Lý Ỷ La cười: "Nhẫn tâm chứ! Sao lại không nhẫn tâm? Đâu phải chúng tôi
hại các người ăn trấu cỏ! Cuộc sống là do tự mình tranh thủ, đại bá mẫu, bá mẫu hỏi mẹ ta có nhẫn tâm hay không? Bản thân các người không sống
tốt, lại tìm mẹ tôi là sao?"
Tần mẫu ừ một tiếng: "Tôi có gì mà
không đành lòng hay nhẫn tâm chứ? Lúc trước, lão tam nhà tôi suýt chút
mất mạng, đến nhà xin các người giúp đỡ, khi ấy các người có nhẫn tâm
không?"
"Bà.... Các người....." Bị hai mẹ chồng nàng dâu Tần mẫu và Lý Ỷ La nói cho nghẹn họng, Tôn thị tức đến muốn tắt thở.
"Có phải bà không ăn nữa phải không? Không ăn thì bỏ đũa xuống đi!" Trước
kia e ngại Tần phụ, hiện giờ Tần phụ đã nói sẽ không lo chuyện đại
phòng, nhị phòng nữa, Tần mẫu tự nhiên không cần kiêng kỵ, trực tiếp nói thẳng vào mặt Tôn thị.
"Đại bá mẫu, bá mẫu ăn xong rồi thì đưa
chén cho cháu, cháu dọn giúp bá mẫu." Trương Thúy Thúy ngồi bên cạnh Tôn thị, vừa nghe Tôn thị nói vậy liền ra vẻ muốn dọn chén của Tôn thị.
"Này này này, ta còn chưa ăn xong, ta còn chưa ăn xong mà!" Tôn thị vội giữ chặt chén đũa của mình thật chặt.
"Chưa ăn xong thì bà nên ngậm miệng lại mà ăn nhanh đi, không lên tiếng không ai nói bà là người câm đâu!" Ngày tết, Tần mẫu cũng không muốn mở miệng mắng người, nhưng người hai phòng kia lại cứ thích không tự giữ mặt
mũi, làm Tần mẫu muốn không mắng người cũng khó.
Trương thị vừa
thấy thái độ Tần mẫu cứng rắn, lại nhớ đến thay đổi của Tần phụ trong
thời gian gần đây, xong lại nhớ đến lời lão già nhà mình, nên hiếm khi
chịu im lặng, chỉ nhanh chóng ăn hết thức ăn trong chén.
Tần Tử
Chu một bên lùa cơm, một bên cẩn thận ngẩng đầu lên nhìn Lý Ỷ La. Thấy
Lý Ỷ La gắp thức ăn cho Tần Tử Viễn, trong mắt nhóc lộ vẻ vô cùng hâm
mộ.
Trực giác Lý Ỷ La rất nhạy bén, thời điểm Tần Tử Chu nhìn
nàng thì nàng đã phát hiện ra rồi, thấy Tử Chu lén nhìn mình, Lý Ỷ La
mỉm cười, rồi cũng gắp thức ăn cho Tử Chu.
Tần Tử Chu lập tức ngẩng phắt đầu lên, kinh ngạc nhìn Lý Ỷ La.
Lý Ỷ La nghiêng đầu: "Nhìn ta làm gì, ăn cơm đi!"
Bàn tay nhỏ Tần Tử Chu run lên, vành tai đỏ lên.
"Tiểu..... Tiểu thẩm thẩm!" Tần Tử Chu thử gọi một tiếng thăm dò.
"Hửm?" Từ miệng Tần Tử Viễn, Lý Ỷ La biết được bản tính đứa nhỏ này không xấu, người lớn dù đáng ghét mấy, cũng không liên quan đến bọn trẻ. Ánh mắt
Tần Tử Chu nhìn nàng vừa rồi, làm nàng không nỡ làm mặt lạnh với nó.
Tần Tử Chu thấy Lý Ỷ La trả lời mình, hai mắt liền sáng lên, ngay sau đó
liền gấp một miếng thịt bỏ vào chén Lý Ỷ La, tiếc là người quá nhỏ và
lùn, chén Lý Ỷ La lại xa, vì thế chỉ ráng hết sức vói tới trước.
Mẹ Tần Tử Chu liếc nhìn, rồi vươn đũa tới gắp đi miếng thịt trên đũa Tần
Tử Chu: "Nhà tiểu thẩm thẩm con ngày nào cũng ăn thịt ăn cá, hôm nay là
thương hại chúng ta, mới mời chúng ta ăn cơm. Con tự mình ăn một chút là được, tiểu thẩm thẩm con không lạ gì chút đồ ăn này của con đâu."
Tần Tử Chu vốn đã bị dạy thành tính tình vô pháp vô thiên, mẹ nó gắp thịt
của nó, nó liền gào lên với mẹ mình: "Đó là con gắp cho tiểu thẩm thẩm!"
Mẹ Tần Tử Chu liền đánh vào lưng nó một cái: "Con gào cái gì? Không nhìn rõ ai mới là mẹ con đúng không?"
"Tiểu thẩm thẩm đã cứu con!"
"Dù vậy thì con vẫn là do mẹ sinh! Sao không thấy con gắp thịt cho mẹ? Nhìn thấy nhà tiểu thẩm thẩm con sống tốt, thì con liền muốn theo như chó
theo đuôi đúng không?"
"Được rồi! Ăn cơm thì ăn đi! Tết nhất mà
cứ thích nói mấy lời xỉa xói. Con trai cô là cô sinh thì sao? Có ai
giành với cô hả? Một đứa nhỏ mang ơn còn biết nhớ ơn, nhưng đám người
lớn mấy người thì ngược lại, da mặt còn dày hơn cả tường thành." Tần mẫu đập mạnh đôi đũa xuống bàn, đen mặt lại.
Mặt mày mẹ Tần Tử Chu biến sắc, ả không dám giận Tần mẫu, nên chuyển ánh mắt tới người Lý Ỷ La.
Ánh mắt ả ta lóe lên, thì thầm một câu: "Vậy cũng khó nói, đã thành thân lâu vậy rồi, trứng còn chưa đẻ được một cái."
Mấy người phụ nữ của hai phòng khác cũng nhìn Lý Ỷ La đầy ngờ vực, thấy Lý Ỷ La vẫn tỏ ra bình thản thì lập tức có người lên tiếng cười nhạo.
Nếu tối hôm qua không hỏi Lý Ỷ La, thì có lẽ Tần mẫu còn thấy sốt ruột,
nhưng bây giờ đã hiểu nguyên nhân trong đó, bà tất nhiên sẽ không thèm
để bụng mấy lời như vậy. Chỉ là càng cảm thấy chán ghét hai phòng kia
hơn mà thôi.
Trương Thúy Thúy và Mã Đại Ni không biết nội tình,
nghe vậy thì đều lo lắng nhìn Lý Ỷ La. Mã Đại Ni thầm mắng một tiếng,
nàng đã sớm nói với đệ muội rồi, phải đặt chuyện sinh con trong lòng.
Giờ thì hay rồi, bị người ta mang ra nói, nếu bị mẹ chồng ghét, vậy xem
như xong đời!
Mã Đại Ni thầm cầu nguyện, hy vọng mẹ chồng ngàn
vạn lần đừng vì chuyện này mà đuổi Lý Ỷ La ra khỏi nhà. Nàng ta vội nói: "Tam đệ và tam đệ muội nhà ta mới thành thân không lâu, hai phu thê vẫn còn trẻ. Chuyện của họ không cần mấy người nhọc lòng, xen vào chuyện
người khác!"
Lý Ỷ La thu lại nụ cười, nói với mẹ Tần Tử Chu:
"Chuyện này không dám phiền tẩu tử nhọc lòng, các người đã ăn trấu ăn cỏ rồi, nếu vẫn còn tâm trạng lo những chuyện này, chi bằng tự lo cho bản
thân đi!"
Trương Thúy Thúy và Mã Đại Ni lập tức phì cười.
Tôn thị càng giận hơn, bà ta vốn muốn mượn lời này tới đây đòi chỗ tốt,
không ngờ lại bị mấy mẹ chồng nàng dâu Tần mẫu dùng lời này châm chọc
ngược lại, giờ lại bị bọn họ dùng lời này chặn họng lần nữa.
"Tẩu tử!" Tần Chung không biết đã đến sau lưng Lý Ỷ La từ khi nào, hắn mỉm
cười, nhưng ánh mắt lại vô cùng lạnh lẽo, nói với mấy người phụ nữ của
hai phòng kia: "Ỷ La là thê tử của tôi, chúng tôi như thế nào, không
phiền các người nhọc lòng. Ỷ La hiền lương, lại biết kiếm tiền, chỉ dựa
vào một mình nàng, đã có thể giúp tôi không cần ăn trấu ăn cỏ, so với
một số ít phụ nữ chỉ biết sinh con thì tốt hơn nhiều. Cưới được nàng, là chuyện may mắn nhất cả đời ta."
Phụ nữ chỉ biết sinh con là đang ám chỉ ai, không cần nói cũng biết.
Độc! Quá độc miệng! Rõ ràng cười tươi như hoa, vậy mà lời nói ra lại sắc như dao.
Ngươi nói xem, vốn chỉ mà mấy người đàn bà đấu võ mồm với nhau, một người đàn ông như ngươi sao lại không biết xấu hổ mà xen vào làm gì, lại còn dùng lời nói khó nghe đến như vậy, mắng thắng sẽ được vàng à?
Mấy
người phụ nữ của hai phòng kia bị Tần Chung nói đến mặt hết xanh lại
trắng, mà cố tình cái câu ăn trấu kia lại còn là do chính Tôn thị nói.
"Tướng công, chàng thật tốt....." Lý Ỷ La vốn muốn đáp trả thêm mấy câu, nào
ngờ Tần Chung đã lên tiếng trước nàng, vì muốn cổ vũ cho Tần Tiểu Chung
nhà mình, Lý Ỷ La liền nắm tay Tần Chung.
"Cháu trai nhỏ à,
chuyện của đàn bà, cháu xen vào làm gì?" Tôn thị đen mặt, chuyện của đàn bà, có đàn ông nhà nào lại đi xen vào không? Bộ không sợ mất mặt sao?
"Ỷ La là nữ nhân không sai, nhưng nàng ấy đồng thời cũng là thê tử của
cháu. Thê tử bị người ta làm khó dễ, người làm trượng phu như cháu chẳng lẽ không thể ra mặt nói vài câu thay nàng ấy? Đại bá mẫu, nếu cháu trai có chỗ nào đường đột, xin người niệm tình cháu trai là vãn bối mà đừng
so đo!"
"Cháu....."
"Được rồi! Đã quên trước đó tôi nói
với bà cái gì rồi sao?" Tôn thị còn muốn nói gì đó, nhưng đã bị Tần đại
bá quát một tiếng làm cho im miệng.
Tần Chung vỗ vỗ lên mu bàn tay Lý Ỷ La: "Có ta ở đây!"
"Ừm~!" Lý Ỷ La làm ra vẻ thẹn thùng gật nhẹ đầu, vì cố ý chọc tức Tôn thị, Lý Ỷ La còn liếc nhìn bà ta một cách đắc ý.
Tôn thị tức đến mức thiếu chút nữa nghẹn thở.
Tiệc rượu quá nửa, trên bàn, mấy người đàn ông đã hơi ngà ngà say. Tần đại
bá và Tần nhị bá lặng lẽ liếc nhìn nhau, khẽ gật đầu một cái, bắt đầu
thực hiện kế hoạch đã thương lượng xong từ trước.
Sau khi Tần đại bá uống thêm một hớp rượu, liền thở dài một hơi: "Tam đệ, cuộc sống của huynh và nhị ca đệ thật sự quá khổ. Nhớ trước đây, khi tam thúc còn
sống, lão nhân gia người luôn hết mực chiếu cố chúng ta, dặn dò chúng ta phải dạy dỗ con cháu nên người. Hy vọng chúng có thể có được tiền đồ,
làm rạng rỡ tổ tiên. Huynh và nhị đệ chưa từng dám quên tâm nguyện của
tam thúc. Nhưng mà đầu năm nay, bất kể là làm chuyện gì, nếu không có
tiền vốn thì đều không làm được. Ngay cả chuyện đưa bọn trẻ đến thư viện đọc sách cũng chỉ là hy vọng xa vời. Aiz...." Dứt lời, Tần đại bá lại
nhíu chặt mày hơn, than thở càng ảo não hơn.
Tần nhị bá cũng mặt ủ mày ê, nói: "Tam đệ, huynh vốn cũng tính toán đưa bọn trẻ trong nhà đến thư viện học hành. Mặc kệ là ai trong số chúng nó, chỉ cần có một đứa
có được tiền đồ, như vậy chuyện chúng ta muốn khôi phục lại vinh quang
của Tần gia trước kia không phải là dễ như trở bàn tay à? Nhưng đáng
tiếc, huynh và đại ca lại không có bản lĩnh đó."
Tần phụ nghe xong, nhất thời rơi vào trầm mặc.
Ba huynh đệ Tần gia lập tức liếc nhìn nhau. Tần Diệu hừ một tiếng: "Đại
bá, nhị bá, hai người nói chuyện này với cha cháu có tác dụng gì? Hiện
giờ cha cháu đã lớn tuổi, cũng không kiếm được tiền, cho dù muốn giúp
cũng không thể giúp các người được!"
"Diệu ca nhi, sao cháu lại nói vậy, các cháu đều là con của tam đệ, tiền các cháu kiếm được không phải cũng là của đệ ấy à?"
Tần Diệu liền a một tiếng, còn cố ý kéo dài: "Thì ra là các người dòm ngó
đến tiền trong tay chúng tôi." Tần Diệu lập tức sầm mặt lại: "Nói cái gì mà vì Tần gia, có lần nào các người tới mà không dùng cái cớ này không? Trước kia khi lấy đi lương thực cứu mạng của nhà chúng tôi, sao vẫn
không thấy mấy người dạy ra được một huynh đệ có tiền đồ nào? Nói thật
cho các người biết, trước đây cha tôi bị bộ dáng này của các người lừa
gạt qua mặt, nhưng chúng tôi thì không! Các người cũng đừng mơ lấy được
một văn tiền nào trong tay chúng tôi." Tần Diệu ném mạnh ly rượu xuống
đất, nổi giận đùng đùng.
Tức khắc, cả phòng rơi vào tĩnh lặng, tất cả mọi người đều nhìn về phía bàn này.
"Không phải lấy tiền, không phải lấy tiền! Diệu ca nhi, sao cháu lại nóng tính như vậy?" Tần nhị bá thấy tình hình không ổn, vội đỡ lời cho Tần đại
bá.
"Phải, phải, sao chúng ta có thể trực tiếp lấy tiền của mọi
người, đều có tay có chân, chúng ta có thể tự mình kiếm mà!" Tần đại bá
lúc này mới giật mình lấy lại lý trí, cũng vội tiếp lời Tần nhị bá.
Lý Ỷ La gắp mấy miếng khoai tây bỏ vô miệng nhai: Tần đại bá này nói
chuyện thật thú vị, không trực tiếp lấy tiền, vậy tức là sẽ gián tiếp
lấy?
Quả nhiên, Tần đại bá nói tiếp: "Tam đệ à, chúng ta thật sự
không còn cách nào khác mới phải mở miệng, chúng ta biết trước đây đệ đã giúp chúng ta rất nhiều, nhưng chúng ta là người một nhà, đánh gãy
xương cốt cũng còn dính gân. Không nói cái khác, đệ cũng nên nghĩ tình
mấy đứa nhỏ, chúng đều là con cháu Tần gia, là hy vọng của Tần gia chúng ta!"
Tần phụ chậm rãi bỏ ly rượu xuống, không rõ cảm xúc: "Đại ca, rốt cuộc thì huynh muốn nói gì?"
Tần Diệu thấy Tần phụ đã để ý tới chuyện này, vội vàng muốn lên tiếng ngăn
Tần phụ, nhưng lại bị Tần Chung đè cánh tay lại, rồi khẽ lắc đầu với Tần Diệu, ý bảo Tần Diệu im lặng chờ xem thêm một lúc.
"Cha....."
Tần Chung nhìn Tần phụ, Tần Diệu cũng im lặng.
Tần đại bá vui vẻ, vội nói: "Chúng ta thật sự sẽ không trực tiếp lấy tiền
của mọi người đâu. Cuộc sống của nhà ai cũng đều không dễ dàng, chuyện
trước kia là chúng ta sai! Nhưng mà.... Nhưng mà.... Đệ có thể bảo mấy
cháu dạy công thức món ăn kia cho chúng ta không? Huynh đảm bảo sẽ không bày bán ở bến tàu đâu! Dù chúng ta phải bán ở nơi hang cùng ngõ hẻm đi
nữa, chúng ta cũng tuyệt đối không giành mối làm ăn của cháu trai."
Tần phụ trầm mặc rất lâu rồi mới lên tiếng: "Đó mà chuyện làm ăn của lão
đại và lão nhị, công thức kia cũng không phải của đệ cho chúng, chuyện
này.... Đệ không làm chủ được. Nếu các huynh muốn công thức, vậy trực
tiếp nói với lão đại, lão nhị đi!"
Mọi người Tần gia lập tức không nén nổi vui mừng, xem ra Tần phụ đúng là đã thật sự hồi tâm chuyển ý.
Tần đại bá và Tần nhị bá gấp gáp không thôi, nếu có thể lấy được công thức
từ tay Tần Phấn, Tần Diệu, vậy hôm nay bọn họ còn cần tốn nhiều nước bọt với Tần phụ như vậy làm gì?