Tần Tiến trông ốm yếu gầy gò, bàn tay khẳng khiu
chẳng tốt hơn chân gà là bao. Tần Chung nói hắn đã được mười ba tuổi,
nhưng nhìn hắn còn thua xa mấy đứa trẻ mười tuổi trong thôn. Tần Tiến sợ sệt đứng phía sau Tần Chung, thân thể hơi run rẩy, cố gắng lên tiếng
chào Tần phụ, Tần mẫu: "Lão thái gia, lão phu nhân!"
Tần mẫu ngoài mặt thì nghiêm khắc, kỳ thật rất dễ mềm lòng, bà vội ừ rồi khẽ than một câu: "Thật tội nghiệp!"
"Đây là thê tử ta, sau này ngươi đi theo bên cạnh chúng ta!" Tần Chung kéo Lý Ỷ La qua, nói với Tần Tiến.
Tần Tiến vội vàng cúi người, cung kính gọi phu nhân.
Lý Ỷ La không quen được người khác xưng hô như vậy, nhưng vẫn ừ một tiếng. Nếu nàng không ừ, chỉ e đứa nhỏ này sẽ càng sợ hơn. Cái khác thì Tần
gia không nhiều, nhiều nhất là phòng ốc. Lý Ỷ La dọn dẹp một căn phòng
để Tần Tiến vào ở.
"Tần Tiến là người Lĩnh Nam. Năm trước đại
hạn, cha mẹ hắn thật sự không nuôi nổi nhiều con như vậy, cho nên mới
bán hắn cho nha tử (kẻ buôn người), sau đó hắn bị đưa đến nơi này." Vào
phòng, Tần Chung nắm tay Lý Ỷ La cùng ngồi xuống, rồi nói tỉ mỉ thân thế của Tần Tiến cho nàng nghe.
Lý Ỷ La nghe xong thì cười giễu:
"Nếu là ta thì chắc ta cũng sẽ làm vậy. Bị bán đi giống như bán thú vật
thì còn gì là tôn nghiêm? Nhưng đứng trước mạng sống, tất cả đều không
đáng nhắc tới." Hôm qua nàng còn suy nghĩ nguyên nhân tại sao vị tiền
bối xuyên không trước nàng không giải quyết vấn đề buôn người này. Hôm
nay, hiện thực đã cho nàng lời giải đáp. Có người mua mới có người bán!
Đứng trước ý muốn được sống, bất kỳ lý do gì đều trở nên hết sức buồn
cười.
Lý Ỷ La luôn biết bản thân không được xem là người rất
thông minh, dùng một câu nói chính là, người làm nghệ thuật luôn có chút đơn thuần. Kiếp trước, khi mạt thế chưa tới, nàng luôn đắm mình trong
việc thêu thùa, hoàn toàn không quan tâm đến thị phi thế giới bên ngoài. Mạt thế kéo đến, nhờ có sức mạnh của tổ chức chính phủ, thời gian đầu
còn có chút trật tự, nhưng về sau, càng ngày càng mất hy vọng, trật tự
gì đó cũng từ từ biến mất. Cứ như vậy, nàng đã sống ở thế giới địa ngục
ấy suốt hai năm....
Mua người rồi, Lý Ỷ La liền bắt đầu thu xếp
chuyện mở cửa hàng. Thật ra nàng còn muốn mua một căn nhà nhỏ ở huyện
thành. Mỗi ngày Tần Chung đều phải đi tới đi lui giữa Tần gia và thư
viện, nếu có một căn nhà ở huyện thành thì tiện lợi hơn rất nhiều.
Lý Ỷ La nói chuyện này với Tần Chung, Tần Chung gật đầu. Không phải Tần
Chung sợ bản thân mệt mỏi, mà là Lý Ỷ La mở cửa hàng ở huyện thành, nếu
có chỗ đặt chân ở đó thì nàng sẽ được nhẹ nhàng hơn.
Về Tần mẫu
và Tần phụ, hai ông bà đều không phản đối. Con trai, con dâu muốn mua
nhà, còn có gì đáng mừng hơn? Thế nhưng, Tần mẫu vẫn nói với tất cả
người trong nhà một câu: "Hiện tại, tất cả tiền dành dụm riêng của các
con đều sẽ thuộc về các con khi chúng ta phân gia. Ai cũng không được
phép nhìn đồ trong chén người khác."
Mã Đại Ni vừa nghe phải phân gia thì lập tức luống cuống: "Mẹ, sao mẹ lại nói đến chuyện phân gia
vậy? Cả nhà sống chung với nhau rất tốt mà!" Bây giờ cả nhà ở chung với
nhau không cần lo ăn lo uống, nàng muốn lười biếng cũng có người làm
việc giúp. Nếu phân gia rồi thì chuyện gì cũng phải tự mình làm.
Tần mẫu cười lạnh: "Đúng là tốt, nhưng là tốt cho ngươi lười biếng thì có!
Cây lớn phải phân cành! Chờ tiểu muội các con xuất giá thì sẽ phân gia.
Sau này sống tốt hay sống khổ thì phải xem bản lĩnh của chính các con.
Trừ phi xảy ra chuyện lớn cần đến ba huynh đệ các con giúp đỡ lẫn nhau,
còn không, bình thường kẻ nào dám qua nhà người khác xin tiền xin bạc,
ta sẽ đánh gãy chân chó kẻ đó."
Bốn cái chân chó của phu thê Tần Diệu, Mã Đại Ni đồng thời thấy lành lạnh.
Chỉ mất vài ngày, Lý Ỷ La đã mua được một cửa hàng và một căn nhà nhỏ ở
huyện thành. Cửa hàng ở ngay trên con phố lớn huyện Vân Dương, mặt tiền
thoáng đãng, cửa tiệm rộng rãi, ví trí khá tốt, tốn hết ba trăm lượng
bạc. Nhà thì không tốn nhiều tiền như vậy, tiểu viện cộng thêm vườn hoa
chỉ hơn hai trăm lượng mà thôi.
Cửa hàng của Lý Ỷ La lấy trang
phục nữ tử làm chủ đạo. Về đồ thêu, hay là kiện đồ thêu lớn thì vẫn phải thông qua Tiền phu nhân để bán. Bởi vì những món hàng đó đi theo con
đường kinh doanh cao cấp. Bình thường, nàng chỉ mang đến bán ở cửa hàng
một ít đồ thêu nhỏ mà thôi.
Lý Ỷ La tự vẽ bản thiết kế trang trí
cửa hàng, Tần Chung mời thợ đến trang trí. Ban đầu, thoạt nhìn Tần Tiến
có vẻ nhút nhát, nhưng khi quen thuộc rồi thì đứa trẻ này lại để lộ bản
chất khá là hoạt bát lanh lẹ. Tuổi còn nhỏ mà làm việc vô cùng thỏa
đáng, tự mình giám sát cửa hàng. Lý Ỷ La không thể không bội phục con
mắt nhìn người của Tần Chung.
Thừa dịp cửa hàng còn đang trong
giai đoạn trang trí, Lý Ỷ La nghiên cứu kiểu dáng y phục của Đại Việt,
sau đó kết hợp với năng khiếu thiết kế và kiến thức về thời trang của
mình ở hiện đại, rồi bắt đầu thiết kế y phục cho cửa hàng. Trước thiết
kế năm kiểu dáng, nàng tự mình thử, nhìn không khác người nhưng rất có
phong cách. Phô bày đường cong tinh tế của phái nữ nhưng lại không hề
tùy tiện.
"Tam tẩu, đây là y phục tẩu may sao? Đẹp quá đi mất!" Y phục vừa mặc lên người, Tần Phương liền nhìn không chớp mắt, bất luận
là màu sắc hay kiểu dáng, điều mang lại cảm giác thoải mái và mỹ quan
không gì diễn tả được.
Lý Ỷ La xoay một vòng: "Đây là kiểu dáng
mùa hạ, đợi đến mùa đông sẽ may kiểu khác. Tiểu muội, số y phục này nếu
bán một lượng một bộ, muội cảm thấy có người mua không?"
Tần
Phương há hốc miệng: "Đắc như vậy à?" Tần Phương dựa vào tay nghề thêu
thùa của mình, hiện tại mỗi tháng cũng kiếm được hai, ba lượng bạc.
Nhưng điều kiện tiên quyết là thêu liên tục kìa. Vất vả một tháng mà chỉ mua được hai, ba bộ y phục? Ngẫm lại cũng thấy đau đứt ruột. Nhưng nhìn bộ y phục mặc trên người Lý Ỷ La, Tần Phương khống tránh được cảm giác
mê mẩn, nàng cắn răng gật đầu: "Muội sẽ mua!" Y phục đẹp như vậy mà
không được mặc thì đúng là không cam lòng.
Lý Ỷ La nhéo mũi Tần
Phương một cái: "Vậy là tốt rồi!" Y phục này của nàng được may bằng vải
tốt, kiểu dáng lại mới mẻ độc đáo, nên nàng đã không tính đi theo con
đường bình dân ngay từ lúc đầu rồi. Gia đình bình thường đều mặc vải
thô, một bộ đồ mà vá chằng vá đụp, nhưng có mặc là mừng rồi, ai mà để ý
chuyện đẹp hay không đẹp?
Nếu muốn kinh doanh y phục, vậy không
thể tất cả đồ đều tự mình may. Tuy nàng có dị năng, tốc độ may rất
nhanh, nhưng việc có thể thuê người khác làm thì cần gì tự làm khổ mình?
Lý Ỷ La quyết định đợt y phục đầu tiên mình sẽ tự may, đem đến bày bán ở
cửa hàng thử xem như thế nào. Nếu buôn bán tốt thì mới thuê người may.
Lý Ỷ La tự mình đặt tên cửa hàng là Vân Từ Phường. Bảng hiệu được treo
lên, hai dãy pháo đỏ nổ từng bừng, Vân Từ Phường chính thức khai trương. Ngày này, trên đường phố huyện Vân Dương bỗng có rất nhiều trẻ con, mỗi đứa trẻ đều ôm một xấp giấy, miệng hô lớn: "Vân Từ Phường khai trương,
hoan nghênh mọi người đến ủng hộ!"
Mọi người cầm lấy tờ giấy mà
mấy đứa trẻ kia phát cho, vừa xem đã thấy ngay ba chữ Vân Từ Phường được viết to ở giữa trang giấy, bên dưới có vẽ một cô gái mặc một bộ y phục
xinh đẹp vô cùng. Cũng không biết hình này vẽ như thế nào mà trông sống
động như thật.
"Y phục này đẹp quá đi!"
"Tiểu thư, nếu tiểu thư mặc bộ y phục này, khẳng định là sẽ rất xinh đẹp!"
"........."
Phương thức tuyên truyền mới mẻ độc đáo, hơn nữa y phục vẽ trên giấy lại cực
kỳ xinh đẹp, rất nhanh đã một truyền mười, mười truyền trăm. Chỉ trong
chốc lát mà trước cửa Vân Từ Phường đã có rất nhiều người đến.
Đại đa số đều đến xem náo nhiệt.
Tuy nhiên, khi vừa bước vào cửa hàng, nhìn thấy bên trong sáng sủa, phong
cách trang trí vừa ấm áp, vừa lịch sự tao nhã, làm mọi người vào cửa
hàng đều không tự chủ được mà bước nhẹ lại.
Y phục trong Vân Từ
Phường cũng không phải chỉ treo lên đơn giản như những cửa hàng y phục
khác, mà là mặc lên trên người hình nhân được làm bằng gỗ có kích thước
bằng với người thật. Làm mọi người càng cảm nhận được rõ rệt hiệu quả
khi mặc y phục lên người.
Kiểu dáng y phục không quá cầu kỳ, nhưng lại không chỗ nào mà không quý phái xa hoa.
Rất nhiều người đều động tâm, đặc biệt là mấy cô gái trẻ bước vào cửa hàng. Có vài người không kiềm được muốn sờ thử, Lý Ỷ La cũng không ngăn họ.
Ngược lại, Tần Chung có hơi đau lòng, sợ bọn họ sờ hư y phục.
"Nếu khách quán thấy thích thì có thể vào phòng mặc thử." Lý Ỷ La mỉm cười, nói.
"Có thể thử à?"
"Đương nhiên có thể! Phải mặc lên người mới biết có đẹp hay không chứ. Nếu
khách quan mua rồi mới thấy không hài lòng thì biết tính sao đây?"
Lập tức có mấy vị cô nương khác cũng lấy y phục trong cửa hàng vào phòng
thay đồ mặc thử. Nhưng một vài người thì không dám thử. Thay y phục ở
bên ngoài, tuy là có phòng kín nhưng họ vẫn thấy quái quái thế nào ấy.
Rất nhanh những người vào thay đồ thử đã bước ra, mỗi người có thân hình
khác nhau, khi mặc y phục vào cũng sẽ khác nhau. Nhưng đều có một điểm
chung là, y phục này mặc lên người, nhìn càng đẹp, càng thoải mái hơn so với mặc trên hình nhân gỗ.
Thấy được hiệu quả, lập tức có người
hỏi giá cả. Đợi khi Lý Ỷ La nói giá ra, thì phần lớn mọi người ở đây đều im lặng. Bọn họ nhìn, nhìn rồi lại nhìn, cuối cùng mang theo tiếc nuối
rời đi.
Những người lưu lại mới là khách hàng chân chính.
"Đẹp! Đẹp! Tất cả đều rất đẹp! Mỗi kiểu lấy một bộ! Tiểu thư nhà chúng ta có
dáng người xinh đẹp, mặc số y phục này vào khẳng định sẽ càng đẹp
hơn...."
Chỉ mấy ngày ngắn ngủi, danh tiếng Vân Từ Phường đã
truyền khắp huyện Vân Dương. Y phục Vân Từ Phường vừa mới lạ lại độc đáo vô cùng, mặc lên người có thể tăng thêm ba phần tư sắc. Khiến tất cả
các vị tiểu thư nhà giàu ở huyện Vân Dương yêu thích đến nỗi không rời
tay. Đồng thời, giá cả cũng "đẹp" như y phục. Bộ y phục có giá thấp nhất cũng là một lượng bạc. Nghe nói, những bộ y phục có thêu họa tiết, đồ
án này nọ được tung ra sau này càng có giá cao hơn.
Có điều, đối
với những khách hàng có thể bước vào Vân Từ Phường mà nói, nhiều hơn hay ít hơn vài trăm văn tiền, hoàn toàn không nằm trong phạm vi cần suy
nghĩ của họ.
Mắt thấy những y phục mình may để bán trong giai
đoạn đầu đã sắp hết, Lý Ỷ La liền vội vàng thuê nữ công. Ở niên đại này, yêu cầu cơ bản của nữ tử là phải biết may vá y phục đơn giản.
Lý Ỷ La trả công mỗi người ba mươi lăm văn tiền một ngày, rất nhanh thì
nàng đã thuê được một đám nữ công có tay nghề thành thạo khéo léo. Mỗi
ngày ba mươi lăm văn, một tháng chính là hơn một lượng bạc.
Ở cái thời đại sức lao động giá rẻ này, đàn ông còn không kiếm được tiền,
huống chi là phụ nữ. Có người trả tiền công cao như thế, nên các nữ tử
biết nữ công đều tranh nhau báo danh.
Lý Ỷ La tuyển ba mươi người khéo tay. Phía sau cửa hàng vốn là một bãi đất trống, nàng thêu người
dọn dẹp, dựng lều, trông cũng ra dáng một cái xưởng may mặc quy mô thô
sơ đơn giản. Ban ngày mọi người đến sau cửa hàng may y phục, tối đến thì về nhà. Cửa hàng có bao cơm trưa. Lý Ỷ La đã thỏa thuận với tiệm cơm
nhỏ sát bên cửa hàng mình.
Các nữ công đều có nền tản căn bản, Lý Ỷ La chỉ tốn chút sức hướng dẫn trong thời gian đầu, rất nhanh thì mọi
thứ đều đi vào quỹ đạo.
Bận rộn tất bật, đợt y phục thứ hai vẫn
do chính Lý Ỷ La trấn ải, thời điểm bán ra y phục do các nữ công may đã
là hai tháng sau.
Buổi tối, Lý Ỷ La và Tần Chung ngồi trên giường tính toán. Hai tháng này tổng cộng bán được bốn trăm hai mươi mốt bộ y
phục, giá thấp nhất là một lượng bạc, cao nhất là ba lượng. Bình quân
kiếm được tám trăm lượng. Trừ tiền vốn, tiền nhân công, thì lời hơn năm
trăm lượng.
Hai tháng kiếm hơn năm trăm lượng, cũng gần bằng với
một kiện đồ thêu lớn mà nàng thêu trong mười ngày. Tuy nhiên, khoảng này không thể so sánh như vậy được. Đồ thêu cần nàng đích thân thêu. Còn y
phục trong cửa hàng là do các nữ công nàng bồi dưỡng may. Nàng chỉ việc
thiết kế kiểu dáng, may vài bộ trấn tiệm. Dù mỗi tháng không làm gì hết
thì bạc cũng tự động chảy vào túi. Ngoài ra, còn có Tần Tiến trông coi
cửa hàng, đứa trẻ kia rất cẩn thận. Tuy tuổi còn nhỏ nhưng lại khá thông minh, có ngộ tính. Mới chỉ theo Lý Ỷ La học tập một thời gian ngắn thôi mà đã có thể tự mình xử lý mọi chuyện đâu ra đó. Bớt được cho Lý Ỷ La
không ít việc. Lý Ỷ La cảm thán vô số lần, Tần Chung đúng là đã mua về
nhà một Doraemon!
Tính toán sổ sách xong, Tần Chung cười nói:
"Nương tử, nàng biết cách kiếm tiền như vậy, xem ra sau này phải nhờ
nương tử nuôi ta rồi." Giọng điệu Tần Chung nhẹ nhàng như không, không
thấy chút xấu hổ nào, ngược lại còn mang theo vẻ đắc ý.
Lý Ỷ La
gật đầu: "Chúng ta vốn dĩ là phu thê, còn phân biệt của chàng, của ta
làm gì? Vẫn là câu nói đó, chỉ cần chàng không nghĩ đến chuyện trái ôm
phải ấp, hưởng phúc Tề nhân, thì ta chính là của chàng." Lý Ỷ La cong
môi cười: "Đương nhiên, chàng cũng là của ta!"
Tần Chung ghé sát vào Lý Ỷ La, nhỏ giọng nói: "Cái gì cũng là của nàng? Bao gồm...."
Không đợi Tần Chung nói hết, Lý Ỷ La đã vội bịt miệng hắn lại: "Đừng ở đó nói mấy lời lưu manh!" Đến giờ, nàng xem như đã nhìn thấu Tần Chung, ngoài
mặt thì văn nhã hữu lễ, nhưng bên trong lại là một tên lưu manh háo sắc
chân chính.
Tần Chung nhỏ giọng cười khẽ: "Thôi được, vậy ta đi đọc sách."
Lúc này, Lý Ỷ La mới bỏ tay bịt miệng Tần Chung xuống: "Đi đi!"
Lý Ỷ La lại tính toán sổ sách tiếp, sau khi ghi chép từng khoản một rõ
ràng xong thì duỗi lưng một cái, rồi đi cất sổ sách. Thấy Tần Chung đang hết sức nghiêm túc đọc sách, nàng nhất thời nổi hứng, muốn trêu đùa Tần Chung một phen. Lý Ỷ La thả nhẹ bước chân, rón rén vòng ra sau lưng Tần Chung. Ngay lúc nàng định hô lớn bên tai Tần Chung thì tầm mắt lại rơi
xuống nội dung quyển sách mà Tần Chung đang cầm trên tay. Lý Ỷ La bất
chợt ngây người tại chỗ.