"Lão tam, sao đệ có thể nói vậy được? Phấn ca nhi và Diệu ca nhi đều là
con trai đệ, lời đệ nói, sao chúng có thể không nghe?" Tần đại bá nhịn
không được, vội kêu lên.
"Đại bá, lời cha tôi nói, tôi đương
nhiên nghe theo, nhưng còn phải xem đó là chuyện gì. Ông ấy là cha chúng tôi, tất nhiên phải suy nghĩ cho chúng tôi trước tiên. Các người nói
thật dễ nghe, cái gì gọi là không giành mối làm ăn hả? Chuyện này, các
người nghĩ cũng đừng nghĩ đến, nếu không phải nể tình các người cùng họ
Tần, thì bữa cơm tất niên hôm nay các người cũng đừng hòng ăn chung."
Tần Diệu hừ.
"Diệu ca nhi, sao cháu có thể nói lời này? Chúng ta đều là trưởng bối của cháu!"
"Trưởng bối? Có trưởng bối nhà nào cứ dòm ngó đồ trong tay con cháu không? Các
người làm gì, đừng nói tự các người không biết! Ngày thường chiếm chút
tiện nghi thì cũng thôi đi, lúc Tử Như và Tử Hạo mới sinh, vì muốn thê
tử tôi và đại tẩu có sữa, mẹ tôi cố gắng đi mượn chút lương thực về. Các người rõ ràng biết rõ tình trạng lúc đó trong nhà chúng tôi, vậy mà vẫn dụ cha tôi lấy hết lương thực cho các người. Tử Như, Tử Hạo suýt chút
nữa đã chết vì thiếu sữa. Còn có lúc tam đệ bệnh nặng, cả nhà chúng tôi
vay mượn tiền cứu mạng khắp nơi, người ngoài còn thương xót cho mượn
chút ít, chỉ có duy nhất các người, chẳng những không cho mượn, mà nói
nói mấy lời khó nghe, rằng tam đệ nhà tôi vốn là tướng đoản mệnh. Những
chuyện này, mỗi một chuyện chúng tôi đều nhớ rất rõ." Mấy câu cuối cùng, Tần Diệu càng nói thì giọng càng lớn, đến cuối cùng thì rống lên luôn.
"Còn có mấy ngày trước đó, thời điểm tôi bị người khác bôi nhọ, trong thôn,
các thúc, bá, thẩm thẩm ai cũng an ủi không có việc gì đâu, nhưng đại bá lại cố tình đem chuyện thanh danh ra nói. Đại bá, bá tốt xấu gì cũng là người Tần gia, sao lại nhẫn tâm ép Ỷ La vào đường chết chứ?
Hu...hu..hu...." Lý Ỷ La đang ngồi yên ổn trên bàn bỗng dưng bụm mặt
khóc hu hu bổ thêm một đao.
Hai mắt Tần Chung chợt lóe chút ý cười. Dáng vẻ diễn trò của nương tử cũng rất xinh đẹp.....
Mặt Tần đại bá cùng Tần nhị bá biến sắc, đang muốn lên tiếng thì lại bị Tần Chung giành nói trước: "Đại bá, nhị bá, gia gia cháu cũng từng đưa hai
bá đi thư viện đọc sách, nói vậy, chắc hai bá cũng biết đạo lý tri ân đồ báo. Gia gia cháu đã nuôi hai người khôn lớn, giúp các người thành gia
lập nghiệp. Đối với thái gia gia, đối với thúc gia gia, gia gia cháu đều không thẹn với lòng. Gia gia hy vọng hậu nhân Tần gia có tiền đồ, con
cháu đều có thể tay làm hàm nhai, chứ không phải là sâu mọt ăn bám vào
người khác. Quân tử đương tự lập! Mấy năm qua Đại bá, nhị bá luôn cố ý
xuyên tạc ý của gia gia, lừa gạt cha cháu nuôi một nhà của hai người,
hành vi này, thứ cho cháu không cách nào tán đồng!"
Tần đại bá, Tần nhị bá tức đến lảo đảo. Dám mắng họ là sâu mọt?
"Lão tam, tốt! Rất tốt! Đệ dạy con mình như vậy đó sao? Dung túng cho bọn chúng mắng vào mặt trưởng bối?"
Tần Chung mở miệng giết người không thấy máu, một đao lại một đao đâm lên người Tần đại bá và Tần nhị bá.
"Lão tam, con nói ít lại đi!" Tần phụ liếc nhìn Tần Chung một cái, còn phải
thi lấy công danh, mấy lời vừa rồi nếu bị truyền ra ngoài sẽ không tốt.
Tần Chung khẽ rũ mắt: "Vâng thưa cha! Đại bá, nhị bá, vừa rồi là cháu trai
nói năng vô lễ, bởi vì hành vi của hai bá thật sự không hợp với lời dạy
thánh hiền. Cháu trai quá kích động, mong hai bá đừng chấp nhặt!"
Tần đại bá, Tần nhị bá nghẹn họng. Hai người họ không biết rốt cuộc là Tần
Chung đọc sách đến choáng váng, hay là quá gian xảo. Mắng người còn lôi
lời dạy thánh hiền ra nói, làm bọn họ muốn phản bác cũng không được.
Tần đại bá, Tần nhị bá đơn giản là không cãi lại mấy huynh đệ Tần gia, nên
lại chuyển hướng sang Tần phụ: "Tam đệ, chuyện trước kia là chúng ta
không đúng. Nhưng hiện tại chúng ta đã sửa đổi rồi. Vừa rồi Chung ca nhi đã nhắc đến lời dạy thánh hiền, lời dạy thánh hiền cũng có câu: cho
người ta cá, không bằng hãy cho họ cần câu! Chúng ta muốn có công thức
món ăn, còn không phải là vì muốn tự mình kiếm tiền đó sao?"
Tần đại bá, Tần nhị bá không hổ là người từng đọc sách, có thể nương lời Tần Chung nói tiếp.
Tần phụ càng nhíu mày chặt hơn.
Tất cả mọi người đều im lặng nhìn Tần phụ.
Tần Phấn từ nãy giờ vẫn không nói chuyện, lúc này lại đột ngột lên tiếng:
"Cha, cách kiếm tiền cũng không phải chỉ có một, tại sao đại bá, nhị bá
lại cứ muốn đoạt của chúng con."
Tần phụ ậm ừ, nhìn lại Tần đại
bá cùng Tần nhị bá: "Đại ca, nhị ca, lão đại nói rất đúng, muốn kiếm
tiền có rất nhiều cách. Nhà các huynh có không ít người, dù là đến bến
tàu làm công, cũng có thể kiếm được không ít tiền."
Tần Khả mới thành thân không lâu lập tức nói: "Tam thúc, làm công ở bến tàu vất vả như vậy, đâu phải là việc cho người làm!"
"Im miệng!" Mặt Tần đại bá biến sắc.
Sắc mặt của mọi người trong Tần gia cũng thay đổi, Trương Thúy Thúy bỏ bát
đũa của mình xuống bàn thật mạnh, hai mắt chợt đỏ ửng lên: "Đúng, không
phải cho người làm! Nhưng Phấn ca của ngươi cũng đã ở bến tàu khiêng
hàng suốt ngần ấy năm!" Tay Trương Thúy Thúy run run: "Tướng công ta,
ngày mùa thì xuống ruộng trồng trọt, thời điểm nông nhàn liền đến bến
tàu làm công, vì tiết kiệm mấy văn tiền mà ngay cả cơm cũng không nỡ
mua, mỗi ngày chỉ mang theo mấy cái màn thầu thô trong nhà. Tiền mà
tướng công ta liều mạng kiếm về, đều bị cha lấy đưa cho các người hết.
Tất cả các người ăn thịt của chàng, uống máu của chàng, kết quả lại chê
nó tanh sao?" Trương Thúy Thúy cuối cùng cũng không kiềm nén được nữa,
ngồi xổm xuống đất ôm mặt khóc.
"Mẹ, mẹ......" Tần Tử Viễn, Tần
Tử Hạo vừa thấy liền chạy tới ôm Trương Thúy Thúy. Tần Tử Hạo khóc òa
theo, Tần Tử Viễn nghẹn nấc, giúp Trương Thúy Thúy lau nước mắt trên
mặt.
"Lão nương rốt cuộc không nhịn nổi nữa!" Mã Đại Ni đột nhiên đứng bật dậy: "Mấy năm nay, các người lấy tiền từ trong tay cha chồng
tôi, đó đều là tiền do tướng công tôi và đại ca kiếm về, vậy mà bây giờ
các người còndám nói như vậy. Lão nương liều mạng với các người......"
Mã Đại Ni xoắn tay áo, hùng hùng hổ hổ chuẩn bị đánh nhau.
"Đứng
lại!" Tần mẫu quát lớn, bảo Mã Đại Ni dừng lại, hôm nay là ba mươi tết,
đánh nhau với mấy con rệp này không sợ bẩn tay sao?
"Thì ra người nhà chúng ta không nỡ ăn, không nỡ uống liều mạng kiếm tiền nuôi các
ngươi, kết quả còn bị các ngươi ghét bỏ không phải là người!" Tần mẫu
lạnh mặt, nói gằn từng chữ một: "Lão già, những lời vừa rồi họ nói, ông
đã nghe rõ rồi chứ? Con trai chúng ta ngay cả người cũng không phải! Chỉ sợ trong mắt bọn họ, con chúng ta còn không bằng cả con bò già cày
ruộng."
"Không phải, Khả ca nhi nó không phải có ý đó...." Tần đại bá vội giải thích.
Lúc này, Tần phụ đã không còn muốn nghe gì nữa. Mấy năm qua, ông đã làm gì
kia chứ? Bây giờ ngẫm lại, tiền mà mấy năm qua ông tiếp tế cho đại
phòng, nhị phòng đều là hai đứa con trai ông kiếm về. Khó trách người
trong nhà luôn ôm một bụng oán khí với ông. Cảm nhận được ánh mắt của
người thân, Tần phụ càng không cách nào ngẩng đầu.
"Đại ca, đừng
nói nữa! Huynh thương con trai huynh, không nỡ để con mình đi làm công.
Nhưng ba huynh đệ chúng nó cũng đều là con của đệ. Trước kia là đệ sai.
Cha nuôi lớn các huynh, cho các huynh cưới vợ sinh con, nhưng đệ lại làm chuyện hồ đồ, dưới tình trạng cả nhà không được no bụng mà còn thường
xuyên muốn giúp đỡ các người. Bất luận là cha đệ, hay là đệ, đều không
phụ các người, không làm đại bá, nhị bá nơi chín suối thất vọng. Con
cháu Tần gia đều đã lớn hết rồi, sau này là tốt là xấu, đều phải xem
chính chúng nó. Nếu các huynh còn nhớ công ơn nuôi dưỡng của cha đệ, thì cứ xem như thân thích mà lui tới thăm viếng. Còn nếu các huynh cảm thấy đệ đang giả làm người tốt, vậy thì quên đi....."
"Tam đệ......"
"Tam đệ......"
Tần đại bá, Tần nhị bá đồng thời cùng thất kinh hồn vía.
"Đi đi, đi về hết đi! Hôm nay là đêm ba mươi, các người cơm đã ăn, rượu
cũng đã uống, bây giờ đi về được rồi! Nếu không, tết nhất mà đánh một
trận, ai cũng sẽ rất khó coi." Tần Diệu đứng lên, đanh mặt nói.
"Tam đệ, chuyện này.... Aiz... Chuyện hôm nay đều là Khả ca nhi nhất thời
nói sai, nó không phải có lòng như vậy. Đệ đừng nghĩ nhiều......" Tần
đại bá còn muốn níu kéo một chút.
Tần phụ thì đã nản lòng thoái chí phất phất tay: "Về đi!"
Ông già rồi, không còn sáng suốt nữa, sau này cứ ở nhà của mình, ngậm kẹo đùa cháu là được.
"Còn không đi mau đi!" Tần Phấn đứng lên, cùng Tần Diệu đuổi người.
"Làm gì? Đêm ba mươi, các người lại đuổi người khác ra khỏi nhà? Tôi đã nói
lão tam chỉ giả làm người tốt, bây giờ nhìn đi, bị tôi nói trúng rồi!"
Tôn thị một bên ồn ào gào thét, một bên bị Mã Đại Ni đẩy ra ngoài.
Tần đại bá thấy đã xé rách mặt, cũng không thèm giả vờ nữa, ông ta hừ mạnh
một tiếng, nổi giận đùng đùng đi ra ngoài. Người hai phòng kia cứ mắng
mãi không ngừng, cho đến khi tất cả đều bị đuổi ra khỏi cửa. Sau khi cửa lớn đóng lại, lúc này Tần gia mới xem như thanh tịnh.
"Ăn cơm!
Ăn cơm! Hôm nay là ba mươi tết, đừng vì mấy con bạch nhãn lang mà làm
ảnh hưởng tâm trạng. Thúy Thúy, đừng khóc nữa! Bây giờ chỉ còn lại người một nhà chúng ta, con và Ỷ La dọn thức ăn lại thành một bàn đi."
"Dạ!" Trương Thúy Thúy lau sạch nước mắt, dạ một tiếng, đứng dậy dọn thức ăn.
Lý Ỷ La đứng phía sau, chọc chọc lưng Trương Thúy Thúy, nhỏ giọng hỏi: "Đại tẩu, mới vừa rồi tẩu....."
Trương Thúy Thúy cười, nhưng không nói gì hết. Tần Phấn trước kia đúng là chịu khổ, nhưng những ngày tháng ấy đều đã qua. Nghe Tần Khả nói, tuy nàng
có giận, nhưng không đến mức thương tâm. Bày sạp hơn nửa năm, tiếp xúc
nhiều người, nhiều việc hơn, cách ứng xử tự nhiên cũng cao hơn.
Lý Ỷ La: "........." Bái phục! Vừa rồi thấy Trương Thúy Thúy như vậy, nàng suýt chút đã khóc theo. Thời gian mới nửa năm, vị đại tẩu này đến tột
cùng đã thay da đổi thịt đến trình độ nào vậy?
Không có người hai phòng kia, bữa cơm tất niên này ăn thoải mái vô cùng.
"Đợi lúc nào đó làm lẩu cho mọi người ăn, lúc tuyết rơi mà ăn lẩu, quả là
không gì bằng." Lý Ỷ La múc một chén canh do chính nàng nấu cho Tần
Chung.
"Tướng công, uống canh đi cho ấm bụng!"
"Lẩu là cái gì?" Trương Thúy Thúy hỏi.
"Nhóm lò than nhỏ bên dưới, để nồi ở trên, nấu nước sôi, nêm gia vị, không
cần biết là thịt gì, cứ vừa nấu vừa ăn. Mùa đông mà ăn món này có thể
làm ấm người lên rất nhiều."
Mã Đại Ni chép chép miệng: "Nghe thôi cũng chảy nước miếng!"
Mắt Trương Thúy Thúy lại sáng lên.
Năm nay Tần gia thu hoạch rất tốt, lại giải quyết được hai phòng phiền phức kia, tâm trạng tất cả mọi người đều vô cùng thoải mái. Mùng hai là ngày con dâu về thăm nhà mẹ, Tần mẫu đặc biệt hào phóng chuẩn bị lễ vật cho
mấy đứa con dâu bà.
"Đủ rồi, đủ rồi, mẹ à, đừng thêm nữa, chúng con có tiền mà." Trương Thúy Thúy vội ngăn Tần mẫu đang không ngừng chất thêm đồ.
"Nhà thông gia nuôi các con khôn lớn, gả đi liền thành người nhà người khác, chút đồ này có đáng là gì? Trở về nên trò chuyện với ông bà thông gia
nhiều một chút."
"Dạ!" Trương Thúy Thúy lau lau nước mắt.
Mã Đại Ni nghiến răng: "Mẹ ruột con không còn nữa, mẹ, mẹ đừng cho con
nhiều đồ, đồ nhiều chỉ làm lợi cho người đại tẩu chết bầm kia thôi."
"Con....." Tần mẫu đang định mắng người, nhưng chợt nhớ hôm nay là ngày tết nên
lại im miệng. Sau đó lại nhớ cuộc sống lúc nhỏ của con dâu thứ hai cũng
khổ, chút tức giận trong lòng liền tiêu tan: "Mặc kệ trong lòng con nghĩ thế nào, lời này cũng không thể nói ra miệng được, bằng không, lỡ như
truyền ra ngoài, còn không biết người khác sẽ mắng con thế nào đâu."
Đúng là không biết suy nghĩ mà!
Mã Đại Ni tỏ vẻ không sao cả: "Mắng thì cứ mắng, con cũng không sợ bọn họ!"
"Được rồi, đi đi!" Tần mẫu không muốn tiếp tục đôi co với Mã Đại Ni, bà nhét
cái rỗ lớn vào tay nàng ta, rồi phất phất tay đuổi nàng ta đi như đuổi
ruồi.
Mã Đại Ni cùng Tần Diệu ra cửa, sau khi tách ra với hai phu thê Tần Phấn, Mã Đại Ni liền xem đồ trong rỗ, vừa nhìn thấy liền la
lên: "Ôi trời ơi! Mẹ còn thêm vào một túi đường trắng, ngay cả tam đệ
muội cũng thêm một vào một ít điểm tâm. Tướng công, đồ này không thể để
rơi vào tay đại tẩu thiếp được, chúng ta tìm một chỗ giấu đi, sau đó
mang về nhà từ từ ăn."