Bên ngoài gian nhà xưởng trước kia là tầng hầm gửi xe, nhóm của Tân và
Trâm đứng đợi ông bác trung niên vào trong lấy đồ. Nhìn đống máy móc cơ
khí quen thuộc rung lên bần bật, cảm giác thân thiết bỗng ùa về trong
lòng Tân. Đã rất lâu rồi, từng có lúc, hắn ước ao được làm việc ở một
nơi đầy những thứ máy móc hiện đại như thế này, rồi chế tạo những thiết
bị khoa huyễn trong trí tưởng tượng của mình. Nhưng hiện thực luôn luôn
phũ phàng, những điều hắn muốn khi ra ngoài cuộc sống thường sẽ bị một
số vấn đề gì đó cản trở, khiến bản thân mãi mãi không đạt được ước mơ.
.....................
Khoảng hơn hai chục phút trước, cả bọn đang nghiên cứu nhiệm vụ trong đại sảnh tòa nhà trung tâm thì đột ngột có một ông bác thân hình lực lưỡng xuất
hiện. Hô lớn tên Thu Trang, ông bác chảy nước mắt, rồi lao tới ôm chầm
lấy cô bé. Sự việc diễn ra quá nhanh và bất ngờ, không hiểu xảy ra
chuyện gì, theo phản xạ, Tân suýt chút nữa thì tấn công ông bác, nếu như Thu Trang không kịp thời mếu máo thốt lên.
Ông ngoại!.
Thì ra người vừa tới là ông ngoại của Thu Trang, nhìn cả hai ôm nhau khóc
trong hạnh phúc, hắn thấy mừng thay cho cho họ. Trong thời mạt thế đầy
rẫy nguy hiểm, xác suất để gặp lại người thân của mình thế này là cực kì thấp. Hai ông cháu thật may mắn, hắn thật lòng hi vọng họ có thể mãi
mãi bình yên.
Mất khoảng vài phút để phát tiết cảm xúc, sau đó,
ông bác hỏi Thu Trang thì mới biết bố mẹ của của cô bé đã mất rồi, và
cháu mình đến được đây là nhờ đến sự giúp đỡ của Tân. Mặc dù, hết sức
đau buồn khi nghe tin dữ, nhưng ông bác vẫn cố nén nước mắt, rồi kéo tay cháu gái đi tới trước mặt Tân cúi gập người cảm ơn.
Vội đỡ ông
bác lên, Tân khẽ an ủi và nói rằng, hành động của hắn chỉ là tiện tay mà thôi, chẳng có gì to tát cả. Rồi không dây dưa ở vấn đề này lâu, hắn
hỏi ông bác làm sao biết được Thu Trang đã đến “Khu an toàn” và đang ở
chỗ này.
Run run đôi vai, ông bác cố gắng ổn định cảm xúc rồi cho hắn biết rằng. Bản thân đã liên hệ với các đồng chí ở phòng đăng ký
thông tin từ lâu, nếu xuất hiện những người từ bên ngoài gia nhập “Khu
an toàn” mà có các bé gái thì lập tức thông báo cho ông bác biết. Cho
nên, khi bọn hắn làm thủ tục xong là ông bác nhận được tin ngay. Nghe mô tả của các đồng chí về cô bé, ban đầu ông bác cũng không hi vọng gì
nhiều. Nhưng tới nơi, nhìn thấy bóng hình quen thuộc, ông bác đã lập tức vỡ òa cảm xúc hạnh phúc, khi biết đó chính là sự thật.
Càng nói
càng kích động, ông bác không nhịn được cho Tân một cái gấu ôm. Với
chiều cao lên đến một mét tám, thân hình cơ bắp lực lưỡng, cái ôm ấm áp
của ông bác khiến cho hắn suýt chút nữa thì ngộp thở. Sau đó, ông bác
giới thiệu bản thân mình tên là Đô, sau này hắn gặp bất cứ khó khăn gì
trong “Khu an toàn” thì cứ đến tìm.
Dưới sự nhiệt tình hết mức
của bác Đô, Tân không thể không gật đầu đồng ý. Rồi hắn hỏi xem, bác ấy
định sắp xếp cho Thu Trang như thế nào. Ngẫm nghĩ một lúc, bác Đô nói
rằng sẽ mang Thu Trang gia nhập vào lớp tập huấn quân sự. Nghe vậy, hai
cô bé Kim Ngân và Uyên Nhi đổ dồn ánh mắt tới chỗ Thu Trang, tỏ ra níu
kéo không bỏ. Cùng chung hoạn nạn, xem ra ba cô bé đã thân nhau như chị
em, muốn ở cùng một chỗ, nếu giờ cưỡng ép chia tách cả ba ra thì thật
không hay. Nhận thấy điều này, hắn lên tiểng hỏi bác Đô xem có thể giúp
hai cô bé cùng với Thu Trang gia nhập chung lớp tập huấn không thì được
câu trả lời sảng khoái là, không có bất cứ vấn đề gì, chỉ cần mấy cô bé
muốn.
Giải quyết xong vấn đề của ba cô bé, ở bên cạnh Tân vẫn còn Thương nữa. Tuổi tác của Thương cũng sàn sàn với Thu Trang, nếu có thể
để cô bé đi cùng ba người thì tốt. Nghĩ như vậy, Tân lên tiếng hỏi
Thương xem liệu em có muốn thế không. Hắn tưởng rằng Thương sẽ dễ dàng
đồng ý, nhưng em chỉ lặng lẽ suy nghĩ một lát, rồi dứt khoát lắc đầu.
Khá bất ngờ điều này, Tân buột miệng hỏi tại sao. Đi theo hắn làm nhiệm vụ
có khả năng sẽ phải đối mặt với rất nhiều nguy hiểm, cứ ở yên một chỗ
trong “Khu an toàn” chẳng phải tốt hơn ư. Nhưng nghe câu hỏi của Tân,
Thương vẫn im lặng không đáp rồi chăm chú nhìn hắn. Thấy được sự kiên
định trong ánh mắt của Thương, hắn lập tức loại bỏ ý nghĩ cưỡng ép em đi theo cùng với ba cô bé. Mỗi người đều có những sự lựa chọn riêng của
mình. Cho nên, Thương đã thực sự muốn như vậy thì hắn sẽ không ngăn cản
em nữa.
Hỏi thêm An Nhiên xem con bé có có muốn tham gia cùng với nhóm Thu Trang không, Tân cũng nhanh chóng nhận được cái lắc đầu dứt
khoát. Đoán được con bé sẽ như vậy, hắn không thuyết phục An Nhiên nữa
mà nói cho bác Đô biết ý muốn của mình. Đó là, giúp đỡ hai cô bé Kim
Ngân và Uyên Nhi ở cùng một chỗ với Thu Trang.
Nghe yêu cầu của
Tân, bác Đô vỗ ngực bảo đảm chắc chắn sẽ thực hiện tốt điều này. Sau đó, bác Đô kêu muốn dẫn ba cô bé đi nhập lớp ngay vì buổi tập huấn quân sự
đã diễn ra được một thời gian rồi. Gật đầu đồng ý với bác Đô, hắn dặn dò ba cô bé một chút.
Dõi ánh mắt theo đến khi cả ba đi khuất, Tân
vừa mới quay ra, chuẩn bị bàn bạc tiếp với nhóm của Trâm về lựa chọn
nhiệm vụ thì thấy bác Đô hấp tấp trở lại. Chưa kịp hỏi có chuyện gì xảy
ra, bác Đô đã nói trước rằng, có một thứ muốn đưa cho hắn mà nãy quên
mất. Rồi không để Tân từ chối, bác Đô gấp gáp kéo hắn chạy về phòng mình ở ngay cạnh khu nhà xưởng.
.........................
Một
lát sau, bác Đô xuất hiện trước mặt cả bọn. Lúc này, trên tay của bác
cầm một món đồ kì lạ, để ý kĩ, Tân nhận ra đó là một cái khiên nhỏ. Giơ
cái khiên ra trước mặt cả đám, bác Đô nói đây là tác phẩm đắc ý nhất của mình, rồi giới thiệu tính năng của nó. Chiếc khiên này là sự kết hợp
của Titanium, kim loại siêu hiếm Iridium và một loại vật chất mới đặc
biệt. Những năm gần đây, thảm họa, thiên tai xảy ra liên miên, đi cùng
với nó là nhiều loại vất chất mới lộ diện. Và thành phần chính của cái
khiên là sử dụng loại một loại vật chất mới do quân đội nghiên cứu phát
triển.
Cho nên, ngoài các tính năng giống một cái khiên thông
thường khác như trọng lượng nhẹ, cứng rắn và chắc chắn thì cái khiên này còn có các điểm nổi trội là chống nhiệt cực tốt, cả nóng và lạnh, không gỉ, kháng bị ăn mòn cao và không bị oxi hóa bởi chất khử mạnh. Nhưng
những điều trên vẫn chưa là gì với khả năng đặc biệt của cái khiên. Đó
là, nó có thể hấp thụ lực tác động và tích trữ lại vào bên trong khiên.
Đến một mức giới hạn nhất định, khi ba chấm nhỏ trên khiên sáng lên hết
thì cái khiên sẽ tự phát động tính năng “bộc phá” để phản lại đòn tấn
công của đối thủ với lượng lực được hấp thụ khi nãy.
Tặng cái khiên cho Tân, bác Đô dặn hắn hãy giữ gìn nó cẩn thận.
Món quà quá quý giá, Tân định từ chối thì bác Đô xua đuổi hắn ra khỏi khu
xưởng, bảo là có việc bận. Biết được ý bác ấy đã quyết, hắn không dây
dưa lằng nhằng mà dứt khoát nhận lấy. Cầm cái khiên trên tay, hắn cẩn
thận ngắm nghía. Chiếc khiên được thiết kế dạng hình tam giác, có màu
đen ở trung tâm và trắng bạc phần viền ngoài. Kích cỡ của khiên khá nhỏ, chiều dài chỉ khoảng ba chục phân, cạnh trên rộng khoảng mười bảy phân, hai cạnh bên chéo xuống nhọn, rồi sắc ở gần mũi dưới. Các cạnh bên của
khiên hơi mỏng, dày dần khi vào giữa, và xuất hiện thêm một mũi nhọn
ngắn ở trung tâm. Mép trên cùng của khiên được gắn thêm ba viên đá màu
xanh lục, như bác Đô đã nói đây là đèn báo hiệu khi khiên hấp thụ lực.
Nhìn tổng thể, cái khiên rất tinh xảo, giống như một món đồ nghệ thuật hơn,
nhưng hắn sẽ không nghi ngờ chất lượng của nó. Được một thợ cơ khí dùng
tâm huyết chế tạo, cái khiên chắc chắn sẽ không tầm thường. Chỉ là, khi
đeo cái khiên lên tay, hắn nhận ra kích cỡ của nó quá nhỏ so với thân
thể mình. Thầm ước lượng, hắn cảm thấy cái khiên thích hợp với người có
thân hình nhỏ nhắn như Thương và An Nhiên thì đúng hơn.
Suy nghĩ
trong đầu một lát, Tân quyết định đưa cái khiên cho Thương. Vì An Nhiên
đã có vũ khí là súng cao su rồi, chỉ có mỗi Thương là chưa có gì để tự
vệ.
Lần này, tiếp nhận cái khiên từ trong tay Tân, thái độ của
Thương rất dứt khoát, không có một chút do dự rồi khẽ nói cảm ơn. Có vẻ
như Thương đã thông suốt được khúc mắ trong đầu nên những quyết định của em dứt khoát và tự nhiên hơn. Nhả sợi tơ trong lòng bàn tay ra, hắn
buộc hai cái quai để Thương đeo cái khiên lên lưng, khi cần chiến đấu
thì tháo xuống.
Ở bên cạnh, An Nhiên nhìn chị Thương đeo cái
khiên, kết hợp với khuôn mặt lạnh lùng, con bé cảm thấy rất là ngầu nên
chạy vòng quanh cười tíu tít, rồi thỉnh thoảng lại thốt thán phục. Ngắm
nghía một chút, Tân cũng nhận thấy quyết định của mình là cực kì chính
xác.
Xong vấn đề cái khiên, Tân lại gần nhóm của Trâm rồi xem mấy người đã chọn được nhiệm vụ gì thích hợp chưa. Nhận lấy một tờ ghi chú
màu xanh, hắn nghe Trâm phân tích là dựa vào khả năng của cả bọn bây giờ thì nhiệm vụ này là dễ hoàn thành nhất. Đọc kĩ nội dung bên trong, hắn
thấy nhiệm vụ ghi là hỗ trợ quân đội đặt bẫy săn lợn đột biến ở khu vực
phía tây thành phố. Mức độ của nhiệm vụ là trung bình, cần chú ý nguy
hiểm, vì có khả năng rất lớn đội viên sẽ phải chiến đấu trực tiếp với
quái vật “Nấm đầu người”. Yêu cầu để nhiệm vụ được chấp thuận, là những
người tham gia phải một đến hai thành viên thức tỉnh năng lực đặc biệt,
có khả năng tiêu diệt quái vật dễ dàng, không giới hạn số lượng người
tham gia.
Nghiên cứu kĩ tờ ghi chú, Tân cảm thấy với thực lực của cả đám đúng là nhiệm vụ này độ nguy hiểm không cao, lại dễ hoàn thành
nên hắn gật đầu đồng ý. Thống nhất ý kiến, cả bọn kéo nhau quay lại tòa
nhà trung tâm để đăng ký.
Một lát sau, đứng ở quầy lễ tân đợi
quân đội đến kiểm nghiệm nhiệm vụ, Tân quan sát cả bọn, thấy ai cũng háo hức, hưng phấn khi sắp được ra ngoài “Khu an toàn” mà không có bao
nhiêu lo lắng. Nhất là ba tên Hùng, Dũng và Nam còn cười đùa với nhau
được. Lại gần, hắn hỏi xem, ba người lấy đâu ra tự tin như vậy thì nghe
Hùng trả lời rằng, Trâm đã sử dụng năng lực giác quan thứ sáu của mình
cho biết trước là hành động sẽ rất thuận lợi nên không cần lo.
Yên tâm hơn hẳn, Tân không hỏi nhiều nữa mà lặng lẽ đứng yên một chỗ chờ
đợi. Nhưng rất nhanh, giây phút tự do của hắn biến mất khi ba tên giở
quàng vai, lôi kéo hắn đi ngắm nghía những cô gái đẹp trong đại sảnh rồi bình luận. Trong khi đó ba cô gái Huyền Linh, Trâm và Hà cũng đã túm
tụm với nhau, An Nhiên thì vây quanh Thương chòng ghẹo làm cho em khó
chịu nhưng không thể thoát ra được. Giữa khung cảnh yên bình đấy, chỉ có con Lu là chán nản nằm một chỗ ngáp ngủ rồi cuộn tròn lại.