****Trước đây khi edit mấy địa danh như huyện, phủ thì Sa thường dịch theo văn TQ là tên trước huyện, phủ. Vd: Vân Dương huyện, Ích Dương phủ. Vì đọc vậy nghe cũng êm tai nên Sa không đổi. Bây giờ Sa xin đổi lại thuần việt là huyện, phủ mới tới tên địa danh nha.
______________
Lý Ỷ La
xoa xoa đầu Tần Tử Viễn, làm búi tóc nhỏ trên đầu nhóc lắc qua lắc lại:
"Tử Viễn nhà chúng ta thật là thông minh quá đi!"
Tần Tử Viễn nghe xong liền đắc ý đến rung rung chân: "Đúng vậy, tiểu thúc thúc cũng khen con rất thông minh."
"Tiểu thúc thúc con khen con thông minh?" Lý Ỷ La lộ vẻ mặt cổ quái. Đừng
thấy bề ngoài tiểu hồ ly Tần Chung kia có vẻ ôn nhuận mà lầm, kỳ thực
lòng dạ hắn rất thâm sâu. Tần Tử Viễn thế này, đoán chừng trong mắt Tần
Chung không thể gọi là thông minh nổi đâu. Đã vậy, lúc sai sử nhóc con
này làm việc cho mình, Tần Chung còn chẳng biết nương tay là gì. Lý Ỷ La nhớ đến mấy việc làm của trượng phu nhà mình, liền thấy chột dạ mà xoa
đầu Tử Viễn: "Đúng! Đúng! Tiểu thúc thúc cũng có nói với thẩm, Tử Viễn
nhà chúng ta là thông minh nhất!"
Tần Tử Viễn vui vẻ giơ tay lên ôm hai má mình.
Tần Tử Hạo đẩy Tần Tử Viễn ra, ngước mặt lên nhìn Lý Ỷ La: "Xiểu thẩm
thẩm~, Ử Hạo cũng muốn xoa đầu...." Người tiểu thẩm thẩm rất thơm. Lúc
tiểu thẩm thẩm cười trông vô cùng xinh đẹp. Tần Tử Hạo cũng rất thích
thân cận với Lý Ỷ La.
Lý Ỷ La bị bé con chọc cười: "Được, thẩm cũng xoa đầu Tử Hạo."
Tuy nhiên, ngay thời điểm xoa đầu Tử Hạo, cũng là lúc Tần Chung vừa về tới. Hắn thấy tay Lý Ỷ La đặt trên đầu Tử Hạo, thân mình hơi khựng lại một
cái, sau đó lại làm như không có chuyện gì, tiếp tục đi tới. Tần Chung
kéo Tử Hạo ra, dịu dàng hỏi Lý Ỷ La: "Nàng thích trẻ con à?"
Lý Ỷ La cười, nói: "Đúng vậy."
"Vậy chúng ta....."
"Miễn đi!" Không đợi Tần Chung nói hết câu, Lý Ỷ La đã lập tức chặn họng hắn.
"Haiz....." Tần Chung thất vọng.
Lý Ỷ La nắm tay Tần Chung: "Tướng công, không phải chúng ta đã nói rồi
sao? Đợi thêm một năm nữa, đợi thân thể này của ta đủ mười tám tuổi,
chúng ta sẽ viên phòng. Khi đó, sức khỏe của chàng cũng không còn gì
đáng ngại, chúng ta không cần phải lo lắng về sau." Không phải nàng ra
vẻ, nhưng mà dùng thân thể vị thành niên của người khác làm chuyện đó,
lòng nàng không qua được ải này. Mặt khác, không biết tại sao, nhưng
nàng luôn cảm thấy linh hồn mình và thân thể này còn chưa hoàn toàn hòa
hợp.
"Có phải còn có chuyện gì không ổn không?" Hai mắt Tần Chung hơi tối đi, hắn nhanh chóng bắt được tia lo lắng thoáng qua trên mặt Lý Ỷ La.
"Có gì không ổn đâu chứ! Suy cho cùng đây cũng không phải
thân thể của ta, nên vẫn còn một chút không quen mà thôi." Lý Ỷ La nhíu
mày, lắc đầu nói.
Tần Chung nghe xong càng nhíu mày chặt hơn: "Ỷ La, nàng kể cho ta nghe một chút chuyện trước kia của nàng đi."
Lúc hai người nhắc đến chuyện này, đã hạ giọng cực nhỏ. Tần Tử Viễn thấy
mặt cả hai gần như dán chặt vào nhau, nhóc rất muốn hỏi bọn họ có thấy
nóng không?
Tần Tử Viễn kéo kéo vạt áo Tần Chung, lớn tiếng gọi
tiểu thúc thúc, thấy Tần Chung không để ý đến mình, nhóc liền bĩu môi.
Lần nào cũng vậy, tiểu thúc thúc vừa nhìn thấy tiểu thẩm thẩm thì không
còn để ý đến nhóc nữa. Mà tiểu thẩm thẩm cũng y chang như vậy....
"Tử Hạo, Tử Như, đi! Chúng ta đi chơi trốn tìm." Người lớn thật kỳ lạ, mỗi
ngày đều nhìn thấy nhau, còn dán chặt như vậy làm gì? Có gì hay đâu?
"Được, chúng ta về phòng rồi nói."
Tần Chung ngoan ngoãn đi theo Lý Ỷ La về phòng. Sau khi nghe Lý Ỷ La kể
xong, hắn ngây người ngồi yên tại chỗ thật lâu. Cuối cùng thì ôm chặt
nàng: "Ỷ La, nàng chịu khổ rồi!" Một thế giới toàn là xác chết biết đi,
chỉ nghĩ thôi đã thấy thật đáng sợ. Vậy mà Lý Ỷ La còn phải sinh tồn
trong địa ngục ấy nhiều năm như thế.
"Nếu không phải như vậy, ta cũng không thể gặp được chàng. Suy ra cũng không đáng là gì." Lý Ỷ La vỗ vỗ lưng Tần Chung.
"Ừm!" Tần Chung gật đầu, cánh môi mím chặt cũng thả lỏng ra. Đây là phúc hắn tích được suốt ba kiếp.
"Ở thư viện thế nào? Có quen không?" Từ lúc thi viện đến nay đã hơn hai
tháng, mỗi ngày Tần Chung đều đi sớm về trễ. Vừa phải đọc sách, vừa phải dạy học, chắc chắn là rất mệt.
"Quen rồi! Ỷ La, cám ơn nàng!"
Lý Ỷ La mỉm cười. Nàng biết Tần Chung cám ơn mình cái gì. Mỗi một bộ y
phục của Tần Chung, nàng đều thêm dị năng vào. Đảm bảo vào ban ngày đầu
óc Tần Chung luôn tỉnh táo, tinh thần đầy đủ. Ban đêm thì ngủ ngon giấc.
Trải qua dị năng bồi dưỡng, tinh thần và sức khỏe của Tần Chung dần dần cân
bằng, tốt hơn trước kia rất nhiều. Thân thể vốn ốm yếu gầy gò, bây giờ
cũng thon gọn rắn chắc hơn, miệng thì luôn mỉm cười. Người khác vừa nhìn liền cảm thấy đây là một quân tử đoan chính. Bốn chữ ôn nhuận như ngọc
chính là được tạo ra vì Tần Chung.
Cũng không biết có phải nhờ dị năng của Lý Ỷ La bồi dưỡng hay không, mà khí chất hai người càng ngày
càng hòa hợp. Lúc hai người đứng cạnh nhau thì giống như một khối trọn
vẹn.
"Tướng công....."
"Hửm?"
"Ta muốn mở một cửa
hàng." Lý Ỷ La gác đầu lên vai Tần Chung, dịu dàng nói: "Chủ yếu là bán
đồ thêu và y phục. Ở thế giới kia của ta, y phục của phụ nữ có rất nhiều kiểu dáng, ta cũng từng học qua ít nhiều. Hơi thay đổi một chút thì sẽ
rất hợp với người ở đây." Trong lần ngồi thuyền đến phủ Ích Dương, thời
điểm có người hỏi mua áo choàng của mình, Lý Ỷ La đã nảy ra ý tưởng này. Nàng thích làm mấy thứ này, đúng lúc cũng có điều kiện. Vừa có thể kiếm tiền, vừa được thực hiện sở thích, cớ gì không thử một lần? Hơn nữa,
bây giờ Tần Chung đã đỗ tú tài, cũng coi như có được một địa vị xã hội
nho nhỏ. Chỉ cần nàng khống chế quy mô kinh doanh tốt, thì sẽ không có
ai đến gây phiền phức.
Nàng không sợ người khác cố tình gây sự,
nhưng cũng không cần thiết tự chuốc phiền phức. Đều là người làm ăn, nếu có ai đến gây sự với ngươi trước, thì khẳng định là đang muốn thăm dò
thực lực của ngươi. Nàng mở một cửa hàng nho nhỏ, lấy thân phận tú tài
của Tần Chung, đúng lúc có thể chống lưng cho nàng.
"Ừm, nếu nàng muốn thì cứ đi làm, chỉ cần đừng để bản thân vất vả quá là được." Tần Chung lại xoa đầu Lý Ỷ La.
"Nhưng cửa hàng này nên lấy danh nghĩa của ai để mở? Chàng còn phải thi công
danh, tốt nhất không nên dính vào chuyện này." Tuy Đại Việt đã hủy bỏ
điều luật hộ tịch thương nhân không thể tham gia khoa cử, nhưng đối với
hậu nhân của những thương gia đó, hay với những người khác mà nói, ít
nhất nếu ngươi muốn làm quan, thì trên danh nghĩa cá nhân của ngươi
không thể có bất kỳ sản nghiệp gì. Đây là vì phòng ngừa quan viên lấy
quyền mưu tư.
Mà Lý Ỷ La là phụ nữ, ngay cả môn hộ còn không thể tự lập thì làm sao dùng danh nghĩa của mình mở cửa hàng?
"Hay là dùng danh nghĩa của cha đi?"
Tần Chung lắc đầu: "Không ổn!" Nếu hai phòng kia mà biết, chắc chắn sẽ lại
tới náo loạn một trận. Còn có Tần Phấn và Tần Diệu. Không phải Tần Chung không tin hai người họ, chỉ là Tần Chung không muốn dùng thứ này đi
thăm dò điểm giới hạn của người thân mình.
"Vậy phải làm sao bây giờ?"
"Mua người đi! Mua một thư đồng. Cứ nói ta cần dùng, sau đó lấy tên tuổi hắn mở cửa hàng. Chỉ cần trong tay chúng ta nắm khế ước bán thân của hắn,
hắn sẽ không dám làm bậy." Sản nghiệp của đạt quan quý nhân đều là như
vậy. Đều nói trên có chính sách thì dưới có đối sách. Chuyện này cũng
không phải chuyện bí mật gì, mà đã trở thành một loại tập mãi thành thói quen.
Lý Ỷ La à lên, nàng là người đến từ xã hội hiện đại, tiếp thu nền giáo dục tiên tiến nên không tồn tại khái niệm mua người này.
Tần Chung nhíu mày: "Sao vậy? Biện pháp này không ổn à?"
"Không phải, chỉ là ta không nghĩ tới còn có thể làm như vậy."
"Nơi đó của nàng không có chuyện mua người à?"
"Nơi đó của ta, mỗi người đều bình đẳng. Tất cả mọi người đều là cá thể tự
do, độc lập. Không có chủ nhân hay tôi tớ...." Lý Ỷ La từ tốn nói.
Tần Chung ngẫm nghĩ: "Mọi người bình đẳng? Cái này... Không tệ!"
Lý Ỷ La lắc đầu: "Bề mặt là như vậy! Nhưng làm gì có chuyện thật sự bình
đẳng? Chuyện cao thấp sang hèn trước nay chưa từng biến mất. Chỉ là xem
bao nhiêu phần nổi, bao nhiêu phần chìm mà thôi."
Tần Chung khẽ
mỉm cười, hôn lên trán Lý Ỷ La một cái: "Yên tâm! Ta sẽ để nàng trở
thành người trên người, để tất cả phụ nữ trong thiên hạ đều ngưỡng mộ
nàng."
Lý Ỷ La phì cười: "Đừng, đừng! Chúng ta cần phải khiêm
tốn! Quá nổi bật sẽ bị người ta ghen ghét. Ta không muốn mỗi ngày đều bị tiểu nhân đâm sau lưng."
Tần Chung cũng phì cười theo nàng: "Nương tử nói rất có lý! Vậy sau này ta sẽ giấu nàng kín mít luôn."
Lý Ỷ La trợn mắt liếc Tần Chung một cái: "Tướng công, đây mới là lời thật lòng của chàng đúng không?"
Sau khi hai phu thê bàn bạc xong xuôi, mới nói chuyện này với tất cả người
trong nhà. Đương nhiên, cả hai chỉ nói việc Tần Chung muốn mua một thư
đồng. Bây giờ Tần Chung ở thư viện vừa học vừa dạy rất vất vả, có một
thư đồng sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.
Nghe xong, Tần phụ là người nôn nóng nhất trong tất cả mọi người, liên tục nói: "Đúng, đúng, đúng!
Hiện con đã là tú tài, tất nhiên phải có thư đồng. Cha nên sớm nghĩ đến
chuyện này mới phải."
Đến bây giờ Lý Ỷ La còn chưa biết chắc
hoàng đế khai quốc của Đại Việt rốt cuộc có phải là người xuyên không
hay không? Ông ta sửa đổi chế độ khoa cử, cổ vũ thương nghiệp phát
triển, triệt tiêu luật lệ khoanh đất, ban hành giáo dục khoa vật thật,
v..v... Đủ mọi hành động, chính sách đều nói lên ông ta thật sự là một
người xuyên không đến từ hiện đại. Nhưng tại sao ông ta lại không đề cao địa vị xã hội của phụ nữ? Còn cả chuyện kinh doanh mua bán người ở Đại
Việt nữa? Nếu ông ta thật sự xuyên không đến, sống trong nền giáo dục
mọi người bình đẳng nhiều năm, chẳng lẽ ông ta có thể trơ mắt nhìn con
người bị mua đi bán lại như vậy sao?
Lý Ỷ La chỉ có thể quy chụp
nguyên nhân chuyện này có lẽ là do thời điểm hoàng đế khai quốc của Đại
Việt chưa kịp thực hiện thì đã đi đời nhà ma mất rồi.
Ngày hôm sau, Tần Chung mang theo một thiếu niên mới lớn trở về. Tần Chung đặt tên cho hắn ta là Tần Tiến.
______________
Tác giả có lời muốn nói:
Sau này, Tần Chung một tay ôm Lý Ỷ La, một tay chỉ vào đám nhóc tỳ bên
dưới, nói: "Nhìn đi! Đây là giang sơn ta đánh hạ vì nàng! Ta đã nói sẽ
để cho nàng làm người trên người, ta đã làm được!"
Lý Ỷ La nhếch mép cười khẩy: "Ha, chàng đúng là đã ở trên người ta!"