Sương mù dày đặc gần như thực chất
bao phủ khắp mọi ngóc ngách, lại kết hợp với bầu trời u ám, âm trầm
khiến cho tầm nhìn bị giảm xuống nghiêm trọng. Không khí thì ngày một
lạnh giá, nhiệt độ hạ thấp xuống giống như thời điểm đầu mùa đông vậy.
Vào lúc năm giờ, đồng hồ báo thức của Tân vừa vang lên là cả bọn nhanh
chóng thức dậy. Phát hiện ra thời tiết quá xấu, dùng xong bữa sáng, Tân
không vội vàng dẫn mọi người di chuyển mà cố gắng đợi sương mù tan đi.
Nhưng đợi mãi, hai tiếng trôi qua mà thời tiết vẫn giữ y nguyên như cũ,
và xem chừng là không có dấu hiệu gì sẽ chuyển biến tốt. Trời đã hửng
sáng hơn một chút, nhưng trái lại sương mù thì ngày càng dày đặc. Cho
nên, trong khoảng cách gần chục mét đổ lại, vẫn chỉ là trắng xóa một
màu.
Với tầm nhìn hạn chế như vậy, việc cố gắng di chuyển đến
“Khu an toàn” là một điều không khôn ngoan. Bởi lẽ, tấm bản đồ mà hắn
cất công vẽ từ hôm qua sẽ không dùng được. Không có chỉ dẫn chính xác,
chỉ dựa vào phương hướng trong la bàn, cả bọn sẽ gặp rắc rối trong việc
di chuyển và đối mặt với nhiều nguy hiểm. Nhưng không còn cách nào khác, hắn không thể đợi ở khu bệnh viện này thêm được nữa, vì sau bữa sáng
hôm nay lương thực đã cạn kiệt. Tuy vẫn còn thức ăn vẫn có thể cầm cự
qua ngày, nhưng nếu cố nán lại, dù chỉ một ngày nữa, hắn linh cảm sẽ có
chuyện không hay xảy ra. Có kinh nghiệm từ vài lần trước, một khi có cảm giác này, hắn phải hành động ngay lập tức, nếu không sẽ hối hận không
kịp.
Đứng trước cổng bệnh viện, Tân rút cái rìu ra nắm chắc trong tay. Giơ la bàn lên, xác định tốt phương hướng xong, hắn quay đầu nhìn
lướt qua mọi người một lượt rồi hỏi:
- Tất cả sẵn sàng rồi chứ?
Thấy hai mẹ con Huyền Linh, Thương và ba cô bé dứt khoát gật đầu, hắn nhanh
chóng sắp xếp đội hình, rồi cả bọn chậm rãi di chuyển đi vào màn sương
mù.
Như thường lệ, Tân dẫn đầu đi phía trước, hai mẹ con Huyền
Linh và Thương thì bám sát theo sau. Ba người cầm con dao đi rừng làm vũ khí, xếp thành hình tam giác, bọc Thu Trang, Kim Ngân và Uyên Nhi vào
giữa. Ba cô bé do khả năng cận chiến yếu nên được Tân ưu tiên phát cho
ba khẩu súng AK để tự vệ. Mặc dù được cầm vũ khí nóng trong tay, nhưng
chỉ còn mỗi ba băng đạn ít ỏi nên có lẽ mấy khẩu súng sẽ không giúp ích
được nhiều cho ba cô bé.
Cẩn thận di chuyển, cả bọn vượt qua khu
bệnh viện, rồi đến khu vực trống trải. Chỗ này, trước kia là một con
đường lớn trong thành phố. Bây giờ, sau thảm họa, các phương tiện giao
thông nằm hỗn loạn trên đường đã bị cây cỏ và dây leo phủ kín biến thành những khối thực vật xanh um. Được màn sương dày bao bọc, chúng trở nên
mờ ảo, giống như những con quái vật với hình thù quái dị rình rập trên
đường.
Nheo mắt, Tân cố gắng nhìn xa hơn về phía trước, nhưng tầm quan sát vẫn không được bao nhiêu, hắn vẫn chỉ thấy rõ cảnh vật từ
khoảng mười mét đổ lại, còn đâu là trắng xóa một màu. Nhiệt độ hạ xuống
ngày một thấp, trong đồng hồ báo rằng ngoài trời lúc này đang là tám độ, cộng với hơi nước nồng nặc khiến không khí rét buốt cực kì. Không biết
có phải do trời quá lạnh, các sinh vật tìm chỗ trú hết hay không, mà hắn bỗng cảm thấy không gian yên tĩnh quá mức. Cảm giác bất an bắt đầu nổi
lên trong lòng, hắn không hiểu sao sương mù hôm nay giống như có cái gì
đó quái lạ. Đặc biệt, cả bọn di chuyển cũng được một quãng thời gian khá dài mà hắn vẫn chưa bắt gặp con quái vật “Nấm đầu người” nào trong tầm
mắt. Điều này có vẻ như không hợp lý, hôm qua hắn quan sát được bọn
chúng gần như ở chỗ nào cũng có, mật độ rất dày đặc.
Bất chợt,
hắn do dự, không biết có nên dẫn mọi người tiếp tục di chuyển hay tìm
kiếm một chỗ nào đó náu mình hết ngày hôm nay. Nhưng như thế sẽ khiến
lịch trình chậm trễ thêm một ngày, nhiều vấn đề rắc rối sẽ phát sinh mà
hắn không muốn. Chưa kể, quãng đường đi đến “Khu an toàn” cũng không quá dài, chỉ cần cả bọn liên tục di chuyển thì đến gần tối là chắc chắn sẽ
tới đích. Sương mù tuy dày, nhưng đến tầm trưa chiều chắc sẽ tan bớt
không ảnh hưởng quá nhiều nữa.
Ngẫm nghĩ một chút, Tân liếc mắt
nhìn qua tất cả mọi người một lượt rồi đưa ra quyết định. Ánh mắt dừng
lại nơi Thu Trang, Kim Ngân và Uyên Nhi đang đứng, hắn cắn răng quay đầu tiếp tục dẫn mọi người di chuyển. Cứ đi thêm một đoạn nữa xem thế nào,
dù sao quanh đây hắn cũng không thấy có chỗ nào thích hợp để trú ẩn, bởi hai bên đường phần lớn là những đống đổ sụp hoặc các hàng quán nhỏ bị
dây leo quấn chằng chịt.
Một lát sau, khi đã đi được một quãng
đường tương đối, Tân bắt đầu nhìn thấy bóng dáng quái vật “Nấm đầu
người” xuất hiện. Nhìn thấy bọn chúng, hắn khẽ thở phào một hơi trong
lòng. Không hiểu sao, sự xuất hiện của lũ quái vật bây giờ lại khiến hắn có cảm giác yên tâm. Không biết từ lúc nào, bất giác, hắn đã coi đám
quái vật này là một phần của cuộc sống. Mặc dù, lũ quái vật tương đối
khó chịu, nhưng xét về tổng thể thì bọn chúng không quá nguy hiểm khi đã hiểu rõ tập tính, chỉ có một số cá thể biến dị là đáng sợ, nhưng số
lượng thì lại không nhiều.
Nấp sau đống vật cản, Tân kéo cả bọn
lại gần hơn một chút quan sát đám quái vật “Nấm đầu người”. Khi khoảng
cách được rút ngắn chỉ còn vài mét, đám quái vật hiện rõ ra trong tầm
mắt, hắn liền kinh ngạc vì thấy số lượng của bọn chúng. Có rất nhiều
quái vật, đứng tụ tập chung thành một khối sát sạt nhau, trong màn sương dày, hắn không thấy hết được, nhưng ước tính sơ qua phải đến nghìn con
và khả năng lớn còn nhiều hơn gấp vài lần. Bọn quái vật quanh khu vực
này giống như đã hùa nhau tập trung hết ở đây vậy. Biết rằng, tập tính
của bọn chúng là thích tạo thành bầy đàn, nhưng chưa bao giờ hắn thấy
đông như thế này. Xét cho cùng, đám quái vật “Nấm đầu người” là một dạng sống mới, bọn chúng chỉ biểu hiện bất thường khi có sự kiện nào đó xảy
ra. (Các bạn ủng hộ tác giả Thăng Thiên Họa ở fanpage Đảo 13)
Nghĩ vậy, Tân ra hiệu cho hai mẹ con Huyền Linh, Thương, ba cô bé và con Lu ở yên một chỗ, còn bản thân lại gần hơn nữa. Di chuyển lắt léo qua những
khối vật cản, hắn tiếp cận đến gần sát chỗ bọn quái vật mà không bị phát hiện. Khi tầm nhìn rõ hơn, hắn lập tức căng mắt lên nhìn. Chăm chú quan sát, mấy giây sau, hắn rợn người vì thấy biểu hiện của đám quái vật.
Bọn chúng giống như đang nơm nớp lo sợ một thứ gì đó nên mới cố gắng chen chúc lại gần nhau.
Thứ gì khiến đám quái vật sợ hãi như vậy?
Từ khi bọn quái vật xuất hiện, đây là lần đầu tiên Tân thấy bọn chúng có
biểu hiện như thế này. Cảm giác bất an lại một lần nữa dâng lên khiến
hắn cực kì lo lắng và sợ hãi. Không quan sát bọn quái vật thêm nữa, hắn
gấp gáp quay trở lại chỗ cũ. Tới nơi, không kịp giải thích, hắn ra hiệu
cho hai mẹ con Huyền Linh, Thương và mấy cô bé bám theo mình, vội vã rời xa khỏi chỗ này. Cần phải tìm một chỗ trú ẩn ngay lập tức, hắn dường
như cảm giác được cả bọn giống như đã bị một thứ gì đáng sợ để mắt tới.
Huyền Linh vốn muốn hỏi về tình hình hiện tại, nhưng nhìn thấy khuôn mặt
nghiêm trọng của hắn, cô biết là có chuyện không hay đã xảy ra nên lập
tức ngừng lại. Cảnh giác hết mức có thể, cô cùng An Nhiên và Thương vừa
chăm chú nhìn xung quanh, vừa nhanh chóng bảo hộ ba cô bé di chuyển.
Đến lúc này, con Lu cũng bắt đầu cảm nhận được một cái gì đó đáng sợ đang
rình rập. Việc sương mù tràn ngập khắp nơi đã khiến cái mũi thính của nó mất đi tác dụng. Nhưng khi nguy hiểm tiến đến, bản năng sinh tồn nguyên thủy của nó sẽ tự động trỗi dậy, nhạy cảm không thua bất cứ sinh vật
nào khác.
- Gâu!
Sủa nhẹ lên một tiếng, con Lu đang ở đằng sau bỗng lao lên phía trước dẫn đường.
.................................
Khu hái lượm 03. Nhánh phía nam, cách “Khu an toàn” khoảng 3km.
Đang miệt mài thu hoạch quả lạ có tên “đào tím” do quân đội đặt, Trâm đột
nhiên sững người lại. Cảm nhận được cái gì đó, cô ngoái đầu nheo mắt
nhìn về một hướng ở phương xa, nơi bị sương mù trắng xóa bao phủ. Ở bên
cạnh, Vinh đang xếp trái cây vào giỏ, bỗng nhận thấy vẻ khác lạ của Trâm liền lên tiếng hỏi:
- Có chuyện gì thế chị Trâm?
Nhíu mày, Trâm suy nghĩ một chút rồi lắc đầu đáp:
- Chị không biết nữa... Chỉ là mơ hồ cảm thấy có cái gì đó sắp xảy ra. Nhưng không rõ là tốt hay xấu nữa...
Nói xong, Trâm lại tiếp tục dùng kéo cắt cuống quả “Đào tím” rồi đặt xuống đất.
Đứng ngay gần đó, Hùng, cậu sinh viên có khuôn mặt nghiêm túc, đang cầm súng AK có nhiệm vụ cảnh giới và bảo vệ đội hái hoa quả, nghe thấy hai người trò chuyện liền tham gia:
- Chắc không có chuyện gì đâu. Xung
quanh khu vực này, quái vật đã bị quân đội thanh lý sạch sẽ hết cả, rồi
dựng tường rào bảo vệ. Mặc dù, chỉ là những tấm lưới sắt mỏng, nhưng
trên đấy có gắn camera và cảm biến tầm nhiệt. Nếu có vấn đề phát sinh
thì chú Hùng và mấy đồng chí trong xe đã báo động.
- Chỉ mong là như vậy... – Trâm nhìn xung quanh một chút rồi lẩm bẩm trong miệng.
Sau cuộc hội thoại ngắn ngủi, mọi người lại nhanh chóng thực hiện nhiệm vụ. Ở bên ngoài “Khu an toàn” thế này, lúc nào cũng có nguy cơ đối mặt với
nguy hiểm nên ai cũng cố gắng hoàn thành nhiệm vụ một cách nhanh nhất.
Sáng sớm hôm nay, sau khi nghiên cứu bảng nhiệm vụ ở dãy nhà trung tâm, đội
của Trâm đã quyết định thực hiện nhiệm vụ hái lượm. Tổ đội có tất cả
mười năm người, ngoài Trâm, Vinh, Hùng, Dũng, Nam, và chú Hùng ra thì
còn chín chiến sĩ bộ đội khác nữa, chú Hùng là đội trưởng. Trước khi
xuất phát, tổ đội đã được cấp cho một chiếc xe tải quân sự cỡ trung, một lượng vũ khí đạn dược vừa đủ và bộ đàm kiểu mới có thể liên lạc được
trong khoảng cách năm ki-lô-mét.
Địa điểm nhiệm vụ mà tổ đội của
Trâm thực hiện là khu hái lượm 03, có khoảng cách không xa với “Khu an
toàn”. Đây là khu vực mọc lên rất nhiều cây lạ có quả, diện tích khoảng
1000 m2, được quân đội mới phát hiện ra không lâu. Sau khi nghiên cứu
những quả lạ lấy về từ đây có thể ăn được, quân đội đã loại bỏ hết những mối nguy hiểm bên trong, khoanh vùng, thiết lập hàng rào sắt và giám
sát rồi cấp nhiệm vụ để những người sống sót ra bên ngoài hái lượm. Là
khu vực mới, khả năng xuất hiện nguy hiểm bất ngờ là rất cao nên nhiệm
vụ hoàn thành, kết toán phần thưởng sẽ tương đối phong phú. Nhiệm vụ có
nội dung rất đơn giản, chỉ cần tổ đội thu hoạch mười giỏ đầy “Đào tím”
sẽ nhận được tiền thưởng là 1000 Dcoin và 100 điểm tích lũy.
Quả
“Đào tím” đúng như cái tên của nó, quả này có hình dáng bề ngoài giống y xì quả đào, nhưng kích cỡ lại to bằng cái bát tô, màu tím đậm. Khác với vỏ ngoài, ruột quả “Đào tím” màu đỏ, mềm, mọng nước, nhiều hạt li ti
nhỏ như hạt thanh long, vị ngọt đậm thơm mát rất dễ ăn. Thân cây mọc ra
quả này là loại thực vật mới hoàn toàn, gốc rất lớn, nhưng chỉ cao tầm
mét rưỡi rồi tách ra phân thành nhiều nhánh, vươn ra tứ phía. Các cành
có rễ buông thõng xuống như cây si, cắm thẳng xuống đất tựa những cột
chống cho đống quả lớn treo lủng lẳng trên thân cây không làm gãy cành.
Lá cây giống như lá liễu, rất mềm, cực kì rậm và dài như mái tóc của
thiếu nữ.
Quả “Đào tím” rất dễ thu hoạch, lại ăn ngon, số lượng
nhiều nên được rất nhiều người yêu thích. Nhưng ngoài con người ra thì
còn một vài sinh vật nguy hiểm khác cũng rất thích quả này. Nhất là ong
đột biến, với hình dáng bề ngoài gần giống ong mật, nhưng dữ tợn hơn
nhiều, kích cỡ mỗi con lớn tương đương với nắm đấm của người trưởng
thành. Loài ong này thường xuyên bay loanh quanh khu vực này để hút mật
hoa “Đào tím” và cực kì hung dữ, bọn chúng sẵn sàng lao tới tấn công con người nếu nhìn thấy trong tầm mắt. Nếu bị ong đốt sẽ rất đáng sợ, đầu
tiên, nạn nhân sẽ phải chịu cảm giác đau đớn kinh khủng. Sau đó, vết
thương sẽ sưng lớn và có thể bị hoại tử cực nhanh nếu không được tiêm
thuốc đặc biệt kịp thời. Đấy là bị một con đốt, không may gặp ba bốn con thì nạn nhân sẽ có nguy hiểm tính mạng dù đã tiêm thuốc.
Cho
nên, nhiệm vụ hái lượm quả “Đào tím” này nhìn như có vẻ ngon ăn, nhưng
phần trăm gặp nguy hiểm cũng lớn. Trong “Khu an toàn”, số lượng tổ đội
tiếp nhận nhiệm vụ này không nhiều, ngoài nhóm của Trâm ra thì chỉ còn
khoảng chục xe khác nữa là hết.
Thu hoạch thêm một lúc nữa, được tám giỏ đầy quả, Trâm bất ngờ dừng lại rồi hô lên:
- Tất cả mau dừng lại! Nhanh! Mang hết giỏ quả lên thùng xe rồi về “Khu
an toàn” mau! – Giọng nói đột ngột gấp gáp như câu lệnh của Trâm, cho
thấy cô vừa cảm nhận ra điều gì đó.
Nghe tiếng hô của Trâm, Vinh, Hùng, Dũng, Nam và những đồng chí cảnh giới xung quanh vội vàng sách
những giỏ quả mang về chỗ xe tải cách không xa đằng sau. Mặc dù, chú
Hùng trên danh nghĩa là tổ trưởng, nhưng ở đây ai cũng biết nếu cô gái
này đã lên tiếng thì lập tức phải nghe theo, vì năng lực đặc biệt của cô ấy sẽ không sai. Biết là có việc nghiêm trọng sắp xảy ra, không ai nói
câu gì mà chỉ nhanh chóng rút lui.
Đang cùng với một đồng chí
khác quan sát hình ảnh camera truyền về và bản đồ cảm ứng tầm nhiệt, chú Hùng thấy tổ đội vội vã chạy về liền lên tiếng hỏi:
- Có chuyện gì đấy Trâm?
- Cháu cảm nhận được sắp có mối nguy hiểm cấp A cực lớn sắp di chuyển về
tới đây. Chú thông báo bộ đàm cho những tổ đội khác đi. Chúng ta phải
nhanh chóng rút lui về căn cứ. – Mặt tái mét, Trâm cùng với Vinh vừa
xách giỏ quả vừa vội nói.
Nhìn biểu hiện của Trâm, chú Hùng biết
rằng năng lực đặc biệt của con bé đã nhận ra điều gì bất ổn. Sự việc sắp tới có thể sẽ rất nguy hiểm nên chú Hùng không dám chậm trễ mà bấm nút
bộ đàm thông báo:
- Cảnh báo cấp A. Cảnh báo cấp A. Tiểu đội
10573 phát hiện ra mối nguy hiểm cực lớn áp sát. Những tiểu đội khác lập tức rút lui...
- ...
Ở khoảng cách gần chục mét so với
tiểu đội của chú Hùng. Trong xe ô tô, đội trưởng đội 10252 nghe thấy báo động từ bộ đàm liền không chút do dự, gấp rút triệu hổi những thành
viên đang hái quả quay về. Những nơi khác, các tổ đội nhận được báo động cũng lập tức làm theo ngay mà không dám chần chừ. Mặc dù, máy quay và
cảm ứng tầm nhiệt không cho thấy có sinh vật nào lại gần, nhưng cảnh báo cấp A không đùa được. Có người phát động là phải rút ngay không hỏi
nhiều, bởi cấp độ cảnh báo này, do dự một chút cũng có thể rước lấy nguy cơ đoàn diệt, cực độ nguy hiểm.
Thế là, không đến mười phút sau, đoàn xe nối đuôi nhau rời khỏi khu vực hái lượm, chạy hết tốc lực nhắm hướng quay lại căn cứ.
Đang di chuyển ở vị trí cuối cùng của đoàn xe, đi được vài trăm mét, Trâm bỗng hô lên: