, cả
bọn vẫn nằm trong vòng nguy hiểm, và càng đáng sợ hơn khi nó giống như
đang thu hẹp lại. Sương mù vẫn dày đặc như vậy, còn không gian thì yên
tĩnh đến ngột ngạt. Liếc nhìn xung quanh, nhận thấy hai mẹ con Huyền
Linh và Thương vẫn còn sung sức, hắn thở nhẹ một hơi trong lòng. Lúc này không thể dừng lại được, hắn không biết tại sao, nhưng linh cảm thấy sẽ có chuyện khủng khiếp xảy ra. Ở phía trước, con Lu mang theo ba cô bé,
vẫn điên cuồng chạy trốn. Trong màn sương dày, nó như là một ngọn đèn
chỉ đường duy nhất để cả bọn biết nên đi về đâu.
Đang chạy, bỗng
Tân cảm thấy trên mặt mình bị cái gì đó bám vào. Đưa tay lên gạt xuống,
hắn kinh ngạc khi phát hiện ra đó là tơ nhện. Điều này hơi vô lý, vì cả
bọn xuyên qua khu phố cao ốc từ nãy, bây giờ đang di chuyển trên đoạn
cầu vượt trống trải, không có chỗ để nhện giăng tơ. Nheo mắt, hắn cố
gắng nhìn ra xung quanh, nhưng hình ảnh truyền về chỉ là màu trắng xóa
mù mịt. Không phát hiện ra điều gì, hắn lại đẩy nhanh tốc độ chạy trốn
tiếp.
Theo thời gian, tơ nhện vướng vào cơ thể Tân ngày càng
nhiều. Dần dần, hắn nhận ra, những sợi tơ nhện này là bay lơ lửng trong
không khí. Tơ nhện từ đâu đến? Cái gì đã tạo ra nó? Hắn tự hỏi. Dự cảm
không tốt lại bùng lên, hắn nóng ruột, đang không biết làm gì cho phải
thì đột ngột nghe thấy âm thanh gào rú inh tai, của đám quái vật “Nấm
đầu người”.
- GRAOOOOO!!!
- GRUUUU... GAOOOOO...!!!
Sau lưng cả bọn, trong màn sương mù dày đặc, tiếng rống của đám quái vật
vang lên hoảng loạn, tràn ngập sự sợ hãi, giống như chạm trán với thứ gì đó cực kì kinh khủng. Khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, Tân ngoái đầu
lại đằng sau, cố nhìn xem chuyện gì đã xảy ra. Nhưng với sương mù dày,
hắn chẳng thể thấy gì ngoài một màu trắng xóa. Trong khi đó, tiếng kêu
của đám quái vật càng lúc càng trở nên thê lương, thảm thiết khiến cả
bọn tê cả da đầu.
- Loạt soạt... Loạt soạt...
Vẫn còn
hoang mang không hiểu ra sao thì chưa đến một giây sau, Tân bắt đầu nghe thấy tiếng động khác lạ. Âm thanh từ loáng thoáng, rồi rất nhanh thì ào ào vọng vào tai, giống như có rất nhiều những con gì đó điên cuồng đuổi theo cả bọn. Mặt tái mét, hắn vội quay ngoắt lại rồi hô lên:
- Nhanh! Chạy nhanh nữa lên!
Nghe tiếng của hắn, Huyền Linh cắn chặt răng tăng tốc, liên tục chạy ở cường độ cao, cô cảm giác mình sắp đuối sức. Nếu là trước kia, Huyền Linh có
lẽ sẽ không cầm cự được, nhưng sau một thời gian rèn luyện, sự bền bỉ
của cô đã tăng mạnh. Dưới áp lực cực lớn, Huyền Linh không những không
yếu đi, mà còn bất ngờ đột phá giới hạn. Cơ thể nhẹ bẫng đi, sự nặng nề, đau đớn trong các bó cơ biến mất, tốc độ của cô lại được đẩy nhanh hơn
một chút. Liếc mắt sang hai bên, nhìn biểu hiện của An Nhiên và Thương
vẫn còn rất tốt, cô khẽ thở nhẹ một hơi. May mắn, cả hai cô bé tuy chân
ngắn, nhưng tốc độ không chậm một chút nào.
Ở phía trước, con Lu
giống như cũng cảm nhận được nguy hiểm đang áp sát nên điên cuồng tăng
tốc. Trên lưng con Lu, ba cô bé phải nằm rạp xuống túm chặt lấy lông nó
mới không bị rơi xuống đường.
Mặc dù, cả bọn đã gắng hết sức chạy trốn, nhưng khoảng cách với thứ gì đó đáng sợ đằng sau vẫn ngày càng bị rút ngắn. Áp lực như núi, hắn đảo mắt nhìn quanh, vắt óc suy nghĩ tìm
cách để thoát khỏi tình cảnh này. Nhưng nghĩ mãi mà không có biện pháp
nào, tầm nhìn hạn chế và con đường trống trải khiến cho mọi kế hoạch của hắn không thể thực hiện được. Nhất là, khi hắn vẫn còn chưa rõ thứ gì
bám theo mình thì làm sao có cách đối phó được.
- Récccccc... Réccccc...
Bất chợt, Tân rợn tóc gáy khi nghe thấy tiếng kêu quái dị của sinh vật nào
đó phía sau. Rồi cảm giác cực độ nguy hiểm bùng lên, theo bản năng, hắn
xoay người quăng rìu về nơi phát ra âm thanh.- Phập!!! – Lưỡi rìu đâm xuyên vào thứ gì đó vang lên âm thanh ngọt xớt.
Thu sợi tơ kéo chiếc rìu trở về trong tay, phát hiện ra thứ gì vừa đánh
lén, hắn lập tức xanh mặt lại. Thật không ngờ, thứ kia chính là con
nhện, nhưng lại mang vẻ ngoài cực kì dữ tợn. Lông trắng muốt như sương,
kích cỡ cơ thể to ngang với chậu rửa mặt, kết hợp với bộ hàm sắc nhọn,
con quái nhện này như một cỗ máy giết chóc vậy. Khó khăn nuốt một ngụm
nước bọt, nghĩ tới số lượng kinh khủng của bọn nhện quái, da đầu của hắn như muốn nổ tung vậy.
Để tăng thêm sự tuyệt vọng cho cả bọn, sau khi con nhện quái đầu tiên tấn công, chỉ vài giây sau, đàn nhện dần lộ
rõ ra trong tầm nhìn. Chứng kiến số lượng nhện quái đông nghìn nghịt,
nối đuôi nhau như một cơn lũ quét màu trắng truy sát, Tân bắt đầu cảm
thấy tức ngực khó thở. Đông thế này thì chống lại sao được, bị bọn chúng cuốn lấy thì cả bọn cầm chắc cái chết. Chỉ còn một cách duy nhất để cả
bọn có thể sống sót.
Đó chính là chạy.
Ngoái đầu nhìn thấy đám quái nhện, Huyền Linh sợ hãi đến tái mét cả mặt, nhưng không vì thế mà tốc độ của cô chậm đi, trái lại còn nhanh hơn đôi chút. Từng trải
qua hoàn cảnh tuyệt vọng giống như vậy, cô đã học được cách, không bao
giờ từ bỏ trừ khi hơi thở cuối cùng trút xuống. Xiết chặt con dao đi
rừng trong tay, cô đã sẵn sàng phản công bất cứ lúc nào. Ở bên cạnh
Huyền Linh, Thương vẫn lạnh lùng di chuyển, kể cả khi đám quái nhện xuất hiện. Không tỏ ra sợ hãi, nhưng ánh mắt của em lúc nhìn Tân bắt đầu tỏ
ra lo lắng, sốt ruột. Còn An Nhiên thì trực tiếp hơn, con bé đã lấy khẩu súng cao su ra, thỉnh thoảng lại hướng về đằng sau ngắm bắn, ngăn cản
con quái nhện áp sát.
Tình hình cứ thế này sẽ không ổn, sớm hay
muộn thì cả bọn cũng bị đàn quái nhện cuốn lấy, nếu Tân không làm một
cái gì đó. Liếc mắt nhìn hai mẹ con Huyền Linh và Thương một chút, hắn
cất cái rìu đi rồi đột ngột áp sát An Nhiên. Vòng tay ẵm con bé, hắn nhả sợi tơ ra buộc chặt cả hai lại. Để An Nhiên ôm lấy cổ mình, như vậy con bé có thể dễ dàng ngắm bắn những mục tiêu phía sau.
Ổn định được An Nhiên xong, Tân nắm tay Huyền Linh và Thương, rồi dựa vào bộ pháp,
đẩy tốc độ nhanh đến mức tận cùng. Chạy song song với con Lu, hắn ra
hiệu cho nó nhanh hơn nữa. Việc mang theo ba cô bé trên lưng vốn không
ảnh hưởng bao nhiêu với con Lu, thực chất, nó vẫn có thể chạy nhanh hơn.
May mắn, biện pháp của Tân đã hiệu quả. Sau khi tăng tốc lên một lần nữa
thì khoảng cách của cả bọn với đàn quái nhện được kéo dãn ra, rồi không
bị thu hẹp lại. Kết hợp với việc An Nhiên phản công tầm xa liên tục,
tình hình của cả bọn tạm ổn, không đến nỗi quá bết bát. Đặc biệt, sau
một khoảng thời gian tiến hóa, những viên đạn nổ của An Nhiên đã không
còn yếu ớt như trước. Mỗi một nhát bắn trúng, là mục tiêu lập tức bị nổ
tung, mảnh vụn cơ thể văng ra xung quanh, cản trở đám quái nhện theo
sau. Tính ra uy lực mỗi viên đạn An Nhiên tạo ra tương đương với một quả lựu đạn cỡ nhỏ.
Tạm thời an toàn, nhưng đàn quái nhện mà kiên
trì đuổi theo không bỏ thì chắc chắn cả bọn sẽ bị làm thịt. Mặc dù, thể
lực và sự dẻo dai đã hơn thời kì toàn thịnh nhiều, nhưng chạy hết tốc
lực liên tục thế này, Tân chắc chắn sẽ không cầm cự được lâu. Cổ họng
bùng lên cảm giác rát cháy, hơi thở điều tiết theo “bộ khí” bắt đầu loạn nhịp, thiếu dưỡng khí, nhịp tim của hắn tự động đập nhanh lên khiến thể lực bị tiêu hao nhanh hơn bình thường.
..............................
Ở vị trí cách nhóm của Tân không xa, chiếc xe tải quân sự chở nhóm của
Trâm đột ngột húc bay một chiếc xe máy, rồi xông ra con đường dưới chân
cầu vượt.
- KÉTTTT!!!
Kéo phanh, drift một đoạn trên đường, chiếc xe tải thành công cua gấp, rồi điên cuồng tăng tốc.
- Kình... Kình... Kình...
- Réccc... Récccc...
Tiếng súng vang lên dồn dập, trong thùng xe qua những ô cửa nhỏ, những nòng
súng AK liên tục tóe lửa, xả đạn vào đám quái nhện đuổi theo đằng sau.
Hỏa lực mạnh, cộng với tốc độ nhanh, làn sóng nhện tuy đông, nhưng không có cách nào trùm lấy chiếc xe tải. Đặc biệt, trước mui xe được gia cố
thêm khung thép bảo vệ nên chiếc xe có thể thoải mái đụng chạm mà không
sợ hư hại. Có phương tiện vũ khí để chống đỡ, nhưng di chuyển trong thủy triều nhện như thế này, bất cứ ai cũng sẽ cảm thấy áp lực khó thở. (Các bạn ủng hộ tác giả Thăng Thiên Họa ở fanpage đảo 13).
Bẻ lái, lách qua khe hẹp hai chiếc xe ô tô tải đằng trước, chú Hùng không nhịn được hét lên:
- Trâm! Chúng ta đang đi đúng hướng chứ?
Đang mải mê xả súng đến mặt mũi đỏ bừng, nghe thấy câu hỏi, Trâm tạm ngừng lại hét lớn đáp lời:- Chắc chắn! Chú cứ yên tâm đi thẳng con đường này. Cháu cảm giác rất nhanh thôi, chúng ta sẽ gặp người cần giải cứu.
- Mong là vậy. Nếu không rời khỏi đây nhanh, chú nghĩ, ngày mai chúng ta
sẽ không thấy ánh mặt trời đâu... – Nghe Trâm khẳng định, lão Hùng yên
tâm hơn đôi chút. Nhưng nhìn số lượng kinh khủng của đám quái nhện trong màn hình máy quét tầm nhiệt, lão ta nói thêm:
- Đi hết đoạn đường này mà không gặp người như cháu nói, chúng ta bắt buộc phải từ bỏ...
Ngồi bên cạnh ghế lái, đồng chí có nhiệm vụ quan sát vẫn luôn chăm chú vào màn hình đột nhiên thốt lên:
- Đội trưởng. Đã phát hiện ra mục tiêu cần giải cứu!
Liếc mắt nhìn sang, Lão Hùng gấp gáp hỏi:
- Mục tiêu ở đâu?
Chỉ tay vào vài điểm đỏ đậm trên màn hình, đồng chí quan sát đáp:
- Đây. Mục tiêu là một nhóm nhỏ, ở ngay trên cầu vượt. Họ đang bị săn đuổi, chạy trốn với tốc độ rất nhanh.
- Được. Tiếp tục ưu tiên quan sát nhóm người bị nạn... – Gật đầu, lão
Hùng ra lệnh cho đồng chí ngồi ghế phụ tiếp tục quan sát. Sau đó, lão
đạp mạnh chân ga đẩy nhanh tốc độ, rồi hét lớn cho những người ở sau
thùng xe biết:
- Đã phát hiện ra mục tiêu cần giải cứu. Toàn đội chú ý, tập trung cao độ, sẵn sàng ứng biến với mọi tình huống...
- Rõ... Rõ... Rõ...
(tác giả viết lại từ chương 98 với nội dung mới hoàn toàn, các bạn mang
truyện của nhóm đi nơi khác vui lòng để ý chỉnh sửa lại cho đồng bộ nội
dung của các chương)